Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 41: Chương 41: Lưng của thú nhân là dành cho bạn đời




“ Nói cái gì vậy chứ.”

Alice vừa nói vừa quay quanh Bạch Kỳ Thư, vẫn còn mang ý định muốn tập kích cậu.

“ Tôi đến gọi anh đi săn.”

Ian nói đến chuyện chính.

“ Em có muốn xuống dưới không?”

Eagle hỏi Bạch Kỳ Thư.

“ Đi chứ, chúng tôi định đi hái rau, cậu có thể đi cùng.”

Alice quyết định thay cậu.

“ Cũng được, em cũng muốn đi xem khắp nơi, em sẽ đi cùng Floyd, anh đừng lo.”

Bạch Kỳ Thư cũng hứng thú, trời biết cả mùa mưa ở trong nhà cậu chán cỡ nào, cậu cũng muốn có thể làm gì đó, không đến mức cái gì cũng dựa vào chim to mãi.

“ Á thú nhân ở đây có thể làm cái gì?”

Cậu hỏi Floyd.

“ Có thể đi hái lượm, xung quanh bộ lạc có trái cây cùng rau có thể ăn.”

Floyd trả lời.

“ Được rồi, mau đi thôi.”

Alice vừa nói vừa nhìn Ian.

Ian thở dài, biến trở lại thành chim, sau đó bay lên.

Alice nhanh chóng bắt lấy chân con chim, Ian cứ thế mang Alice bằng một phương pháp kích thích như vậy đi xuống dưới.

Bạch Kỳ Thư trợn tròn mắt nhìn họ.

“ Lưng của thú nhân chỉ có bạn đời mới được ngồi, thật ra có thể đu dây xuống nhưng Alice chính là khác người như vậy.”

Floyd nhún vai, giải thích cho Bạch Kỳ Thư.

Sau đó Bạch Kỳ Thư lại nhìn thấy Floyd nắm lấy một sợi dây bên cạnh vách núi, tuột xuống.

Cái này lúc lên thì làm sao?

“ Lúc lên thì có thang dây.”

Eagle giống như hiểu rõ biểu tình của cậu mà trả lời.

Anh nhìn con chuột nhỏ hai mắt sáng như đuốc mà bất đắc dĩ.

“ Chưa được đâu, trong này còn có chuột con nè, anh mang em xuống, người ta không có bạn đời mới phải vất vả như vậy, sao em phải học theo.”

Eagle bó tay, biến lại thú hình cho cậu trèo lên.

“ Không thể thử được sao?”1

Anh nghe cậu lẩm bẩm mà trong lòng buồn cười, xem ra cậu có vẻ sẽ hợp với Alice.

Eagle mang theo cậu cùng cái gùi có tấm da thú cần mang đi giặt.

Sau khi hội hợp cùng đám người bên dưới thì anh cùng Ian bay đi.

Lúc này cậu mới phát hiện trên tay mỗi người đều trống trơn, chỉ có bên hông Floyd cùng Alice có hai con dao xương nhỏ ra thì không còn gì cả.

Vậy hái xong đựng ở đâu?

Trong lòng có thắc mắc nhưng cậu không hỏi, để xem trên đường có cây gì thích hợp cho cậu tạm thời làm một cái rổ không.

Bên dưới rừng cây vậy mà có một con suối chảy dọc theo vách núi, mùa mưa vừa đi nước cũng có vẻ nhiều, mặt đất tuy còn ướt nhưng không ảnh hưởng đi lại, xem ra nơi này thoát nước rất tốt.

Ba người đi dọc theo con suối, bên bờ có thể nhìn thấy nhiều loại rau dại có thể ăn nhưng lại không ai hái.

Xem ra người ở đây cũng không phải có nhiều nhận thức đối với rau dại, trước cũng không có gì đựng, tạm thời không đụng đến chúng.

Cậu thấy có rau sam, rau đắng, rau dện, còn có thể thấy thấp thoáng một ít ngọn diếp cá.

Mùa mưa vừa đi đất đai tươi xốp, các loại rau dại này đều mới nhú lên, tươi non vô cùng, ở những nơi có nước thường không thiếu rau dại.

Bọn họ đi cũng gần năm trăm mét dọc theo bờ suối, từ lúc suối to đến khi nhỏ lại, chảy róc rách thì mới dừng lại.

Thật ra thì hai người kia dừng nên cậu cũng dừng.

Ở nơi này có thể thấy ít bóng dáng của á thú nhân khác nữa.

Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy Alice như con khỉ leo tọt lên một cây to gần đó, Bạch Kỳ Thư ngẩng đầu nhìn lên.

Là quả dại, cái loại mà Eagle hay mang về cho cậu, quả nhỏ màu đỏ mọng, mọc thành trùm.

Cái cây cao gần năm mươi mét có hơn mà cậu ta leo như gió, tót một cái đã ngồi trên cây rồi.

“ Floyd!”

Alice vừa kêu lên đã quăng trùm quả mộng xuống.

Floyd cực nhanh hứng lấy nó, nhưng vẫn để rơi vài quả xuống đất.

Quả này cực mọng, vừa rớt xuống đã không ăn được nữa, Bạch Kỳ Thư tiếc hùi hụi ngồi xổm trên đất nhìn nó.

“ Không sao, còn nhiều mà.”

Alice ngồi bên trên phất tay với cậu.

Nhưng mà vẫn tiếc.

Bạch Kỳ Thư đứng dậy bắt đầu nhìn xung quanh, nơi này đã có bụi cây thấp rậm rạp, chẳng lẽ không có gì tạp bợ cho cậu làm cái rổ hay sao.

“ Kỳ, cậu đi đâu vậy?”

Floyd liếc mắt nhìn thấy Bạch Kỳ Thư đi về phía bụi cây bên kia thì gọi với theo.

Eagle đã giao Bạch Kỳ Thư cho mình, không thể lơ là được.

Bạch Kỳ Thư chỉ phất tay với cậu ta, bản thân đã đi đến bên cạnh bụi cây.

Trong bụi cây có một dây leo, mảnh nhỏ, giống như dây thường xuân vậy, nó có màu xanh non, nhìn là biết mới sinh trưởng ra, Bạch Kỳ Thư nắm lấy nó kéo kéo.

Phụt.

Đứt.

Dù nó không phải loại cậu cần nhưng cũng đủ cho cậu dùng tạm.

Bạch Kỳ Thư kéo hết nó ra, nó nhiều cực kỳ, còn không có cái lá nào, đỡ cho cậu.

Floyd ở bên kia nói một tiếng với Alice trên cây rồi chạy đến chỗ cậu.

“ Cậu hái nó làm gì vậy, đâu có ăn được?”

Floyd dù nói nhưng vẫn giúp cậu kéo nó ra khỏi bụi cây.

“ Đúng là không ăn được, nhưng có thể làm tạm thứ khác.”

Bạch Kỳ Thư nói, cánh tay trắng nhỏ dùng sức gỡ mớ dây leo ra.

“ Hái hết à?”

Floyd hỏi.

“ Ừm, kéo xuống hết đi.”

Cậu gật đầu, ngồi chòm hỗm xuống đất, bắt đầu gộp những sợi dây leo lại thành bó nhỏ có độ dày chừng chiếc đũa, bắt đầu đan.

Bởi vì đã có kinh nghiệm nên cậu làm rất nhanh.

Dây leo ở trong tay cậu nhanh chóng ra hình ra dạng.

Bạch Kỳ Thư muốn làm một cái gùi nhỏ, nên cậu chiếu theo đó mà làm, vậy mà ngốn hết bao nhiêu là dây leo.

Floyd mắt sáng bừng nhìn đôi tay nhỏ thon thoát của cậu, hai cái tai vẫy vẫy, tay thì càng thêm ra sức kéo mớ dây leo còn sót lại kia xuống.

Không đến chốc lát thì Bạch Kỳ Thư đã hoàn thành xong cái gùi nhỏ chiều cao 30cm.

“ Được rồi, cậu mang cái này đưa cho Alice, để cậu ta ngồi trên đó mà hái, không cần quăng xuống nữa, hái đầy là đủ cho ba người chúng ta chia.”

Bạch Kỳ Thư đưa nó cho Floyd, không xem ánh mắt sáng loá của cậu, tiếp tục làm cái nữa.

Tay cậu bởi vì nhựa cây mà nhuộm lên chút màu xanh, số dây còn lại chỉ đủ cho một cái gùi nữa, nhưng vậy cũng tốt lắm rồi.

Alice sau khi có cái gùi thì hưng phấn vô cùng mà nhảy nhót trên cây.

“ Làm sao cậu làm được vậy, tôi thấy ở nhà cậu cũng có một cái to đúng không?”

Floyd đã thấy cái giống vậy ở nhà Eagle.

“ Cái đó là lúc ở bên ngoài đã làm, đựng đồ rất tiện, cậu muốn thì tôi có thể dạy cho cậu.”

Bạch Kỳ Thư cùng Floyd đi tới gốc cây mà Alice đang leo.

“ Alice, hái vừa thôi.”

Floyd hét lớn với cậu ta.

Alice lầm lì gì đó nhưng cũng chịu đi xuống.

Trái cây bên trong đã hơn nữa cái gùi, nhưng cũng đã đủ.

Sau đó Bạch Kỳ Thư nhìn thấy họ hái một ít rau diếp dại cùng rau gì đó mà cậu không biết tên nhưng đã từng thấy Lisa á thú nhân tộc dực sư đã ăn.

Thân cây mềm có màu đỏ tía, lá dài có gai, mọc thành cụm bên bờ suối.

“ Xong rồi!”

Floyd đứng lên nói.

“ Nhiêu này thôi hả?”

Bạch Kỳ Thư lúc này mới lên tiếng hỏi.

“ Ừm, sao thế?”

Floyd quay qua nhìn cậu.

“ Các cậu chờ chút.”

Bạch Kỳ Thư nói một tiếng rồi đi dọc bên bờ suối, bắt đầu hái rau mà cậu thấy.

Cậu dùng đao xương cào lấy thân rau diếp cá nằm dưới bùn, hái một ít rau dện vừa đủ cho cậu ăn.

“ Chúng nó có thể ăn sao?”

Floyd cúi xuống hỏi.

“ Ừm, ăn ngon lắm, cái kia cũng ăn được nè, chỉ là tôi không thích lắm.”

Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa chỉ cái rau sam dưới chân một tảng đá.

Cậu ngồi bên bờ suối rửa rau rồi bỏ vào cái gùi, chia bớt một ít trái mọng qua gùi của cậu rồi để lại một cái gùi cho hai người dùng.

......................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.