Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 49: Chương 49: Bẫy Rập​




Trình Tử Xuyên bị lạc đường, hay có thể nói, hắn đã vô tình bước vào một pháp trận cổ quái nào đó.

Cửu U Ma Môn là bản doanh lớn nhất của ma tu, nội tình tuyệt không kém Cửu Nguyên tiên môn, nguy hiểm quỷ dị còn nhiều hơn. Trình Tử Xuyên vốn định dựa vào trí nhớ đi ra ngoài, không biết đạp trúng thứ gì đó, đúng là đã bị vây khốn, từ nãy đến giờ vẫn chỉ quanh quẩn ở một nơi, rừng cây núi đá xung quanh cái gì cũng không thấy.

Có một câu như thế này – người xui xẻo, nuốt nước miếng cũng bị sặc.

Trình Tử Xuyên bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, cầm một viên đá vụn tiện tay ném về một hướng. Viên đá vừa rơi xuống, một con đường chậm rãi xuất hiện dưới chân hắn.

Vừa rồi, khi hắn vừa bước lên con đường kia, dưới chân bỗng kịch liệt chấn động, sau đó cả mảnh đất đều sụp đổ, sau khi sụp đổ lại nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Hắn như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, cảm giác choáng váng đột ngột khiến hắn phải nhắm mắt lại. Trâm gỗ chợt lóe sáng, lục quang như tơ hội tụ, bao hắn lại như một tấm lưới. Không biết qua bao lâu, thân thể hắn mới chạm đất, lục quang kết thành tấm lưới cũng biến mất không thấy gì nữa.

“ Tử Xuyên, không sao chứ?” Thân ảnh Phù Tang lặng lẽ xuất hiện, một ngọn lửa hiện lên trên tay, xua tan đi chút hắc ám xung quanh.

Trình Tử Xuyên trầm mặc một hồi, đưa tay lên day thái dương: “ Nơi này có trận pháp tỏa hồn...”

Tỏa hồn là bí thuật của Ma giới, tuy đã truyền đến nhân gian nhưng vì phương pháp tu luyện khó khăn nên đã bị người ta quên lãng. Trận pháp này hoàn toàn nhằm vào hồn phách, thường dùng để vây khốn chứ không dùng để giết những kẻ địch mạnh, bình thường hay được dùng làm lao tù. Nếu ở nơi này quá lâu, linh lực của hồn phách sẽ bị tiêu hao gần hết, hồn phách bị khóa lại đây, vĩnh viễn không siêu sinh.

Nhược điểm lớn nhất của Trình Tử Xuyên hết lần này đến lần khác lại là hồn phách, khi vừa tiến vào đây, hắn đã có thể cảm nhận được một phần hồn đắp nên bởi tiên thảo đang từ từ suy yếu. Nếu tiên thảo hoàn toàn biến mất, hắn sẽ quay lại làm một kẻ mù.

Phù Tang hiểu được tình huống của hắn, khuôn mặt thoáng chốc ngưng trọng, bắt đầu toàn lực công kích nơi này.

“ Ha ha ha...” Một tiếng cười khàn khàn hắc ám cuối cùng cũng truyền đến.

” Ai?” Phù Tang quát lên.

Trình Tử Xuyên nhìn qua, bỗng nhiên nháy mắt về một hướng. Ngọn lửa màu lam bé bằng một cái chén u ám sáng lên, soi sáng nơi này, cũng soi sáng một khuôn mặt đầy râu tóc, mơ hồ không có thực thể, như một u hồn lơ lửng.

“ Thì ra là thế.” Trình Tử Xuyên nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu.

Phù Tang: “ Tử Xuyên?”

Trình Tử Xuyên nói: “ Vật cực tất phản, ác cực sinh thiện, trận pháp tỏa hồn này đã khóa lại hồn phách của hắn, một khi phá, người này lập tức hồn phi phách tán.”

(Vật cực tất phản: khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại; ác cực sinh thiện: khi ác đến tận cùng có thể sẽ biến thành thiện)

Nhưng đó lại là cách duy nhất khiến hai người có thể thoát khỏi nơi này.

Tiếng cười của u hồn càng lớn, thanh âm khó nghe như tiếng chiêng, từng chữ từng chữ bắn ra ngoài: “ Ngàn năm ẩn núp, trời không quên ta! Ngươi, ngươi... lại đây, lại đây!”

“ Tử Xuyên, người này quỷ dị, đừng nghe hắn!”

Phù Tang vừa nói xong liền nghe tiếng kêu khàn khàn của u hồn: “ Thần mộc Phù Tang, ngươi bảo vệ Thánh tôn đã bảy trăm năm, cuối cùng cũng đợi được đến khi hắn chuyển thế, không muốn nhìn thấy hắn quay về vị trí cũ sao?”

Câu này vừa dứt, cả người Phù Tang đều cứng đờ, không dám nhìn vào ánh mắt của Trình Tử Xuyên lúc này, lạnh lùng hỏi: “ Ngươi đang nói cái gì?”

“ Sợ cái gì? Ngươi nhọc lòng, càng vất vả thì công lao càng lớn...”

” Câm miệng!”

Phù Tang hội tụ pháp lực, định xông tới đánh hắn một đòn trí mạng. Nhưng sau một khắc, một bàn tay đặt lên vai hắn, Phù Tang không quay đầu lại, thanh âm bình tĩnh của Trình Tử Xuyên vang lên: “ Phù Tang, đừng kích động, ta đã sớm biết.”

Âm thanh của u hồn dừng lại.

Phù Tang chùng xuống, cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “ Xin lỗi, Tử Xuyên, ta...”

Trình Tử Xuyên còn nhớ rõ, khi còn bé, ngoại trừ cha mẹ hắn thì Phù Tang là người đối xử với hắn tốt nhất, vì thế, dù từ trước đến đây hắn không đặt Trình gia tiểu bối trong lòng nhưng không phải không có nghi vấn. Trình gia nhiều người như vậy, vì sao chỉ có hắn nghe được thanh âm của Phù Tang, trao đổi cùng hắn? Vì sao Phù Tang lại quyết định tự bạo bản thể chỉ để cứu một đứa trẻ mới chung đụng vài năm?

Trên đời không có chuyện gì vô duyên vô cớ, nhưng lúc ấy, hắn muốn tin tưởng sự thuần khiết của thảo mộc chi linh.

Nhưng sau khi hắn biết được mình là Thánh tôn chuyển thế, trong lòng đã có một suy đoán, cho đến khi Phù Tang có thể hoàn toàn dung hợp với nguồn gốc thần mộc mà cây cổ thụ trên Tiên giới ban tặng, cuối cùng Trình Tử Xuyên cũng có thể xác định thân phận của Phù Tang.

Tương truyền trên Thiên Ngoại Thiên có một gốc thần mộc, gió thổi không lay, lưu vân không lấp, là thần mộc nối giữa Thiên Ngoại Thiên và thần giới, được Thánh tôn làm phép, được Thiên Đạo công nhận, là cội nguồn của vạn cây.

“ Xin lỗi cái gì, ngươi không làm chuyện có lỗi với ta cả.”

Phù Tang thấp giọng nói: “... Vì ngươi coi ta là bằng hữu, ta đối tốt với ngươi lại chỉ vì ngươi là Thánh tôn chuyển thế.”

Nguyên nhân chính là vì Phù Tang hiểu rõ Trình Tử Xuyên không muốn nghe người ta nói mình là Thánh tôn, vì thế không dám nói cho hắn biết thân phận thật, chuyện này vừa xảy ra, đều biến thiện ý của hắn đối với Trình Tử Xuyên trở thành mục đích.

Trình Tử Xuyên “ừ” một tiếng, chậm rãi lặp lại: “ Ta đã sớm biết.”

Yêu hắn, vì hắn là Thánh tôn chuyển thế. Hận hắn, vì hắn là Thánh tôn chuyển thế. Tốt với hắn, vì hắn là Thánh tôn chuyển thế... Hắn còn có thể có ý kiến gì không? Hắn đã sớm chết lặng.

Hắn không phải là một người không biết phân biệt, hắn có thể trách móc Phù Tang không? Không thể. Vì vậy, tất cả những khúc mắc trước kia đều chỉ có thể nuốt xuống, ngọt bùi đắng cay, tư vị nào cũng có.

Phù Tang không rõ hắn đang nghĩ gì, nhất thời nói không được gì cả.

U hồn kia lại mở miệng: “ Thánh tôn chuyển thế, bao nhiêu người cầu còn không được thân phận của ngươi, ngươi không muốn sao?”

Trình Tử Xuyên: “ Ngươi hâm mộ? Muốn đoạt thì miễn đi.”

“...” Mục đích của u hồn bị hắn nhìn thấy, nghẹn họng một cái, buồn bã nói, “ Ngươi thông mình như vậy, tại sao lại bị ma đầu Lâu Nguyệt Đồng kia đùa giỡn xoay quanh?”

Nghe được tên Lâu Nguyệt Đồng, Trình Tử Xuyên ngẩng đầu, thong thả ung dung buông ra một câu: “ Thay vì châm ngòi ly gián không có nguyên do, không bằng trước tiên nói một chút về ngươi đi. Có lý do đầy đủ, không chừng ta sẽ tin tưởng ngươi một chút.”

” Tử Xuyên!” Phù Tang có chút nóng nảy, tình huống hiện tại đối với Trình Tử Xuyên cực kỳ bất lợi, nên nhanh chóng tìm cách ra ngoài mới đúng.

” Đừng nóng vội.” Trên thực tế, Trình Tử Xuyên nghĩ, vội cũng vô dụng.

“ Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” U hồn thấp giọng khàn khàn, “ Nơi này là lao ngục cấm địa của Cửu U Ma Môn, có thể phá vỡ được, nhưng nếu các ngươi phá hủy nơi này sẽ thả ra vô số tai họa, gây ra đại họa!”

“ Thật ra là ngươi sợ chết?” Phù Tang châm chọc.

“ Sợ chết?” U hồn cười ha ha, giọng nói trong nơi vắng vẻ này có chút chói tai, “ Ta từng đứng đầu Ma giới, khiến vạn ma phải cúi đầu, hiện tại ở đây chỉ hận không thể được giải thoát! Ta không sợ chết, chỉ là không cam lòng! Không cam lòng!”

Trình Tử Xuyên và Phù Tang liếc mắt nhìn nhau, khó nén được kinh ngạc.

Phù Tang khó tin hỏi: “ Ngươi là... Ma chủ đời trước?”

Ma chủ đời trước đã sớm chết trên tay Lâu Nguyệt Đồng, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Cùng lúc đó, Thương Nhai chạy tới hậu viện, cắt đứt cuộc nói chuyện của Lâu Nguyệt Đồng và Lâu Dịch Dương.

“ Làm sao?” Lâu Nguyệt Đồng thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

“ Ma quân, Ma chủ.” Thương Nhai chào xong, vội vàng nói, “ Trình... đạo hữu không có ở đây sao?”

Lâu Nguyệt Đồng thẳng người: “ Hắn vừa mới đi, xảy ra chuyện gì?”

“ Có người xông vào lao ngục cấm địa của Cửu U Môn, chỗ đó rất quan trọng, do người sáng lập ra Cửu U Môn thiết kế, liên kết với nhau cũng không hoàn toàn khống chế được, người trong môn từ trước đế nay đều không dám xông loạn.” Sắc mặt Thương Nhai cực kỳ ngưng trọng, “ Chỉ có Trình đạo hữu không biết chuyện, sợ là...”

Trình Tử Xuyên là đạo tu, nhưng vì hắn theo Lâu Nguyệt Đồng đến đây nên Thương Nhai không quá phòng bị, lúc này sốt ruột không phải vì lo lắng cho sự an toàn của Trình Tử Xuyên mà vì sợ Trình Tử Xuyên có dự mưu mà đến, là gian tế của đạo tu, mưu toan ra tay động vào căn cơ của Cửu U Môn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.