Eagle kêu lớn một tiếng lao thẳng lên không trung, một bước đâm thẳng lên tầng mây đen kịch bên trên.
Từng tia sét xẹt xẹt không ngừng trong tầng mây nhìn đáng sợ vô cùng, nhưng chúng chỉ động ở đó rồi đánh xuống, hoàn toàn dính không tới người anh.
Một con chim xanh thẳm khổng lồ đảo loạn xuyên qua từng đám mây không có sét, nơi nó đi qua mây giống như bị cắt làm hai, lại tổn thương không tới thân chim cùng thiếu niên dán chặt trên lưng chim.
Vút.
Cánh chim chụp lại, lao ra khỏi tầng mây.
Bụp.
Nếu có người lúc này nhìn lên thiên không sẽ trông thấy một màn thần kỳ này, một con chim xanh phá mây lao ra, rơi thẳng lên đỉnh núi đối diện, nơi mà bọn họ nhìn thấy nhưng với không tới.
Eagle ném túi to xuống mặt đất trên đỉnh núi, bùm một tiếng ở giữa không trung biến thành người, đỡ lấy con chuột nhỏ đang rơi xuống.
“ Eagle!”
Cậu hét lớn, ôm chặt cổ anh.
“ Anh đây, Kỳ Kỳ, em vào trong núp, dù có nhìn thấy gì cũng không được sợ hãi, biết không, anh sẽ về liền.”
Eagle thả cậu vào một cái hang trên vách núi, nhẹ giọng nói.
“ Anh muốn cứu họ.”
Bạch Kỳ Thư níu tay anh lại.
“ Ừm.”
Anh kiên định nhìn cậu.
“ Anh phải cẩn thận, không được cạy mạnh.”
Bạch Kỳ Thư hôn chụt lên môi anh một cái, nghiêm túc nói, lúc này cậu không phải là một con chuột nhỏ chỉ biết làm nũng, cậu là bạn đời của anh, sẽ cổ vũ anh đi làm chuyện mình muốn làm.
“ Được, anh sẽ về với em.”
Nói rồi anh vụt một cái biến thành chim lao ra ngoài, lúc này ngoài bọn họ ra chưa có ai đáp được lên đỉnh núi, tất cả đều hoảng sợ dừng lại giữa không trung, từng chút né tránh sét đánh, đặc biệt là những thú nhân có bạn đời, bọn họ sợ bạn đời bị thương nên càng thêm không dám mạo hiểm.
Ó ó ó ó ó...1
Eagle như một ngôi sao xẹt qua bầu trời, chẳng mấy chóc đã đến chỗ đám thú nhân đang chật vật thê thảm.
Anh dùng thú ngữ nói với bọn họ, tự mình làm mẫu bay lên tầng mây, rồi từ tầng mây bên kia lao ra.
Có thú nhân hiểu ý anh nhưng lại không dám thử, nhưng cũng có thú nhân cô đơn nguyện thử, theo anh lao lên.
Đám thú nhân thấy có người thành công tránh đi sét đánh, đáp xuống đỉnh núi bên kia thì lúc này mới nối đuôi nhau làm theo.
Càng ngày càng có nhiều thú nhân đáp xuống đỉnh núi.
Nhiều thú nhân được bạn đời cổ vũ cũng mạo hiểm mà lao lên, cứ như vậy mang bạn đời bình an đến đỉnh núi.
Hiện tại chật vật nhất là những thú nhân không thể bay, hiện tại còn ở trên mặt đất chạy.
Lúc này mưa bắt đầu rơi.
Càng rơi càng nhiều.
Bạch Kỳ Thư đội da thú đứng ở mép núi tìm chim.
“ Eagle!”
Một con chim lớn đáp xuống bên người cậu.
Bạch Kỳ Thư lao đến ôm cổ chim.
Eagle dụi đầu vào cổ cậu an ủi.
“ Bọn họ sẽ đến kịp chứ?”
Bạch Kỳ Thư nhìn đám thú đang chạy trên đồng bằng.
Lúc này bầu trời cũng không còn nhiều sét, nhưng mưa như trút nước.
“ Chỉ cần không có sét, họ sẽ chạy tới kịp.”
Eagle biến trở lại thành người nhìn theo hướng cậu đang nhìn.
“ Chúng ta vào thôi.”
Anh che trở cho mưa khỏi tạt vào người cậu, ôm cậu vào trong động đá.
Nhóm thú nhân cũng lục đục tìm hang đá chui vào, ưu tiên nhóm thú nhân có á thú nhân chọn trước, nhóm thú nhân độc thân chủ yếu ở vòng ngoài.
Hai người Eagle lựa chọn ở động đá mà anh chọn trước đó, cũng ở vòng trong.
Nơi này bụi đất mù mịt, bẩn đến không sao ở được.
“ Eagle, anh đi mượn cái chậu, hứng nước mưa vào tẩy rửa, nơi này quá bẩn.”
Bạch Kỳ Thư nhíu chặt mày nhìn động đá.
“ Ừm.”
Eagle ứng thanh rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh anh mang một chậu nước lớn trở về, chậu làm bằng gỗ nguyên khối còn đổ nước mà anh bê nhẹ nhàng như không có gì, cái chậu này đủ cho cậu ngồi trong đó tắm luôn ấy.
Bạch Kỳ Thư không hiểu anh mượn đâu ra cái này nữa.
“ Giờ làm sao?”
Anh hỏi cậu.
“ Múc nước dội thôi, nước dơ sẽ chảy ra bên ngoài.”
Cậu đã quan sát rồi, địa thế phía trong núi đá trong cao ngoài thấp, sẽ không bị động nước.
“ Anh dùng cái tấm da thú này nè, đẩy nước bẩn ra ngoài.”
Cậu đưa cho anh một tấm da thú cũ.
“ Được, em đừng động, để anh làm cho.”
Anh vừa cầm lấy vừa nói với cậu.
Bạch Kỳ Thư gật đầu, ôm cái bộc da thú đứng ở ngoài cửa xem anh làm việc.
Hình ảnh một á thú nhân nhỏ xinh đứng ngoài cửa động khiến nhiều người tò mò, lâu lâu cậu lại nhìn vào trong càng khiến cho đám thú nhân thấy lạ, ghé đầu nhìn vào theo.
Sau đó...
Một cuộc thanh tẩy quy mô lớn quét qua đỉnh núi, nước mưa từng đợt quét qua mỗi cái hang đá, mang lại không khí thanh tân cho nơi này.
Đến khi Bạch Kỳ Thư thả người nằm xuống thảm da thì bên ngoài cũng gió giông quay cuồng.
“ Ở trong động, đừng ra ngoài, anh đi săn.”
Eagle sờ lông chuột nhỏ dặn dò.
Bạch Kỳ Thư lật người tròn mắt nhìn anh.
Bên ngoài gió giật sấm rền mà anh đòi đi săn.
“ Không sao đâu, tranh thủ lúc nước còn chưa nhiều cho em ăn chút đồ tươi mới, đợi nước lên sợ rằng chỉ có xác chết của con mồi.”
Anh dỗ dành cậu, biết chuột nhỏ cậu lo lắng cho anh, nhưng cũng không thể nhịn đói của mùa mưa được.
“ Không cần tìm hạt cứng cho em.”
Bạch Kỳ Thư nghiêm túc nói.
Anh dừng một chút rồi gật đầu.
...
Eagle đi rồi, Bạch Kỳ Thư ngồi trên thảm da một hồi cũng không biết làm gì, quyết định lần mò đống lông chim ra xem có thể tập tành may vá gì được không, nếu được cậu sẽ làm cho anh một cái áo lông.
Đống tơ nhện kim vẫn còn rất nhiều từ khi anh may váy áo cho cậu, đều được cậu cất kỹ.
Luồn chỉ vào kim xương cá, mò mẫn một hồi mới luồn vào được cái lỗ nhỏ, Bạch Kỳ Thư đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở dài, khó hơn cậu nghĩ.
Buộc đuôi sợi chỉ lại rồi cậu cầm cái lông đầu tiên lên, chăm chú nhìn nó, hạ tay.
Phụt.
“Á!!”
Bạch Kỳ Thư ôm ngón tay chảy máu mà rớn nước mắt, mặt nhăn mày nhíu đưa ngón tay lên bỏ vào miệng, đau đớn mút nhẹ.
Xót quá, a hu hu...
“ Xin chào.”
Một giọng nói hồn hậu mang chút mềm mại vang lên phía ngoài cửa, một cái đầu ngó vào trong, tò mò nhìn Bạch Kỳ Thư ngồi trên thảm da.
“ Xin chào, anh tìm ai?”
Bạch Kỳ Thư để hung thủ làm cậu chảy máu xuống một bên, đảm bảo bản thân sẽ không ngồi lên nó rồi thì đứng dậy đi ra ngoài.1
Thú nhân có ý thức lãnh địa rất mạnh, người bên ngoài cũng hiểu điều này nên không có xông loạn nên cậu phải đi ra.
“ Cậu là á thú nhân của thú nhân loài chim đi?”
Lisa nhìn mớ lông chim cũng chắc ăn được phần nào nhưng cũng phải hỏi lại cho chắc.
Bạch Kỳ Thư ngẩn ngơ một chút rồi cũng gật đầu, nhìn Lisa.
“ Đây là nồi đá tôi làm, cho cậu, nghe bảo cậu muốn mấy cái này nhưng giờ bên ngoài nước trút xuống không ngừng, có lẽ sẽ không có cơ hội làm nó, mới nãy thú nhân nhà cậu đã giúp chúng tôi, đây xem như cảm tạ vậy.”
Lisa đưa cái nồi cho cậu.
Bạch Kỳ Thư đã hiểu, cậu đưa tay nhận nó nhưng... Cậu cầm không nổi...
Lisa vừa thả tay là cái nồi cùng tay cậu thẳng tắp rơi xuống, hắn vội vàng đỡ lại, nếu không tai hoạ là cái tay nhỏ mềm mại của á thú nhân nhỏ bé trước mặt.
Hai người gượng gạo giữ cái nồi giữa không trung, không biết nói sao cho phải.
............
* tg bệnh rồi, sẽ cố gắng cho các bạn mỗi ngày 1c, đợi khoẻ lại sẽ cho bão bù nhé, đọc truyện vui vẻ.