“ Ngươi đang làm gì?”
Thanh Gia nhạy cảm mở mắt, nhanh chóng bắt
lấy tay Lâu Nguyệt Đồng, thanh âm trong trẻo như nước lại lạnh lẽo như
hầm băng, càng nghe càng thấy rùng mình.
Tay Lâu Nguyệt Đồng cách mặt nạ không quá gần, bị phát hiện cũng không xấu hổ, lập tức đổi khách thành chủ: “ Vì sao ngươi đánh ngất ta?”
“… Phiền toái.” Thanh
Gia đè bàn tay lộn xộn của nàng xuống, trong lòng bàn tay trắng nõn
đó hiện lên một vết tích bị thiêu, vì thế mà đột ngột trở nên xấu xí.
Lâu Nguyệt Đồng cũng nhìn thấy nhưng không hề quan tâm, rút tay về lắc lắc, hừ nhẹ một tiếng, ngửa mặt nói: “ Xú lão đầu, lần sau gặp lại ta sẽ vẽ
lên mặt hắn vài chục vết đao chém.” nói xong mới chú ý đến lời nói của
Thanh Gia, lập tức trừng nàng, “Phiền toái? Ngươi nói ai phiền toái?”
Thanh Gia không đáp, khuôn mặt bị che kín không nhìn rõ tâm tình. Nàng cầm
tay Lâu Nguyệt Đồng, tay áo trắng tinh chạm vào ngăn cản vết thương lan
rộng: “ Đừng cử động.”
Lâu Nguyệt Đồng Đồng chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực như bị lửa thiêu, dường như đang muốn lột của nàng một lớp da. Nàng nhíu mày, cố rút về nhưng lại bị Thanh Gia đè lại: “
Nhịn một chút.”
“ Ngươi định làm gì?”
“ Người ngươi gặp
phải là một kẻ quái nhân, nhân xưng Tửu Phong Tử, kỹ năng sử dụng đạo
phù xuất thần, hiện tại có thể coi như đứng đầu tu chân giới. Chỉ là
tính hắn an phận, thích trà trộn vào phố phường bình thường, phần lớn tu sĩ chỉ nghe qua danh tiếng chứ rất ít người có thể nhận ra hắn.”
Giọng nói của Thanh Gia bình thản như nước, “ Ngươi bị hắn hạ rủa.”
Lâu Nguyệt Đồng gắt lên: “ Cũng có chút bản lĩnh!”
Thanh Gia lắc đầu, ống tay áo lướt qua bàn tay nàng mềm nhẹ như mây, mang
theo một chút ngứa ngáy. Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy không tự
nhiên, một lúc sau rút tay lại đã thấy bàn tay trắng nõn như ban
đầu, một chút vết tích của việc bị thiêu cũng không còn nữa
Nàng thử vận chuyển linh khí, pháp lực quanh thân mặc dù vẫn ngưng trệ nhưng đã không còn cảm giác bị đạo phù trói buộc.
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, vui mừng nhưng mạnh miệng: “ Ai cần ngươi giúp?”
Thanh Gia không giận, cầm lấy Tru Tà Kiếm, lẳng lặng đứng dậy: “ Ta đi đây, ngươi bảo trọng.”
Bạch y ngân kiếm, không nhiễm bụi trần.
Lâu Nguyệt Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thầm nghĩ: “ Thanh Gia
xác thực rất giống Trình Tử Xuyên, chỉ là mộtngười lạnh lùng nghiêm
túc, một người lịch sự tao nhã…”
Cũng không biết tiểu ma nữ trong một khắc kia nghĩ gì, bật ra khỏi miệng: “ Trình Tử Xuyên!”
Bước chân Thanh Gia bỗng chững lại. Hai mắt Lâu Nguyệt Đồng khẽ nhíu, lóe
lên tia sáng nguy hiểm, chưa kịp thu về đã thấy nàng xoay người, lạnh
nhạt nói: “ Xem ra quan hệ các ngươi rất tốt, có cần ta truyền tin
cho hắn, bảo hắn đến đón ngươikhông?”
Tự nhiên đến cực điểm, không hề có chút sơ hở.
” không cần, hắn đang bế quan.” Lâu Nguyệt Đồng hời hợt trả lời, bỗng nở một nụ cười ngọt ngào, “ Tại sao ngươi luôn đeo mặt nạ?”
Thanh Gia liền giật mình, đưa tay sờ mặt nạ: “ Thói quen mà thôi.”
Lâu Nguyệt Đồng càng vô tội cười cười, chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nói: “ Dù sao ngươi cũng đã giúp ta, ta rất tò mò, có thể cho ta nhìn mặt
ngươi không?”
Thanh Gia nghe vậy nhìn nàng thật lâu, lâu đến mức
Lâu Nguyệt Đồng không còn duy trì nổi dáng vẻ tươi cười nữa, lúc này
nàng mới nghiêng đầu, chẳng đồng ý cũng chẳng từ chối.
Lâu Nguyệt Đồng kiễng chân, bỗng chốc đưa tay lấy mặt nạ xuống.
Địa phương ảm đạm này bỗng nhiên bừng sáng, câu nói “sắc mặt rực rỡ” ai đó đã nói, đến bây giờ nàng mới biết quả nhiên là thật.
Đó là một khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục, không có sự mềm mại của nữ tử mà
mang theo sự lạnh lùng anh khí, vẻ mặt lãnh đạm, một đôi mắt trong veo u buồn, hàn khí ngàn trượng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lâu Nguyệt Đồng lui một bước, đột nhiên im lặng.
Trình Tử Xuyên tư dung song tuyệt, quả thật là cảnh đẹp ý vui nhưng tuyệt
đối không giống nữ nhân, mà Thanh Gia mặc dùanh khí nhưng ai nhìn cũng
ra nữ tử, cho dù họ có giống nhau đến mấy nhưng lúc này, Lâu Nguyệt Đồng cũng không có cách nào cho rằng họ là cùng một người.
Nghĩ lại
cũng đúng, nàng và Trình Tử Xuyên có khế ước thượng cổ, khi đứng trước
Thanh Gia lại không xuất hiện loại cảm ứng này. Nàng chỉ suy đoán bằng
trực giác, mặc dù đây là lần đầu tiên trực giác của nàng mắc sai lầm.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác mơ hồ khó thể nói rõ.
Thanh Gia nói: “ Thế nào?”
thật ra Lâu Nguyệt Đồng thấy Thanh Gia rất thuận mắt, chỉ là lúc trước hoài
nghi nàng và Trình Tử Xuyên là cùng một người nên thái độ mới trở nên
phức tạp. Nếu đã hoài nghi sai, thái độ của nàng trở nên hiền hòa hơn
nhiều, trả mặt nạ cho Thanh Gia, cười cười nói: “ không thế nào cả, quả
nhiên là đại mỹ nhân, lúc trước đã đắc tội nhiều, ngươi đừng trách móc.”
Thanh Gia nhìn nàng một cái, tiếp nhận mặt nạ đeo lên, cũng không nói gì đến sự thay đổi thái độ của nàng.
“ Ngươi giúp ta một lần, ta sẽ coi ngươi là bằng hữu, về sau nếu có chuyện cũng có thể tìm ta hỗ trợ.”
Lâu Nguyệt Đồng không hề phát giác, tuy tâm tình của nàng đối với Trình Tử
Xuyên vô cùng phức tạp, nhưng đối với người khác lại hết sức đơn giản,
thuận mắt thì kết giao, không vừa mắt thì trực tiếp động thủ.
Mắt Thanh Gia chợt sáng lên, vuốt cằm nói: “ Cáo từ.”
Lâu Nguyệt Đồng cũng khoát tay, ngồi xuống điều tức một lúc rồi quay về Thiên Lâm Thành.
Gió thổi qua, mặt nước theo đó nhộn nhạo rung động, dưới ánh sáng mặt trời, những gợn sóng lấp lánh, cùng trời xanh mây trắng, cỏ cây xanh rì tạo
nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Thanh Gia đứng bên hồ, Tru Tà
Kiếm đã được thu hồi, một thân đạo phục trắng như tuyết, toàn thân chỉ
có duy nhất mộtmiếng ngọc bội có thể coi là trang sức đeo bên hông, nhìn qua thì không có gì lạ, nhìn kỹ lại hết sức huyền diệu.
Lặng im
hồi lâu, Thanh Gia cầm ngọc bội lên, điều làm người ta ngạc nhiên là,
quần áo của nàng, thân hình của nàng, dung mạo của nàng chẳng mấy chốc
liền thay đổi, khi tháo mặt nạ xuống một lần nữa đã hoàn toàn biến
thành một người khác.
Áo tơ trắng tinh sạch sẽ, thanh sam mịt mờ, dáng người cao thẳng sáng như ngọc thụ, trên đầu chỉ cài một cây trâm
gỗ, dung mạo thanh nhã, tuyệt thế tao nhã giống hệt Thanh Gia,
nhưng thật sự lại là một nam nhân.
Lục quang lóe lên, Phù Tang
xuất hiện bên cạnh, khuôn mặt hắn không che giấu được vẻ kinh ngạc, quan sát một lúc, ánh mắt rơi xuống miếng ngọc bội kia, sắc mặt dần dần biến đổi, thấp giọng hỏi: “ Đây là…”
“ âm Dương Bội. Tương truyền
Minh giới có một gốc Tịnh Đế Liên, có thể ngưng ra từ trong thân
hoa một viên ngọc, linh vật hiếm thấy trong thiên địa, gọi là âm Dương
Bội. Ngọc bội này có thể biến đổi âm dương, thay đổi hơi thở, thần ma
đều khôngnhìn thấu.” Trình Tử Xuyên mặt mày trầm
tĩnh, không nhanh không chậm giải thích.
“ Vậy ngươi tại sao…”
Phù Tang không nói nên lời, hắn chợt nhớ tới chuyện mười ba năm trước.
Năm đó hắn tự bạo bản thể, che chở Phó Tiếu Lăng mang Trình Tử Xuyên
rời đi, Phó Tiếu Lăng đã sớm qua đời, vậy Trình Tử Xuyên mười ba năm sau trở thành người như thế nào?
Năm đó kinh mạch hắn đã đứt từng khúc, căn cốt bị đoạt, hồn phách không yên, sao có thể đi đến bước này?
hắn lại nhìn về phía Trình Tử Xuyên, chỉ cảm thấy mình như đang nhìn một đám sương mù, không thể nắm bắt.
Nhưng Phù Tang cũng không tỏ ra khiếp sợ hay khó tin, chỉ thở dài: “ Ngươi có rất nhiều bí mật, Tử Xuyên. Ta không sao cả, có thể kiên nhẫn chờ
ngươi nói rõ sự tình mười ba năm nay, còn có tiểu ma nữ kia nữa… Ngươi
vừa rồi còn… Lấy tính tình của nàng, nếu phát hiện ra ngươi lừa nàng,
hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Phù Tang vừa nói vừa giật giật khóe miệng, rất giống như đang nhìn thấy ngày tận thế.
Nhắc đến chuyện này, Trình Tử Xuyên cũng hiếm thấy lộ ra vẻ mặt khó xử, cũng thở dài nói: “ Ta không lừa nàng.”
Phù Tang rất tán thành gật đầu: “ Ngươi chỉ làm nàng mơ hồ.”
Trình Tử Xuyên: “...”