Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 145: Chương 145: Viên mãn - Làm chuyện có ý nghĩa chút(H)




Viên mãn - Làm chuyện có ý nghĩa chút(H).

Thú nhân có thể có nhiều hơn một bạn đời, chỉ cần người đó đủ ưu tú.

Chưa nói Mash lúc này là tộc trưởng tộc dực sư, dù Silas là bạn đời của hắn nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tộc dực sư, tộc đàn luôn nghĩ Mash chưa có bạn đời.

||||| Truyện đề cử: Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều |||||

Nếu vậy thì việc hắn có bạn đời mới cũng là hợp lý.

Chuyện này Bạch Kỳ Thư cũng từng nghi ngờ hỏi chim to, nhưng anh lại nói Mash sẽ không như vậy.

“ Sao anh luôn chắc chắn như vậy, đã ba mùa mưa rồi, lúc này cậu ta còn là tộc trưởng, món ngon béo bỡ như vậy cả Rina còn tranh giành đến điên điên khùng khùng, sao Mash lại không có người theo đuổi chứ?”

Lỡ cậu ta không chịu được cô đơn thì sao?

Eagle nhìn bầu bạn nhà mình mặt mũi đỏ bừng lại phồng mang trợn má lên nhìn anh thì bất đắc dĩ.

Anh đưa tay chọt chọt hai cái má phúng phính của cậu.

Chuột nhỏ bị trêu chọc bắt lấy tay anh cạp cạp.

Chim to cũng để cho cậu cạp, dù sao cũng không đau.

Một bàn tay tiến vào váy cậu, sờ mó cái mông tròn.

“ Con chim lưu manh, sao anh không nói gì?”

Bạch Kỳ Thư dùng sức cắn tay anh, bị cái tay hư đốn của anh sờ đến mềm người.

“ Chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi, chứ anh có nói gì thì cũng là nói suông, em cũng không tin mà, đúng không?”

Vừa nói anh vừa lần mò tìm kiếm cái miệng nhỏ mê người ẩn giấu trong khe mông căng mẩy.

Con chuột nhỏ sau bao năm vẫn ngon miệng như vậy, không ăn sao được.

“ Ưm... Anh có thể nói là Mash đã có người khác rồi, như vậy lần tới chúng ta đến đó em sẽ đi tìm cậu ta tính sổ thay cho Silas a...”

Bạch Kỳ Thư mềm người nằm trên ngực anh thở dốc.

Con điểu to kia đã xông phá tường thành, đánh thẳng vào cung điện xa hoa, chặn lại cái miệng đang líu ríu không ngừng của con chuột nhỏ, làm cho nó bật ra những âm thanh mê người.

“ Em có thấy lúc này nói đến thú nhân khác là hợp lý không chuột nhỏ, hử?”

Chữ hử cuối cùng của anh giống như cái móc câu, câu linh hồn của Bạch Kỳ Thư lên đầu sóng ngọn gió, cuốn cậu vào giông bão không ngừng.

“ A... Em... Ha... Anh... A...”

Bạch Kỳ Thư cố gắng nữa ngày vẫn không thể nói hoàn chỉnh một câu, cuối cùng vẫn là buông tay, bám chặt lấy anh, chịu đựng từng cú thúc hông mãnh liệt của con chim to lưu manh.

“ Chuột nhỏ, thích không?”

Chim to cúi đầu ngậm vào môi cậu.

“ Ừm... Ha... Mạnh nữa...”

Con chuột nhỏ đã ý loạn tình mê, lập tức đòi hỏi càng nhiều hơn nữa.

“ Cho em, cho em hết.”

Chim to sảng khoái đáp ứng, nắm lấy mông cậu, nâng lên rồi lại hạ xuống, mỗi lần đều phối hợp đâm thẳng vào.

“ A a...”

Con chuột nhỏ chỉ còn biết rên rỉ ngọt nị, bá cổ anh gặm cắn.

Nhưng mà cậu càng cắn càng kích thích đại điểu kia làm càng.

“ A!!!”

Bạch Kỳ Thư hét lớn, con chim nhỏ phun đầy bụng chim to, dính nhớt, d.âm mĩ.

Đại điểu bị vách thịt xoắn sít đến căng đau nhưng vẫn là nhịn lại, không ngừng thúc hông.

“ A... Chịu không nổi... Ha... Ha...”

Con chuột nhỏ vừa mới cao trào còn chưa kịp định thần đã lại đón nhận từng cày cáy.

“ Ưm... Ha... Lại bắn... A...”

Bạch Kỳ Thư há miệng, miếng lớn miếng lớn mà thở.

Sâu bên trong bị đại điểu phun đầy mật d.ịch nóng hổi, nóng đến cả người cậu run rẩy không ngừng, vách thịt xoắn rồi lại xoắn, cắn chặt đại điểu không cho ra ngoài.

“ Nữa không chuột?”

Chim to há miệng gặm cắn vành tai non mềm của con chuột, tà tứ hỏi, đại điểu còn phối hợp mà đỉnh đỉnh vài cái.

“ Ưm... A...”

Con chuột nhỏ mơ hồ lại rên rỉ vài tiếng, thành công thúc đẩy con đại điểu lưu manh kia thô to lên, xâm lấn u cốc mê người lúc này đã như đầm lầy mật ngọt.

“ Em như vậy là đồng ý nhé.”

Vừa dứt lời đã lại bắt đầu một vòng mới.

“ A... hưm...”

Quanh quẩn trong động chỉ còn tiếng rên ngọt ngào cùng tiếng thở dốc không ngừng.

Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, nhưng bên trong lại nóng như lửa, cũng ẩm ướt không kém.

...

Đã năm ngày kể từ hôm Chae gặp được hai người Silas và Sam.

Cả ba vẫn không ngừng di chuyển giữa màn mưa, tiến gần đến tộc dực sư.

Rõ ràng sau khi có Chae dẫn đường thì tiến độ rất nhanh, cảm giác đường bay của họ thẳng tắp một đường, có lẽ rất nhanh thôi họ sẽ đến được tộc dực sư trước khi mùa mưa đến đỉnh điểm.

Lúc này mưa cũng đã như trút nước rồi, so với Sam thì Chae có vẻ nhẹ nhàng hơn, cảm giác cậu sải cánh cứ như không có tí sức nào xuyên qua màn mưa.

Này cũng là do tính đặc thù của loài, lông của Chae có tác dụng rất lớn vào mùa mưa, nó rất khó thấm ướt dưới những cái nghiêng người rồi lượn vòng của cậu.

Sam thì khác, cậu là loài có lông mao, cánh cũng không phải là lông vũ hoàn toàn, kết cấu sợi lông cũng dài mà nặng hơn, bởi vậy mà nước mưa thấm vào người cậu, khiến cậu bay không được nhanh như Chae.

Chưa kể cậu còn cõng theo một người.

“ Mệt không Sam, chúng ta nghỉ một chút!!!”

Silas cúi thấp người nói lớn bên tai cậu.

Con dực sư lúc lắc cái đầu, sải rộng cánh, bay theo con chim xanh phía trước.

Silas có chút lo lắng cho nó, nhưng mà đứa con này cũng rất cứng đầu.

Họ đã bay trong màn mưa cả một buổi sáng rồi, lúc này đã gần trưa, nếu là bình thường thì còn đỡ, bay giờ mưa không ngừng rơi, thể lực bị kéo xuống nhanh hơn, Sam mới thành niên thôi, Silas sợ nó sẽ chịu không nổi.

Nhưng mà không đợi Silas lo lắng, Chae đã tự giác dừng lại khi bay ngang một ngọn núi.

Thoát quen sống trên núi cao nên dù ra ngoài thì Chae cũng theo bản năng tìm kiếm núi để ở lại.

Sam nhìn thấy cậu dừng lại thì cũng dừng theo.

Vừa nhảy xuống Silas đã vỗ cho con dực sư mấy phát.

Con dực sư vội vàng thụt người lại né tránh, cơ mà nó chỉ làm màu thôi, sao nó dám không để cho a mẫu nó đánh được.

Nhưng Silas cũng chỉ là lo lắng cho nó mới đánh nó.

“ Lần đâu không cho cạy mạnh.”

Silas nghiêm giọng nói.

Nhìn thiếu niên rõ ràng giống người kia như đúc, từ tính tình cho tới ngoại hình, hắn có giận cũng là vì lo lắng mới giận.

“ Con có thể mà.”

Sam ôm đầu ủy khuất nói.

“ Đường còn dài lắm, cậu không cần gắng sức làm gì đâu, lỡ mà kiệt sức thì không tốt đâu.”

Chae cũng đồng ý với Silas.

Lúc này chỉ mới nữa đường thôi, từ chỗ này về tộc chim thì cần mười ngày, nhưng đến tộc dực sư thì gấp đôi lên.

Mùa mưa đã đến được mười ngày, lại thêm hai mươi ngày thì cũng không đến nổi thê thảm.

Chae để lại hai người, tự mình đi săn.

Silas muốn cản nhưng cậu lại nói mình ra ngoài lịch luyện, nên trải nghiệm nhiều hơn nên không cần giành với cậu.

Dù vậy Sam cũng sẽ đi săn, chứ để một mình Chae đi thì con dực sư sẽ ngại ngùng đến chết mất.

Lúc này mặt đất đã phủ nước, mưa đã nặng hạt hơn.

Sam nhìn thấy a mẫu mình lại trầm tư thì thở dài.

Từ lúc cậu sinh ra đến nay, rất nhiều lần cậu muốn hỏi chuyện của a phụ nhưng a mẫu đều không nói, lần này lên bờ cũng là a mẫu kêu cậu đi, cậu cũng chỉ biết nghe theo.

Đến hôm gặp Chae thì cậu mới biết a phụ mình tên gì, cậu rất không hiểu, năm xưa đã có chuyện gì mà hai người phải chia cách, cậu tuy có khờ nhưng cũng biết thú nhân rất coi trọng bạn đời, a phụ kia của cậu sao có thể vứt bỏ bạn đời được đây.

Hơn nữa tộc nhân ngư không lên bờ cái này cậu tất nhiên biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.