Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 133: Chương 133: Viên mãn - Truy Chae




Lần này bọn họ gấp gáp trở về nên không có tâm trạng nhìn ngắm khắp nơi, dù sao đại địa thú nhân sau mùa khô có chút tiêu điều đổ nát, cũng không có gì tốt xem.

Dù vậy họ vẫn không có thể đi nhanh được, bởi vì ấu tể nhà Alice quá nhỏ, nếu cứ liên tục bay thì cũng quá mệt mỏi.

Không chỉ nó mà cả Bạch Kỳ Thư và Alice đều đang mang thai, vậy nên hành trình khi trở về của họ vẫn dài như vậy.1

Đến nay đã được mười ngày kể từ khi rời đi vịnh biển của tộc người cá.

Mặt đất bên dưới đã bắt đầu xuất hiện chút màu xanh non của cây cỏ, chứng tỏ nước đã quay trở lại với đại địa thú nhân.

Trên bầu trời có ba con chim lớn cùng một con dực sư gắp lấy bốn cái gùi nôm có vẻ khá là nặng bay đi.

“ Ở kia có một con suối có nước!”

Bạch Kỳ Thư bỗng kêu lên.

Đám người đưa mắt nhìn theo, bên dưới bóng cây thấp thoáng có một dòng suối nhỏ, giữa trưa nắng phải chiếu chút óng ánh xinh đẹp.

Óooo...

Eagle hót vang một tiếng, lượn xuống nơi đó.

Xem ra anh đã quyết định ngừng lại ở đây.

Đám thú nhân đảo quanh trên đầu của khu rừng này mấy lần, xem xét tình hình xung quanh rồi mới hạ cánh xuống.

Róc rách...

Tiếng nước chảy qua khe đá nghe vui tai, khiến tâm trạng đám người cũng thả lỏng hơn.

Bạch Kỳ Thư vừa leo xuống khỏi thân chim đã bạch bạch chạy đến bên cạnh dòng suối.

Con suối này không lớn, rộng một mét thôi nhưng rất là trong, cũng không biết nước chảy từ mạch nước ngầm nào ra.

“ Ưm... Mát quá, cảm giác như mùa khô đã đi xa rồi vậy.”

Floyd uống một ngụm nước suối, cảm nhận cổ họng được làm mát mà thả lỏng cả người.

Hai đứa con nhỏ của Bạch Kỳ Thư đã chạy lon ton trong con suối.

“ Chae! Chae!”

Stella lúc này đã có thể kêu rõ tên của Chae, nó giãy đạp trong lòng a mẫu nó, muốn với tới Chae của nó.

“ Đứa nhỏ này, đợi cho nó đi được chắc sẽ suốt ngày chạy theo Chae.”

Alice cũng phải bó tay, dùng sức mà ôm nó lại.

“ Khoảng bao lâu thì nó mới đi được?”

Bạch Kỳ Thư hỏi.

Ấu tể thú nhân vừa sinh ra đã có thể tập tễnh biết đi, hai đứa con của cậu cũng là như vậy.

“ Một mùa, đợi đến mùa mưa nó có thể đi được rồi, lúc này cũng có thể tập đi nhưng khắp nơi gập gềnh như vậy vẫn không nên buông xuống thì hơn.”

Alice nhún vai.

Đợi cho đám thú nhân trải tấm thảm da ra, vừa dùng lá cây phủ lên thì Alice đã buông đứa nhỏ xuống.

“ Chae! Chae!”

Stella vẫn cứ nhìn theo Chae mà nó tâm niệm, vừa đặt mông xuống đã muốn bò ra ngoài.

“ Con không đi được đâu!”

Alice nắm đứa nhỏ lên, cho nó bám vào tay mình, nghiêm túc nói.

“ Chae...”

Nó ủy khuất chỉ tay về phía Chae đang chơi cùng em trai nó trong suối, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, đáng thương cực kỳ.

“ Đợi con lớn hơn thì lại tìm Chae nhé.”

Alice cũng không nuông chiều nó, ôm mặt nó nói.

Hắn không muốn chiều chuộng ra một đứa nhỏ hư hỏng đâu, muốn theo đuổi thú nhân thì phải tự thân mà vận động.

“ Lớn!”

Stella nắm cái tay nhỏ của nó, nhìn a mẫu mình, khuôn mặt nhỏ lại sáng lạn lên, xem ra là có quyết tâm phải lớn rồi.

“ Đúng rồi, lớn nhanh đi rồi đi truy đuổi anh Chae nhé, a mẫu không giúp gì được cho con đâu.”

Alice giả bộ buồn bã nói.

“ Truy! Không! A mẫu!”

Nó nói không rõ ràng mà từng tiếng từng tiếng nói.

Bạch Kỳ Thư nghe nó nói mà ngu ngơ.

“ Nó nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?”

Cậu ngốc ngốc hỏi lại.

“ Nó nói là không cần a mẫu, nó tự truy.”

Alice phiên dịch lại.

“ Truy! Chae!”

Stella gật đầu thật mạnh, lại nói.

“ Ha ha ha!!!”

Bạch Kỳ Thư thiếu điều muốn ngã vào dòng suối.

Đáng yêu đến thế là cùng rồi.

Bên này bé Stella không ngừng đòi truy Chae, bên kia hai đứa nhỏ cứ chơi, chẳng biết có nghe thấy hay không mà cứ thờ ơ không thèm quan tâm bên này.

Thật ra chúng đều nghe thấy, nhưng mỗi đứa mỗi ý nghĩ khác nhau.

Chae thì nó nghĩ rằng Stella đang gọi tên nó cho vui, bởi vì mấy hôm nay nó đều gọi, còn truy cái gì đó thì nó nghĩ Stella đang tập nói, thế nên nó cũng mặc kệ.

Còn Nae thì sao, miễn anh nó vẫn chơi với nó, nó chẳng quan tâm truy hay không truy, anh vẫn là anh của nó.

Bởi mới nói, con đường truy chim của Stella còn rất dài.

Dù sao cũng là tương lai của mấy đứa nhỏ, giờ chúng còn nhỏ, cũng chẳng ai để trong lòng, có khi theo thời gian chúng nó cũng chẳng nhớ nữa là.

Nhưng khúc nhạc đệm như vậy lại khiến cho hành trình trở về của họ thú vị hơn, cũng rộn rã tiếng cười.

Bụng của Floyd đã nhô được kha khá nhưng lại không bằng một góc của Alice khi mang thai cùng thời gian.

“ Xem ra Floyd sẽ sinh thú nhân rồi, một con chim đen.”

Bạch Kỳ Thư cười ha ha.

“ Chim đen thì làm sao vậy?”

Dark đang nướng thịt bên kia nghe thấy thì quay lại hỏi.

“ Thì nhìn không thấy chứ sao, ha ha ha!!!”

Alice cũng trêu hắn.

Nói ra thì tới bay giờ họ mới cảm nhận được đứa nhỏ này tồn tại, thuộc tính tàng hình cũng đủ lâu đó.

“ Vậy tốt chứ sao, như thế đối thủ của nó sẽ khó lòng mà phòng bị.”

Dark rất là yêu thích đứa con này của mình.

“ Ha ha ha!!”

Lời của hắn lại rước theo một đám tiếng cười.

“ Còn cậu, Kỳ Kỳ?”

Floyd quay qua nhìn Bạch Kỳ Thư.

Bạch Kỳ Thư nhìn bụng của mình, có chút không hiểu rõ lắm.

Eagle cũng nhìn bụng của cậu, thật ra anh có chút nghi ngờ bên trong là á thú nhân.

Nói sao nhỉ, tuy nó cũng lớn như bụng của Floyd nhưng lại có chút không giống chỗ nào đó.

“ Tôi cũng không rõ nữa.”

Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc nói.

Nói thật chứ cậu cũng không hiểu, sau khi tới thế thú thì có rất nhiều thứ không còn bình thường nữa, thành ra cậu cũng không dám phán đoán cái gì cả.

“ Lại đây ăn đi, mặc kệ cái gì cũng được.”

Miễn là về đến nơi rồi sinh, đừng sinh ngoài đường anh sẽ không đỡ kịp, Eagle nói thầm trong bụng.

Bạch Kỳ Thư cũng biết nổi khổ tâm của anh, rất là ngoan ngoãn lại gần, ngồi lên thảm lá, nhận thịt nướng từ tay anh, nhai nhai.

Hai đứa nhỏ đang ngồi gặm thịt ngon lành, cơ mà cách ăn mỗi đứa lại khác nhau, Nae so với anh nó ăn ít hơn mà lại thích uống canh, ăn rau hơn, Chae thì càng ngày càng ăn nhiều, sắp đuổi theo lượng cơm của a phụ nó rồi.

Bạch Kỳ Thư nghĩ, có khi nào nó cũng được tính là á thú nhân không?

Nae bị a mẫu nó nhìn thì cho cậu một cái cười lộ răng, siêu cấp đáng yêu.

Thôi đi, á hay không á cũng không quan trọng, đều là con của cậu.

Đám người giải quyết bữa trưa bên cạnh dòng suối mát, dù thức ăn không có gì đặc biệt nhưng lại thắng chỗ cảnh đẹp nên ai cũng tận hứng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút thì đám người lại lên đường.

“ Chuột nhỏ, em có muốn biến trở về không, mấy hôm nay đều đi miết, em ngủ được rất ít.”

Eagle trước khi đi nhìn cậu nói.

Bạch Kỳ Thư tự dưng nghe anh nói đi ngủ thì lại buồn ngủ rồi, nên cậu gật đầu.

Nhưng mà...

Cậu ở trong đầu nhẩm rất nhiều lần biến trở về nhưng đều không thể biến được, như vậy là sao?

Eagle nhìn chuột nhỏ nghẹn đỏ mặt một hồi mà vẫn chưa thấy cậu biến về thì lo lắng.

“ Em sao vậy?”

Chim to cuốn quýt ôm cậu lên.

“ Chim, em không biến lại được, làm sao giờ?”

Chuột nhỏ ôm cổ anh mếu máo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.