Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 187: Chương 187: Hậu truyện - Trở về trái đất




Năm tháng trôi đi, sau khi đứa con thứ tư của Bạch Kỳ Thư thành niên, hai phu phu lại tiếp tục lên đường, mục tiêu của họ là ngọn núi lúc trước Eagle đã ở sau khi rời khỏi tộc chim đại, rồi gặp được Bạch Kỳ Thư.

Nơi này sau mấy năm đã đóng một lớp bụi dày, rõ ràng là sau khi họ đi thì không có ai đến đây trú ngụ.

“ Chim, anh có nhớ cái nơi anh gặp con rắn kia không?”

Bạch Kỳ Thư bỗng nhiên nhớ đến cái nơi mà lúc xuyên đến thế thú cậu đã xuất hiện ở đó, buột miệng hỏi chim to.

“ Ý em là lúc em bị con rắn kia cuốn lấy rồi gặp được anh sao?”

Chim to đang nướng thịt không hiểu lắm hỏi lại.

“ Đúng a!”

Bạch Kỳ Thư gật đầu.

“ Tất nhiên là nhớ rồi, sao có thể quên được.”

Chim to sủng nịnh sờ đầu nhỏ của cậu.

“ Chúng ta đến đó đi!”

Chuột nhỏ ra chủ ý.

“ Được, ăn xong rồi đi.”

Eagle cũng không nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý.

Bởi vì háo hức muốn đi nên Bạch Kỳ Thư giải quyết bữa trưa của họ thật nhanh chóng, sau đó thúc dục con chim to mau đi.

Eagle bất đắc dĩ mà biến thành chim to cho cậu leo lên, chở cậu rời khỏi ngọn núi, đến nơi khi xưa hai người gặp nhau.

Có lẽ cả hai đều không hề hay biết, lần này đi là rất lâu sau đó họ mới trở lại được thế thú.

...

Chim to mang cậu đến mảnh rừng lúc trước, vừa hạ xuống là con chuột nhỏ đã chạy đi, dựa theo trí nhớ mơ hồ mà lần mò đến cái hồ nước năm xưa đã mang cậu đến với thế thú.

Eagle vội vàng đuổi theo sau lưng cậu, sợ con chuột nhỏ chạy mất lại bị con rắn nào cuốn đi thì nguy.

Nhưng Bạch Kỳ Thư chỉ chạy một chút đã ngừng lại, bởi vì cậu đã nhìn thấy nơi kia rồi.

Eagle đứng phía sau cậu, nhìn cái hồ cũng không lớn nhưng nước xanh trong vắt, mặt nước phản chiếu bóng cây cổ thụ lùn hiện ra lung linh lại đẹp đẽ.

“ Chim, đây là nơi em đã xuất hiện khi mới đến đại địa thú nhân này đấy, anh xem, em đã rớt xuống cái hồ này đây.”

Bạch Kỳ Thư chạy lại ngồi xuống bên hồ nước, cái tay nhỏ vóc nước trong hồ hất tung lên, quay đầu nhìn chim to cười ngốc.

Nhưng chim to lại kinh hãi không thôi.

“ Chuột nhỏ!!!”

Anh hét lớn khiến cho rừng già chấn động, lao vụt đến hồ nước.

Tại khoảng khắc tay Bạch Kỳ Thư chạm vào mặt nước thì một cái lốc xoáy bỗng nhiên xuất hiện.

Nó ngày một lớn hơn cho đến khi hút lấy cái tay rồi đến cả người con chuột nhỏ, kéo thẳng vào trung tâm lốc xoáy.

Eagle bất chấp tất cả mà lao đến, vừa ôm được con chuột nhỏ đã cùng lúc bị lốc xoáy nuốt chửng, biến mất.

Rừng già trở lại yên tỉnh vốn có trước khi hai sinh vật kia xuất hiện phá vỡ khoảng khắc bình lặng của nó.

...

Trên một hòn đảo nhỏ nằm ở phía Bắc Thái Bình Dương, giữa đảo có một cái hồ nước, nước hồ trong xanh như một tấm gương hai mặt phản chiếu bầu trời cùng đáy hồ sâu thẳm.

Giữa hồ bỗng nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy, từ trong đó xuất hiện hai con người vẫn luôn ôm chầm lấy nhau, quấn quýt không rời.

Eagle giật mình mở mắt ra, việc đầu tiên là tìm con chuột nhỏ, đến khi nhìn thấy con chuột nhỏ được mình ôm trong tay, chỉ là bị ngất đi thì thở nhẹ ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Anh nhạy bén phát hiện không khí ở đây có chút khác thường nhưng lại không biết là khác chỗ nào.

Lúc này họ còn ở trong hồ nước, nhưng anh biết đây không phải là hồ nước kia, bởi vì nó không có cái cây cổ thụ lùn nào cả, cảnh vật xung quanh cũng khác hoàn toàn, cái lốc xoáy bỗng nhiên xuất hiện kia không biết đã mang họ đến nơi nào.

Giờ ngẫm lại lúc trước con chuột nhỏ xuất hiện ở thế thú chắc cũng là giống như vậy đi, may mắn anh chạy nhanh ôm chặt lấy cậu, nếu không cậu đã bị mang đi rồi.

Ngẫm lại mà kinh hãi.

Anh không sợ rời đi thế thú, miễn là có con chuột nhỏ, đi đâu cũng được, dù có chút tiếc nuối với những gì còn ở lại đại địa thú nhân nhưng còn con chuột nhỏ, anh đã thoả mãn rồi.

“ Chuột nhỏ! Chuột nhỏ, tỉnh lại đi em!”

Anh vỗ vỗ nhẹ mặt cậu, nhẹ giọng kêu.

“ Ưm... Đau đầu quá!!”

Con chuột nhỏ ôm đầu kêu lên.

“ Chuột nhỏ, em không sao chứ?”

Chim to lo lắng xoa xoa đầu cho cậu.

“ Chim?”

Bạch Kỳ Thư vẫn còn choáng váng, theo bản năng hỏi lại.

“ Là anh đây chuột nhỏ.”

Eagle áp trán mình vào trán chuột, nhẹ giọng nói.

“ Lạnh quá chim!”

Con chuột nhỏ bị gió lạnh thổi run lên.

“ Anh mang em lên bờ.”

Chim to vội vàng ôm lấy cậu, bơi vào bờ.

Cái hồ này có vẻ lớn hơn cái hồ kia nhưng cũng không phải quá lớn, bơi vài cái đã vào được bờ.

“ Hắc xì!!”

Con chuột nhỏ nhảy mũi một cái rõ to.

Eagle vội vàng ôm cậu vào lòng dùng thân mình chắn gió lạnh, vội vàng nhặt nhạnh cành cây khô xung quanh đó, lại lụm hai hòn đá đánh lửa, đốt lên một đống lửa, sưởi ấm cho con chuột nhỏ.

“ Một chút sẽ hết lạnh.”

Chim to ôm lấy cậu ngồi gần đống lửa, vừa chà sát tay vừa chà sát mặt, giúp cậu mau hết lạnh.

Rõ ràng lúc họ đến hồ nước thì ở thế thú là mùa khô vừa mới đi, còn chưa kịp đến mùa mưa nhưng nơi này lại giống như mùa đông sắp đến, gió thổi đều có chút lạnh.

Hai nơi khác nhau lại có khác biệt lớn như vậy sao?

Đây lại là nơi nào nữa?

Là nơi trước kia con chuột nhỏ đã sống hay là nơi nào khác?

“ Chuột nhỏ, chúng ta bị mang đi đâu rồi, em nhìn nơi này xem, có quen thuộc không?”

Chim to thấy mặt cậu đã ấm lên thì hỏi.

Lúc này trời đã ngã về Tây, đêm tối sắp đến, một nữa mặt trời đã chìm xuống dưới biển, chút ánh sáng màu vàng rực phủ khắp đảo nhỏ, phủ đến trên người họ một tầng kim quang lấp lánh.

Bạch Kỳ Thư nghe anh nói thì đờ đẫn cả người.

Lại xuyên lần nữa?

Chơi gì kỳ vậy trời?

“ Chuột nhỏ?”

Eagle thấy cậu ngây ngốc ra thì lo lắng gọi.

“ Chim, may mà có anh!”

Bạch Kỳ Thư vội vàng ôm cổ chim to, có chút sợ hãi nếu chỉ mình cậu trở về, cậu sẽ tuyệt vọng cỡ nào...

Mất hết tất cả... Mọi thứ sẽ trở thành một giấc mơ lúc tỉnh lại thì biến mất hết, chỉ ngẫm thôi cậu cũng đau thấu tim.

“ Anh biết, chuột, anh cũng thấy thật may mắn.”

Eagle ôm chặt lấy cậu, nhỏ giọng thủ thỉ.

“ Tạm thời em cũng không biết nơi này có phải là nơi đó không nữa...”

Con chuột nhỏ chôn đầu vào cổ anh yếu yếu nói.

“ Không sao cả, trước sau gì cũng biết thôi.”

Chim to an ủi nói.

“ Ừm... Chim, chúng ta sẽ trở về được chứ...”

Bạch Kỳ Thư nghĩ đến mấy đứa nhỏ... Mắt bỗng cay cay.

“ Anh không biết nữa, nhưng anh nghĩ là có, bởi vì em đã xuyên qua hai lần rồi không phải sao, mà cho dù không thể về thì đám nhỏ cũng đã lớn, chúng đều có gia đình mới, sẽ không cô đơn.”

Anh cũng không muốn cậu hy vọng nhiều rồi lại thất vọng.

“ Em biết... Lúc đến thế thú em cũng không nghĩ sẽ về được, bây giờ em lại có chút hối hận sao mình lại tìm về chỗ đó.”

Bạch Kỳ Thư héo úa nói.

“ Có lẽ có nhiều chuyện đã được định sẵn, không phải chúng ta có thể khống chế được.”

Eagle thở dài nói.

“ Có khi nào cái ông thú thần nhàn rỗi kia không có việc làm nên nghịch bậy không?”

Bạch Kỳ Thư bỗng nhiên nhớ đến thú thần.

“ Anh không biết nữa.”

Eagle nghẹn cười, con chuột nhỏ đã có thói quen cứ có chuyện là gom hết lên đầu thú thần, cơ mà chẳng có lần nào cậu sai, nên chắc lần này cũng không sai đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.