Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 30: Chương 30: Mùa mưa đi rồi, Eagle




Đợi cậu làm xong cái nắp, gắn chắc vào một bên của cái sọt mới làm, dùng những sợi dây còn dư ra cố định chúng lại, thử mở ra đóng lại vài cái thấy không rớt ra thì lại làm tiếp hai cái dây đeo nữa.

Cậu không rành tết con rết nhưng bím dây ba thì vẫn có thể, đôi tay thoăn thoát một hồi cũng làm được hai sợi dây, hí hấy gắn nó vào một bên có cố định nắp sọt.

“ Tèn ten.”

Bạch Kỳ Thư nhìn cái gùi, cười thấy răng không thấy mắt.

Sống trăm năm không uổng mà.

“ Kỳ Kỳ giỏi quá, nên thưởng cho gì đây?”

Chim to không tiếc lời khen ngợi cậu, trong đầu còn nghĩ dù mưa gió bão bùng cũng phải hái đầy cái sọt bông cho cậu.

“ Muốn chơi chim!”1

Con chuột nào đó suy nghĩ không có giống bình thường, nhảy bổ lên người anh ôm cổ hôn lên tới tắp, một chút cũng không ngại xung quanh có người.

Eagle ngẩn ngơ... Thôi được, anh không nên nghĩ con chuột nhỏ này đơn thuần như vậy.

“ Chúng tôi... Có thể học làm nó không?”

Có á thú nhân đi tới, ngại ngùng hỏi.

Bạch Kỳ Thư từ trong ngực anh chui ra, rất hào phóng mà gật đầu.

Thế nên con chuột nào đó vừa nói muốn chơi chim đã lại vùi đầu vào mớ dây, cùng đám á thú nhân hỗn cùng một chỗ, bắt đầu dạy dạy, làm làm.

Bởi vì đã có cơ sở nên rất nhanh cho ra một đám vật dụng bằng dây, gọn nhẹ lại tiện lợi, làm phong phú thêm số đồ dùng hằng ngày ít ỏi của đám á thú nhân.

Á thú nhân không cần đi săn, mỗi ngày đều rất nhàm chán, nhất là mùa mưa này, sinh lực giống như dùng mãi không hết, cũng không phải mùa động dục nên nhu cầu gì đó cũng không nhiều, bởi vậy họ có thể nghĩ ra được rất nhiều thứ, cũng học được đủ nhanh.

Đám thú nhân có bầu bạn cũng hì hụt đi tìm dây cho họ làm, đám thú nhân độc thân cũng muốn lấy lòng á thú nhân chưa có bầu bạn.

Nói mới nhớ, trong bộ lạc dực sư á thú nhân không nhiều nhưng cũng lên tới vài chục người, trong đó có chừng hai mươi người đã có thú nhân, vẫn còn hơn mười người chưa có thú nhân bạn đời, còn đang đợi lựa chọn, cũng có ba á thú nhân chưa thành niên, bộ dạng nhỏ nhắn giống Bạch Kỳ Thư.

Bình thường rất ít khi thấy, bởi á thú nhân chưa trưởng thành đều ở cùng phụ mẫu, sau khi trưởng thành sẽ sống riêng, thuận tiện cho việc lựa chọn bạn đời sau này.

Thú nhân dù lớn tuổi cũng rất có ý thức lãnh địa, ấu thú trưởng thành sẽ bị vứt ra khỏi nhà, tự tạo dựng gia đình cho mình.

“ Chuột nhỏ, mau ăn đi, em còn chưa ăn gì đâu.”

Eagle đánh tỉnh con chuột nhỏ đang vùi đầu vào làm làm, bên cạnh đã có vài ba món mới lạ.

“ Eagle, bao giờ anh sẽ đi hái bông?”

Chuột nhỏ ngồi bên cạnh anh húp canh, miệng nhai nhai một hồi lại hỏi.

“ Ý em là cái cục tròn màu trắng kia sao?”

Eagle không rõ lắm hỏi lại.

“ Đúng a, chính là nó, em cần chúng nó.”

Bạch Kỳ Thư gật đầu.

“ Bất cứ lúc nào cũng có thể hái cho em, nhưng nếu em chỉ cần lớp trắng mềm kia thôi thì đợi vài hôm nữa đi, anh thấy nó chưa có bưng ra đâu.”

Eagle ngẫm nghĩ rồi nói, lúc anh nhìn thấy thì ở trên cây chỉ mới có vài cụm, nhìn như con chuột trắng núp trong kẻ lá vậy, nên anh mới tò mò mà lại gần xem sao.

Từ khi nhận biết con chuột nhỏ, anh đối với mấy thứ trắng tròn rất là để ý, đúng kiểu là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

“ Em có thể đi cùng không, mấy hôm nữa trời cũng không có mưa to nữa rồi.”

Bạch Kỳ Thư mở to hai mắt nhìn anh.

Mấy hôm nay mưa đã có chút yếu đi, chỉ có đêm đến là còn dày nặng, ban ngày đã rất tốt rồi, cậu đội một cái nón mới làm cũng sẽ không ướt lắm đâu.

Eagle dù không nguyện ý cũng biết cậu nói đúng, anh cũng không thể bảo bộc cậu quá nhiều, nếu thời tiết đã đẹp hơn thì cứ mang cậu đi thôi.

Bạch Kỳ Thư thấy anh suy tư thì cứ tưởng anh không cho cậu đi.

“ Được rồi, nhưng mưa phải yếu hẳn đi mới được, nếu không anh sẽ không mang em đi, mỗi ngày anh sẽ ghé qua đó một chút, hái những quả bông đã chín về cho em.”

Eagle nhìn vẻ thất vọng trong mắt cậu cũng chịu không được mà đồng ý.

Lời của anh tuy có hơi lắt léo nhưng cũng là có hy vọng rồi, mùa mưa lâu như vậy, cậu ở trong phòng đến mốc meo.

Nhưng liên tiếp ba bốn ngày trời mưa lại không hề giảm đi mà lại càng ngày càng to, giống như đối nghịch với cậu vậy.

Eagle cảm thấy tình trạng mấy hôm nay của chuột nhỏ rất không đúng.

Anh đi săn về lại không nghe tiếng cậu, tìm được cậu khi là ở trong đống lông chim, bên cạnh còn có mấy trái cầu lông trắng, mém chút là nhận không ra cậu.

“Em sao vậy chuột nhỏ?”

Eagle bế cậu lên đưa lên má dụi dụi, nhẹ giọng hỏi.

“ Chít...”

Chuột nhỏ yểu xìu dụi lại, một chút ý tứ muốn biến thành người cũng không có.

Bởi vì trời vẫn mưa sao...

“ Chuột nhỏ, anh mang em đi ra ngoài nhé.”

Anh sờ sờ đầu cậu.

“ Chít?”

Chuột nhỏ không hiểu.

“ Chít chít chít chít chít!!”

Sau đó là một tràng dài kêu loạn.

Ngớ ngẩn sao Eagle lại hiểu.

Anh buồn cười hôn lên cái miệng nhỏ của cậu.

Bạch Kỳ Thư không hiểu mà nghẹo đầu nhìn anh.

“ Mưa nhỏ rồi.”

Anh nói.

Vừa nói xong con chuột đã biến trở lại, ngã nhào vào ngực anh.

“ Chít, thật hả!!?”

Cậu cả người trơn bóng ôm cổ anh loạn hỏi.

Eagle ôm thiếu niên trắng hồng trong người, lật tay lấy da thú phủ lên người cậu, trấn định tự nhiên giúp cậu mặc váy áo.

“ Thật hả thật hả thật hả???”

Bạch Kỳ Thư không nhận được câu trả lời ôm mặt anh hôn loạn, nhất định muốn nghe, trời biết mấy hôm nay mỗi lần nghe tiếng mưa bên ngoài mà cậu héo cả lòng.

“ Là thật, em mặc đồ vô đi, đội nón lá lên anh mang em đi được không?”

Chim to bất đắc dĩ phải trả lời cậu.

“ Đi liền hả?”

Bạch Kỳ Thư lấy tốc độ sét đánh mặc đồ vào, đội lên người cái nón lá tự chế của cậu, trên người phủ da thú, chuẩn bị chỉnh tề vô cùng, hai mắt sáng rực đứng đó nhìn anh.

Eagle sủng nịnh đứng dậy ôm cậu lên giống như ôm em bé, một đường đi ra ngoài, không quên xách cái gùi chuột nhỏ đã làm mấy hôm trước.

Bên ngoài vẫn còn mưa nhưng lất phất thôi.

Thả cậu xuống, anh biến trở lại hình thú, khom lưng cho cậu trèo lên.

Một tiếng kêu vang, trên bầu trời buổi sáng mây đen che kín xuất hiện một con chim lớn màu xanh thẳm tuyệt đẹp.

“ A a a a a a...!!!”

Bạch Kỳ Thư trên lưng chim bị mưa hất vào mặt cũng không bận tâm, tâm tình giống như được giải thoát hét lớn.

Ó ó ó...

Một tiếng chim kêu đáp lại tiếng cậu.

“ Ha ha ha!!”

Tiếng cười vang tận chân trời.

Vậy mà một tia sáng loé lên ở nơi xa.

Giống như một điềm báo, cả bầu trời bỗng chốc sáng bừng lên, tia sáng không ngừng xuyên mây đen chiếu sáng khắp đại địa thú nhân.

“ Đẹp quá!”

Cậu thì thầm.

Tia sáng chiếu lên con chim to, cũng chiếu đến trên người con chuột nhỏ, ấm ấm áp áp sau bao nhiêu ngày mưa gió không ngừng.

“ Mùa mưa đi rồi, Eagle.”

Bạch Kỳ Thư ôm cổ anh vui vẻ nói, coi bộ ông thú thần kia ác tâm cố tình muốn dày vò cậu vài hôm cho bỏ ghét.1

Những tia sáng kia không ngừng trải ra trên bầu trời, khắp nơi bừng bừng sức sống, bên dưới đại địa nước bắt đầu rút đi, dù vậy cũng phải một thời gian nữa mới hoàn toàn khô cạn, lúc đó thực vật lại bắt đầu sinh sôi.

Ó ó ó...

Chim to mang chuột nhỏ bay về phương xa.

........................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.