Eagle liếc nhìn hắn, cũng biết là hắn lại nghĩ đến người kia cũng như lựa chọn ở hay đi.
Anh hiểu, nên không hề trách hắn khi lại không dứt khoát ở lại.
Tộc dực sư không có lớn như tộc chim Đại, thấy vì vậy, nó còn không bằng một nữa của tộc chim.
Ở trong một tộc đàn lớn mạnh thì bản thân Mash không thể là người mạnh nhất được, nhưng ở trong tộc dực sư thì hắn lại là một trong những người có khả năng giành chức tộc trưởng.
Quan trọng nhất là, một tộc đàn như vậy rất cần một tộc trưởng có năng lực trèo chống, Mash tuy không được xem là tốt nhất nhưng ở thời điểm này hắn là tốt nhất với tộc dực sư, nếu cả hắn cũng bỏ lại tộc mà đi thì tộc dực sư sẽ ngày càng lụi bại, cuối cùng là tan rã.
Là một tộc nhân của tộc dực sư, hắn không hề giống những thú nhân khác tộc tha phương muốn ở lại mà gia nhập kia, hắn là một thú nhân dực sư.
Vậy nên hắn mới đắn đo khổ sở giữa hai lựa chọn như vậy.
Giữa tộc đàn và bầu bạn, Mash nghiêng về tộc đàn nhưng lại khổ sở vì bầu bạn, nếu Mash là một thú nhân giống David thì có lẽ họ sẽ không lo lắng cho hắn, nhưng họ đều nhìn thấy hắn khổ sở như thế nào, thanh niên vốn khờ ngốc, dù không nói nhiều nhưng cũng hồn nhiên có gì hỏi nấy, nay lại giấu nhẹm tâm sự trong lòng, không để họ lo lắng cho mình.
“ Đừng uống quá nhiều, giải khát là được rồi.”
Eagle quan tâm nói.
“ Có phải mọi người thấy tôi rất xấu xa, chỉ vì chức tộc trưởng mà bỏ rơi bầu bạn...”
Mash lầm bầm nói.
“ Không, tuy tôi sẽ không lựa chọn như cậu nhưng cũng hiểu tình huống hiện tại của tộc dực sư, cậu lựa chọn như vậy không phải là vì bản thân.”
Eagle thấy hắn chủ động nói đến chuyện này thì cũng kiên nhẫn cùng hắn nói.
“ Tôi có lỗi với em ấy...”
Mash khổ sở nói.
“ Mash, đây chưa phải là kết thúc.”
Eagle nhìn hắn.
“ Chỉ cần cậu còn nhớ đến cậu ta, sẽ không quên mất cậu ta thì chuyện của hai người vẫn chưa xong đâu.”
Anh nhàn nhạt nói.
“ Nhưng tôi làm tổn thương em ấy...”
Mash cúi đầu.
“ Cậu ta không trách cậu, trong chuyện này cả hai đều không sai, sai là ở hai người đã vượt qua khoảng cách cũng như chủng tộc để đến với nhau, cậu ta biết vậy.”
Eagle lắc đầu.
“ Mash, chỉ cần có một cơ hội, hãy quay lại đây, cậu ta sẽ đợi cậu, chỉ mong cậu đừng từ bỏ cậu ta, đừng quên nơi này.”
Eagle nhìn hắn, vỗ vai hắn, đứng lên đi về lều của mình.
Mash ngốc ngốc đưa mắt nhìn trái dừa trong tay, trong lòng không ngừng văng vẳng câu nói của Eagle.
Quay lại đây... Không quên nơi này...
Sao tôi có thể quên được, Silas, em đợi tôi!
...
Ba mươi lăm ngày, số nước chứa trong những thùng gỗ đã hạ xuống một phần năm dù không ai uống, dù được đậy kín.
Bọn họ hạn chế ra ngoài, con mồi một ngày đi săn một lần, sau về thì nướng hết rồi ở trong nhà tránh nắng.
Ở những nơi khác trên đại địa thú nhân liên tục xảy ra cháy rừng, nơi có thú nhân thì họ còn cố gắng dập lửa, nơi không có thì cháy cả một vùng trụi lũi.
Ngày thứ bốn mươi, cả đứa nhỏ của Alice cũng chịu không nổi nóng mà khóc lên, Bạch Kỳ Thư đánh bạo cho nó uống một chút nước dừa, đứa nhỏ vậy mà chịu, không khóc nữa.
Số dừa họ hái xuống chỉ còn một phần ba so với ban đầu, chỉ trong năm ngày nó vơi đi một phần.
Họ hầu như đều uống nước dừa thay cho uống nước trắng, những thùng nước xung quanh đều dùng để hạ nhiệt độ.
Mấy thú nhân mỗi lần đi săn đều muốn tìm kiếm nguồn nước nhưng những nơi có nước xung quanh đây đều cạn kiệt.
Đỉnh điểm của mùa khô là vào ngày thứ bốn mươi lăm.
Trước hôm đó một ngày đám thú nhân đi săn về sớm, trên tay đều là những con thú không chịu nổi cái nóng cũng không kịp tìm nơi tránh nóng mà nằm thoi thóp bên những con suối khô cạn.
“ Ngày mai chúng ta đều ở trong nhà, Ian, Mash, Dark, các người chuyển số dừa lại gần lều của mình, chỉ giữ lại một thùng gỗ đựng nước cho mình uống, còn lại đều mở nắp ra hết, không cần rời khỏi lều, thứ ăn đều mang vào lều, cố gắng giữ cho mấy á thú nhân không bị mất nước mà ngất xỉu, đừng tiết kiệm nước, chúng ta chỉ cần vượt qua ngày mai nữa là sẽ không sao rồi.”
Eagle dặn dò họ.
Đám thú nhân gật đầu.
Ngày thứ bốn mươi lăm.
Cảm giác khó thở đè ép đám người.
Bạch Kỳ Thư cảm thấy như trời sắp sập đến nơi rồi vậy, mọi thứ cứ quay cuồng lên.
“ Chuột nhỏ, uống nước.”
Eagle chấp chút nước lên môi cậu, Bạch Kỳ Thư theo bản năng liếm lấy, sau đó nhận chén nước dừa trong tay chim to, mơ màng uống nước.
“ Con cũng vậy, Nae.”
Eagle cũng đưa cho nó chén nước dừa.
Đứa nhỏ mặt mày đỏ ửng ngoan ngoãn gật đầu, đưa lên môi nhấp một ngụm rồi để xuống.
Eagle thấy nó thông minh như vậy cũng yên tâm, thời điểm này không nên uống nhiều, trừ khi cảm thấy choáng váng mới uống một ngụm.
“ Mọi người ổn chứ?”
Anh lớn tiếng hỏi mấy lều xung quanh.
“ Chúng tôi không sao.”
Giọng của Ian truyền từ bên hông họ.
Mỗi lều chỉ cách nhau một thùng nước nên rất dễ nghe thấy.
Đứa nhỏ của Ian được bộc trong mấy tầng lớp lá, lâu lâu Ian sẽ chấm chút nước lên môi nó.
Stella đứa nhỏ này cũng rất kiên cường, nó chỉ dùng đôi mắt đen tròn nhìn hắn, không khóc.
Chắc có lẽ nó cũng biết khóc sẽ mất nước, lúc được cho uống nước sẽ đưa cái lưỡi nhỏ hồng hào ra liếm nhẹ khoé môi, đáng yêu cực.
Mấy á thú nhân đều gặp tình trạng nặng đầu, lúc này đám thú nhân sẽ luôn trông coi bọn họ, không ngừng nhắc nhở họ uống nước.
Bớt lo nhất là hai đứa nhỏ nhà Bạch Kỳ Thư, cực kỳ lanh lợi, biết lúc nào nên uống nước, uống bao nhiêu là đủ.
Bởi mới nói năng lực sinh tồn của thú nhân là mạnh mẽ nhất.
Cả Nae vốn nằm trong lo lắng của Eagle cũng trầm ổn thông minh, không hổ là tiểu tế ti của tộc chim Đại.
Khi bóng tối bao trùm khu rừng, đám người nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ vừa đi qua một đoạn quỷ môn quan treo leo, cuối cùng cũng bình yên vượt qua một ngày nóng bức nhất của mùa khô.
Eagle rời khỏi lều nhìn đám thùng gỗ chỉ còn một chút nước bên dưới đáy, lại nhìn cây cối xung quanh họ chỉ hơi yếu chứ không có dấu hiệu khô héo đến mức phải bốc cháy.
Đúng vậy, tại sao phải mở nắp thùng khi biết nó sẽ tiêu hao hết số nước của họ, đơn giản là để cho những cây cối này hấp thu số nước do sức nóng bốc lên, bảo vệ họ, giữa họ và chúng nó là mối quan hệ cộng sinh cùng tồn tại, nó tồn tại thì họ tồn tại.
Xung quanh khu rừng vào ban đêm yên tỉnh lạ thường, cái nóng vào ban ngày có lẽ đã giết chết rất nhiều sinh vật nhỏ yếu, một âm thanh nhỏ cũng không hề có.
Nơi phương xa chỉ có tiếng sóng biển vỗ nhẹ êm tai, bên dưới đáy biển vẫn là sự sống tràn ngập.
Những cây dừa dựa vào nước ngầm bên dưới để sống nên vẫn chóng chọi được qua hôm nay mà không bị chết khô, thật sự là kiên cường.
“ Mọi thứ ổn không, Eagle?”
Bạch Kỳ Thư thấy anh mãi không vào thì lên tiếng hỏi.
“ Không sao rồi, anh định đi xem thử có hái được ít dừa nữa không, chúng ta chỉ có thể dựa vào nó, lúc này nhiệt độ ổn định, chúng ta ráng chịu thêm mười ngày rồi hãy lên đường.”
Eagle nói vọng vào.
“ Tôi đi với anh.”
Mash chui ra khỏi lều.
Eagle gật đầu.
Hai người bay đi, mặt đất vẫn còn rất nóng nhưng không khí về đêm đã được gió biển cuốn đi ít nhiều nên không quá khô hanh.