Nhật Ký Thú Tội

Chương 33: Chương 33




Kể cũng tội cho Val. Tôi và Val dù sống cách nhau nửa địa cầu nhưng tôi và nó vẫn có nhiều nét tương đồng kì lạ. Tôi đã sống trong một môi trường mà tự do của người phụ nữ bị khéo léo giảm thiểu bằng cách này hay cách khác.Khốn khổ thay, tôi không biết bản thân mình bị kìm hãm cho đến khi, nhờ làn sóng văn hóa phương tây qua những bộ phim (dù đã bị kiểm duyệt gắt gao trước khi ra rạp) ồ ạt tràn vào một cách vô tội vạ, tôi phát hiện ra phụ nữ bên đó được quyền ngủ với bất cứ ai cô ấy yêu mà không bị chửi vào mặt là con đĩ. Từ đó, dần dần tư tưởng của tôi được mở rộng đến nỗi làm cho bố mẹ tôi lo lắng sợ tôi sẽ không hòa nhập được với xã hội ở nước tôi. Trái với sự lo lắng của họ, tôi đã hòa nhập xã hội một cách xuất sắc, nhưng cái giá phải trả là sự bức bối đến kiệt quệ khi cứ phải giả vờ mãi, giả vờ chấp nhận và tuân theo mọi sự áp đặt mà những người đáng kính đặt ra. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả đúng cảm giác tức mình ấy. Dù có thế nào tôi cũng phải bám trụ ở Mỹ hay đâu đó ở phương Tây chứ nhất quyết không muốn về lại Trung Quốc.

Lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện với Val qua facebook vào tối thứ 7 hôm qua. Kết quả là tôi thành thùng rác cảm xúc của nó. Tôi vừa làm bài tập vừa nghe nó than, làm xong rồi nó mới than được một nữa. Không ngờ nó nói nhiều thế, chuyện nọ xọ chuyện kia thành một chuỗi dài những chuyện phiếm bất tận, từ ông hàng xóm khó ưa bên cạnh có cô con gái đang là sinh viên Y rất xinh mà nó rất thích và chị gái ấy đã có chút thân thiết với nó trên cả tình bạn hồi nó 14...

“Ý là sao?” - tôi hỏi.

“Chị ấy là mối tình đầu của em.” - Val hồn nhiên khoe. - “Chị ấy đi học xa quá nên bọn em chia tay, chị là người đầu tiên được nghe em kể về mối tình đầu của em đấy, Yvette còn chưa biết đâu.”

Học không lo học, mới tí tuổi đầu suốt ngày lo yêu đương nhăng nhít, tôi thầm nghĩ. Sau đó nó kể sang lần đầu nó tập lái xe ra đường nó đã tông chết con chó của một ông cảnh sát, rồi thêm mấy vụ ba láp ở trường.

Mãi mới tới phần tôi mong chờ: cái hôm nó và bà Xavier cãi nhau. Sau khi tôi về, Val bỏ lên phòng đóng cửa lại.Nó kể nó từ bỏ hết mọi hi vọng thuyết phục bà mẹ khó tính chấp nhận nó. “Mẹ em vốn đã bảo thủ rồi, đã thế còn có Chúa hậu thuẫn nữa, không có ý báng bổ gì đâu.” Trong lúc ngồi nghe nó kể lể,tôi để ý ở phần quảng cáo phía bên tay phải củamình là một trang: “1,000,000 likes để Valentina Xavier thẳng trở lại.” Tôi tò mò click thử, trang này đã lập từ lúc Val come out, tức là hơn một tháng, mà chỉcó 50 người like, chưa kể nó còn được trả tiền để hiện lên trên tường nhà tôi nữa. Hình như toàn trai like. Có kha khá cuộc chiến trên này. Người thì hô hào Val chỉ là “attention whore”, giả cặp gái để gây chú ý, người thì bênh vực ủng hộ Val đã dũng cảm sống thật với con người mình và đã truyền cảm hứng đến nhiều người khác. Chỉ là bọn ghét Val toàn là trai, bọn ủng hộ Val phần đông là con gái. Tôi không gửi Val cái trang đó, thiết nghĩ một mình bà Xavier đủ làm nó mệtmỏi rồi. Còn ông Xavier nữa, thứ tư tuần sau ông mới về nhà, không biết ông ấy sẽ xử lí Val thế nào.

“Thế sau khi come out ở trường em thế nào? Có còn bị bọn con gái ghét không?” - tôi nhấn enter.

“Còn chị ơi...”

“Sao?” - tôi đã nghĩ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn cho nó

“Em chả biết nữa, ý là bọn con gái không cho em và Yvette thay đồ cùng. Chúng nó sợ em sẽ hiếp dâm nó hay thế nào đấy.Chúng em đành phải chờ chúng nó ra ngoài hết thì mới được vào phòng thay đồ. ĐM, chúng mày làm như bà tuyệt vọng lắm! Em và Yvette bị loại khỏi nhóm rồi.”

Ủa tôi tưởng bây giờ gái thích nó lắm? Bọn gái ầm ầm ủng hộ nó trên mạng chắc không học cùng trường với nó chăng?

“Em cá chúng nó chỉ đang trả thù vụ em là đứa con gái xinh nhất trường và vụ nhiều trai chúng nó thích lại thích em.”

“Em buồn lắm chị. Mọi người đều tránh xa em.”

Tôi đang gõ một câu an ủi, chưa kịp ấn enter thì nó nói tiếp: “Bây giờ em đách khác gì bọn lập dị mà em vẫn khinh ở trường.” làm tôi phải xóa ngay. Tới nước này rồi mà vẫn vênh được bản mặt chảnh khinh người! Thực tình tính nó cũng giống bà mẹ nữa chớ bộ! Tôi bực mình, tôi cực ghét bọn tự cho rằng mình hơn người rồi không coi ai ra gì, toàn lũ ảo tưởng khó ưa!

“Mà thôi, em đi ngủ đây.”

Tôi xóa câu mình vừa mới soạn: “Em chẳng khác mẹ em miếng nào!” để thay bằng câu thông dụng: “Ok, chúc em ngủ ngon.”

Tôi tắt hộp thư thoại để đọc thêm vài thứ linh tinh nữa thì tầm 5 phút sau facebook kêu báo có tin nhắn:

“Dù có nhiều con ở trường em ngon thật.”

“Nhưng không ngon bằng chị đâu.”

“Dẹp ngay nhá Val!”

Tôithấy chữ “seen” nhưng không thấy nó rep lại, đèn chat tắt, chắc nó ngủ rồi.

Bà Xavier vẫn chưa thấy gọi gì cho tôi nên tôi còn giữ được công việc gia sư cho Val. Nếu giờ mà mất việc thì tôi sẽ khốn khổ thật đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.