Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 166: Chương 166: Viên mãn - Dã thú tấn công




Eagle gật đầu.

Vậy mà biết làm nhà trên cây...

Xem ra thế thú cũng không phải không biết gì, chỉ là họ dùng một phương thức phù hợp với mình để sinh tồn.

Cậu lại mới chỉ biết đến có ba tộc đàn, nhưng cũng đã thấy họ có hình thức sinh sống khác nhau.

Vậy những chỗ khác gì sao?

Tự nhiên Bạch Kỳ Thư có chút háo hức muốn đi xem hết thế thú một loạt mới chịu.

Eagle nhìn mặt chuột nhỏ thôi là hiểu cậu muốn gì rồi.

“ Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh.”

Anh ôm lấy cậu mang vào nhà.

Rồi sẽ mang cậu đi đủ.

...

Gào gừ...

Giữa màn đêm gió lạnh gào thét, có tiếng gừ thấp thấp ẩn hiện.

Những con vật với hình thù như sói nhưng lùn thấp, cái mõm dài với hàm răng nhọn đang không ngừng nhỏ dãi rớt đầy mặt tuyết lạnh giá, mùi tanh nồng vờn quanh.

Chúng nó nhẹ nhàng tiếp cận những căn nhà cây, những cái móng sắc nhọn đạp trên tuyết không phát ra một tiếng động.

Lúc này thú nhân bộ lạc đa phần đều đã ăn tối xong, nên ngủ thì đều đi ngủ, nên vận động làm nóng người thì vẫn làm, chẳng ai để ý kẻ địch đang lần mò tìm đến, muốn xem họ là con mồi mà đánh chén.

Nolan vụt mở mắt ra, hai lỗ tai vẫy nhẹ, nghe ngóng.

Vốn anh cũng không nghe thấy gì nhưng trong không khí lại có một mùi vị anh không thích cứ vờn quanh mũi anh, khiến anh quen tâm cảnh giác phải bừng tỉnh.

Bên cạnh anh con chuột còn đang ngủ, cậu dán chặt vào lòng ngực anh đến không có kẻ hở, đôi chân thon dài mềm mại quấn quýt bên chân anh, cướp đoạt hơi ấm từ người anh.

“ Nae, dậy đi em!”

Dù không muốn nhưng anh buột lòng phải kêu cậu dậy.

Tiếng nói anh nhỏ đến không có kề sát bên tai cậu, còn sờ sờ mặt cậu.

Con chuột mù mờ mở mắt ra nhìn anh.

Trong bóng tối, đôi mắt sói rực sáng doạ người.

“ Nghe anh nói, bộ lạc bị tấn công, em biến về nguyên hình, bám trên nóc nhà cây trốn đi, đừng ra ngoài, biết không?”

Nolan thủ thỉ thật nhỏ bên tai cậu.

Nae giật mình, sau đó nhanh chóng gật đầu, biến trở về.

Anh không để cho cậu động cánh, mang cậu đến nóc nhà cây, để cậu bám lên xà gỗ ngay góc tam giác, ở trên này cậu có thể nằm.

“ Dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài biết không?”

Anh vuốt nhẹ cái móng nhỏ của cậu, dặn dò.

“ Chít!”

Con chuột dụi dụi tay anh, mở đôi mắt đậu đen nhìn anh.

“ Tôi sẽ về nhanh thôi, em đừng lo.”

Nói rồi anh nhẹ nhàng mở cửa nhà cây, đi ra ngoài.

Nhà cây vốn đều có một cánh cửa nhưng bình thường thú nhân sẽ không dùng, lúc này hạ xuống vì không muốn gió lạnh đẩy màn cửa bay lung tung.

Sau khi ra ngoài anh gài chặt cửa lại, biến thành sói loại, nhảy xuống mặt tuyết.

Toàn thân anh đều là một màu đen, vốn là hình dạng tốt nhất lẽ ẩn nấp trong màn đêm nhưng lúc này tuyết phủ đầy mặt đất, nó làm bại lộ anh.

Nhưng anh cũng không định ở bên dưới chạy đi.

Anh lấy đà, phóng thẳng lên nóc nhà cây, hành động của anh thật nhẹ nhàng, chỉ khiến cho tuyết động trên nóc rơi một chút.

Cái này cũng do nhà cây có phủ da thú.

Sau đó anh từ trên nóc nhà cây này nhảy lên nóc nhà cây khác.

Mỗi bước nhảy của anh đều xa đến vài mét, khoảng cách mỗi ngày cây cũng không quá xa, chỉ tầm năm mét, đối với anh vẫn có thể.

Bộp.

Một tiếng rơi nhẹ nhàng, không đánh động đến đám dã thú bên ngoài bộ lạc nhưng đánh động đến thú nhân bên trong.

Gừ...

Trong cổ họng của sói đen có tiếng gừ thật nhẹ vang lên, thả ra thông điệp với thú nhân bên trong nhà cây.

Thú nhân kia mở bừng mắt, gừ nhẹ với con sói trên nóc nhà mình một tiếng.

Phelan nhảy ra khỏi nhà, biến thành một con sói với bộ lông xám tro, hắn cũng bắt chước anh nhảy lên nóc nhà.

Hai con sói lớn lấy hình thức như vậy mà di chuyển, báo tin.

Nhưng đám dã thú bên ngoài kia cũng không cho họ có thời gian mà chuẩn bị, chúng tấn công những nhà cây mà chúng không ngửi thấy mùi thú nhân.

Đó đều là nhà cây của đám á thú nhân.

Rầm.

“ Á!”

Trong màn đêm tối tăm tuyết rơi đầy trời vang lên tiếng hét hoảng sợ của á thú nhân.

Hú...

Nolan biết không kịp nữa nên đứng trên nóc nhà hú lên, sau đó phóng thẳng đến nhà cây vang lên tiếng hét.

Trong bộ lạc nhanh chóng xuất hiện từng con sói lớn với những bộ lông khác nhau, nhanh chóng xuyên qua bộ lạc, đối đầu với kẻ không mời mà tới kia.

Gào gào hú...

Từng cuộc chiến nổ ra.

Ấu...

Tiếng kêu đau đớn không phân biệt địch ta trộn lẫn vào nhau.

Thú nhân mạnh mẽ có thể một địch năm nhưng một địch mười cũng sẽ bị thương.

Mà số lượng dã thú thì nhiều vô kể.

Chúng nó biết kẻ địch của mình là ai, sao có thể đi ít được.

Toàn là năm mười con giữ chặt một thú nhân, đám thú nhân lại không phải chỉ đi bảo vệ người khác, còn phải bảo vệ á thú nhân nhà mình.

Thành ra tiếng la hét của đám á thú nhân vẫn vang lên không ngừng.

Nolan không ngừng đánh bay từng con dã thú, hạ miệng là máu tươi phun ra, một cái móng vuốt đập ra là cắt đứt cổ con dã thú.

Ấu ấu ấu...

Năm bảy con sói đồng thời phóng lại, muốn quần công anh.

Gào gào...

Con sói đen không ngừng nhảy tới nhảy lui đánh bay đám dã thú, không để cho chúng lấy thịt đè sói.

“ Cứu với! A!”

Vera nhìn cái mõm đầy răng nanh đang sắp phá nát cửa nhà cây của mình mà hoảng sợ hét lên.

Nolan liếc mắt qua, nhanh chóng nhảy đến, cắn vào cổ con dã thú, hất nó khởi cửa nhà cây.

Hú!!!

Tiếng sói hú vang vọng trời đêm.

Trong một căn nhà cây im lìm, có con chuột trắng cánh xanh đang nằm, lỗ tai nó hơi hơi động động khi nghe thấy tiếng hú có chút quen thuộc kia, nhưng nó vẫn nằm yên một chỗ, không động chút nào.

Gừ gừ...

Bên ngoài nhà cây có một đám dã thú đang chạy ngang qua.

Cái mũi của chúng không ngừng đánh hơi con mồi nhỏ yếu.

Mùi hôi tanh tưởi tràn ra từ miệng chúng.

Con chuột nhăn lại mũi, dùng hai móng nhỏ che lại, thả yếu hơi thở, nằm im.

Rầm.

Con dã thú dùng thân đập mạnh vào cửa nhà cây khiến nó run lên, nó dõng tai lên nghe ngóng.

Nếu trong nhà có con mồi thì sẽ hoảng sợ mà không thể im lặng được nữa, lúc đó chúng sẽ tấn công vào, xé lấy con mồi.

Nhưng nó phải thất vọng rồi.

Rầm.

Lại một tiếng nữa vang lên, nhưng nhà cây vẫn yên tĩnh.

Con dã thú nghi hoặc, nó rõ ràng cảm thấy bên trong có hơi thở nhỏ yếu nhưng sao lúc này lại không thấy nữa.

Ấu ấu!!!

Có tiếng kêu gọi đồng loại khiến nó từ bỏ nhà cây của Nolan, theo đồng bạn chạy đi.

Con chuột nằm im một hồi lâu, cảm thấy hơi thở dã thú đã đi xa thì mới thở nhẹ ra, dù vậy hai cái móng vẫn còn giữ lấy mũi.

Bởi vì con dã thú kia để lại nước dãi trên cửa nhà họ, mùi tanh hôi vẫn vờn quanh bên mũi cậu, hung chuột đến muốn tắt thở.

Có khi không bị dã thú ăn thịt mà bị thúi chết cũng nên.

Tiếng đánh nhau gào thét không ngừng xé tan màn đêm, thật lâu thật lâu, lâu đến mức con chuột cũng muốn ngủ quên, cái móng trượt khỏi mũi nhỏ lại hít phải mùi thúi kia mới giật mình tỉnh lại, cuống cuồng bịt mũi.

Sói ơi về lẹ đi...

Nolan từ xa chạy về nhà khi ngửi thấy mùi hôi kia cũng chấn kinh, vội lao đến.

Có dấu hiệu của dã thú đến đây nhưng cửa không bị phá.

“ Nae, em không sao chứ?”

Anh nhảy vào nhà, ôm con chuột lên xem xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.