“ Không khéo.” Trình Tử Xuyên trong lốt
Thanh Gia cúi người chào Huyền Minh và mấy vị trưởng lão, thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng, truyền khắp mọi ngóc ngách Cửu Nguyên Sơn, “
Tiếp nhận phong chủ cần có nghi thức chưởng môn trao tín vật, đây là quy củ trăm ngàn năm nay không hề thay đổi của Cửu Nguyên Sơn, không biết
đã được sửa lại từ lúc nào?”
Giọng nói của hắn không tức giận, dường như chỉ là một câu hỏi hết sức
tầm thường. Trình Diệu nghe vậy, khóe mắt giật giật, trong lòng biết rõ
lời nói này đang nhằm vào mình, cẩn thận nói: “ Cũng không phải thế,
tiểu sư thúc không về núi đã lâu, đối với những chuyện xảy ra trong núi
đã không còn quá rõ nữa. Sư phụ ta bị thương rất nặng, trước khi hôn mê
đã giao tín vật cho ta, dặn dò không được để nó rời khỏi người... Chưởng môn khoan dung, không so đo chuyện này, vì thế đã lược bỏ nghi thức.”
Chưởng môn tuy vẫn tươi cười nhưng trong lòng đang thầm than oán: “ Đùn đẩy trách nhiệm cũng thật giỏi.”
Trình Tử Xuyên xoay người lại, nghiêm túc nhìn hắn: “ Thế là sai.”
Chưởng môn rất tán thành, thuận thế đáp: “ Tiểu sư thúc dạy dỗ rất phải, không có quy củ sẽ không thành vuông tròn. Huyền Dự chân nhân tự tiện
truyền thụ tín vật cho đệ tử vốn đã xúc phạm môn quy, ta không nên niệm
tình hắn bị thương nặng mà dung túng cho sự việc lần này.”
Dám đùn đẩy trách nhiệm sao, cho ngươi chết!
Nhiều người nghe được lời nói này đều cảm thấy xấu hổ, kỳ thật Cửu
Nguyên Sơn vốn là một nơi hết sức nghiêm khắc, ngày thường họ đều tuân
thủ quy tắc nhưng khi đối mặt với Trình Diệu lại hoàn toàn biến thành kẻ mù, ngẫm lại những chuyện nhảm đồn đại gần đây liền cảm thấy có lỗi với chưởng môn.
Trình Tử Xuyên gật đầu, chưa xuất kiếm nhưng lại xoay tay, chuôi kiếm chỉ thẳng vào Trình Diệu: “ Ngươi, cũng sai.”
Hắn vừa xuất hiện liền làm thay đổi đại cục, Trình Diệu nhíu mày: “ Xin hỏi tiểu sư thúc, ta đã làm sai chỗ nào?”
Trình Tử Xuyên quơ quơ tín vật phong chủ đang cầm trên tay: “ Vừa rồi thứ này nằm trên tay ngươi, vì thế ngươi đã sai.”
Trình Diệu đang muốn thanh minh nhưng lại bị chưởng môn đoạt lời: “ Tiểu sư thúc, mặc dù Trình sư đệ không chịu giao tín vật cho môn phái, lại
thêm lỗi lầm của Huyền Dự sư thúc, nhưng ta thấy được quyết tâm muốn
được phong chủ của hắn, nhìn chung, Trình sư đệ thực ra cũng có đủ tư
cách. Hơn nữa, Chuyển Luân Kính đã xác nhận, Trình sư đệ chính là... vị
kia chuyển thế đó.”
Đây không phải là ngoài khen trong châm biếm, mắng Trình Diệu tiểu nhân sao?
Mọi người cúi đầu giật giật khóe miệng, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại lại
thấy chưởng môn giống như đã giúp Trình Diệu giải vây, hoàn toàn không
tìm ra điểm nào sai cả.
Trình Diệu nghe xong, sắc mặt cũng trở nên không tốt: “ Chưởng môn nói
vậy là sai rồi, tại sao lại nói ta quyết tâm muốn được phong chủ, từ khi nào...”
Chưởng môn: “ A, hóa ra Trình sư đệ không muốn được phong chủ.” Vẻ mặt
hắn biến thành tự trách, “ Là ta hồ đồ rồi, Trình sư đệ không ham tiếng, không ham lợi, một lòng hướng đạo, ta vốn không nên thay Huyền Dự sư
thúc ép ngươi nhận vị trí này, làm trễ nãi việc tu luyện của người. Vậy
đi, nếu ngươi không muốn, ta sẽ tuyển người trong số vài vị sư huynh của ngươi.”
Trình Diệu: “...” Đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được, mẹ nó, lão hồ ly này!
Trình Tử Xuyên dứt khoát giải quyết: “ Phải, có lý.”
Chưởng môn và “tiểu sư thúc” cùng lên tiếng, Trình Diệu không thể phản bác, mọi người đều có dị nghị.
Con vịt cho vào nồi nước rồi vẫn có thể bay, Trình Diệu đè ép lửa giận,
ngăn cản Trình Tử Xuyên đang muốn rời đi: “ Tiểu sư thúc nhiều năm đã
không xuất hiện, không biết chuyện trong môn phái, hôm nay vừa về đã
phản đối ta, có phải có kẻ đã nói gì đó để vu hãm ta?”
Hắn không nghĩ đến chuyện Thanh Gia cố ý nhằm vào hắn, nhìn không vừa
mắt hắn. Nếu như vậy, nàng cần gì phải cứu hắn lúc còn ở Trình gia, thậm chí nếu ghét hắn đã có thể cho hắn vài đao rồi! Hơn nữa, dựa vào tính
tình của Thanh Gia, nàng căn bản không thích dính vào những chuyện này,
cách giải thích duy nhất chỉ có thể là nàng đã nghe ai đó nói bậy.
Có thể khiến Thanh Gia tin tưởng, không để hắn tiếp nhận phong chủ, ngoài chưởng môn ra thì còn có ai?
Trình Tử Xuyên nghe vậy liền quay đầu, chào chưởng môn một tiếng, sau đó cùng Trình Diệu đi sang một nơi khác nói chuyện.
Huyền Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ chưởng môn: “ Có phải ngươi vốn có ý định đợi Thanh Gia về giúp ngươi trút giận? Cũng phải, ngoài Huyền Dự ra, người có thể khiến Trình Diệu cho vài phần mặt mũi cũng chỉ có
Thanh gia.” Nếu không phải thế, Trình Diệu sợ rằng sẽ không nhượng bộ
đơn giản như vậy, chuyện hôm nay cũng không thể kết thúc yên bình.
“ Aiz, sư bá, sao có thể nói vậy?” Chưởng môn nghiêm túc trả lời, “ Tiểu sư thúc không phải do ta mời về, đây thật sự chỉ là trùng hợp.” Từ khi
Chuyển Luân Kính có động tĩnh, hắn đã truyền tin gọi Thanh Gia quay về
nhưng vẫn luôn không có tin tức. Bao nhiêu lâu đã trôi qua, chưởng môn
dần dần cũng quên mất, ai ngờ đột nhiên hôm nay nàng lại xuất hiện, cho
hắn chút kinh hỉ.
“ A?” Huyền Minh nghe hắn nói vậy cũng có chút kinh ngạc, lại lo lắng, “ Nhưng Trình Diệu là vị kia chuyển thế, tính tình Thanh Gia lại quá
thẳng, ngươi vừa rồi còn không nể mặt hắn, đây có tính là đại bất kính
không?”
Nói thật, sau khi Chuẩn Luân Kính xuất hiện, họ đều hết sức mong chờ
Thánh tôn chuyển thế xuất hiện. Nhưng Trình Diệu lại làm ra những chuyện kia, khó tránh khỏi việc khiến người ta thất vọng, đám người Huyền Minh đều lén lút thầm oán, không phải Chuyển Luân Kinh đã phán sai rồi chứ?
Chưởng môn cũng không để ý cười cười, bí hiểm nói một câu: “ Ai biết Chuyển Luân Kính sẽ không phát sáng với người thứ hai?”
Trình Diệu và Trình Tử Xuyên đi cùng nhau hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều
người, đến khi đến một ngọn núi không người, Trình Diệu cuối cùng cũng
không nhịn được nữa: “ Tiểu sư thúc có ý...” Từ “gì” cuối cùng còn chưa
nói ra, kiếm quang trong veo đã quét đến, sắc mặt Trình Diệu đột biến,
tuy dùng hết sức để né tránh nhưng vẫn bị cắt mất một lọn tóc, lọn tóc
bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“ Tiểu sư thúc!”
“ Kiếm của ngươi đâu?” Trình Diệu vừa muốn trở mặt, Trình Tử Xuyên liền
thu kiếm vào vỏ, nghiêng người đứng đó lẳng lặng nhìn hắn.
Trình Diệu cố nhịn: “ Sư thúc là trưởng bối, ta không thể xuất kiếm.”
Lý do này cũng có lý, nhưng từ khi quay lại từ dãy núi Không Không,
Trình Diệu chưa từng sử dụng Xích Hoàng Kiếm. Người khác có thể cho rằng hắn có thâm ý, nhưng thật ra... cũng không phải vậy.
Trình Tử Xuyên hỏi: “ Không thể hay không dám?”
Hắn nói xong, chỉ thấy thần kiếm Tru Tà vung lên phá vỡ không gian, một
trường kiếm màu đỏ không tiếng động lập tức hiện ra, cắm xuống mặt đất.
Thân kiếm ảm đạm, những mảng máu loang lổ bao trùm lên thân kiếm như sắt gỉ, lau không được, cũng không thể làm cho nó chói lọi như trước kia.
“ Tru Tà dẫn Xích Hoàng, ngươi...” Đều là thần kiếm của Cửu Nguyên,
đương nhiên hai thanh kiếm này có cách dẫn dắt nhau. Trình Tử Xuyên sử
dụng cách này để lôi Xích Hoàng Kiếm ra, Trình Diệu không thể che giấu,
cũng không rõ “Thanh Gia” có cố ý hay không, dứt khoát lạnh lùng nói, “
Hóa ra là sư thúc có mục đích.”
Trình Diệu không dám sử dụng Xích Hoàng Kiếm, một là vì thân kiếm sau
khi nhiễm máu của Trình Tử Xuyên liền giống hệt một thanh gỗ mục, thần
kiếm giết người không dính máu, chưa bao giờ xảy ra chuyện cổ quái như
vậy; hai là vì ngày đó bị Xích Hoàng Kiếm khống chế khiến hắn nảy sinh
cảnh giác, vẫn muốn tìm ra điểm mấu chốt.
Trình Tử Xuyên cúi nửa người xuống, đưa tay mơn trớn thân kiếm: “ Một
thanh thần kiếm tốt, đáng tiếc.” Hắn nghiêng đầu, thản nhiên nói, “ Tại
sao kiếm của ngươi trở thành cái dạng này, trong lòng ngươi tất biết rõ. Ta không muốn nhiều lời với ngươi, nhưng có một chuyện ngươi cần nhớ
kĩ.”
Trình Diệu không nhìn thấu suy nghĩ và vẻ mặt của hắn, bất động thanh sắc: “ Mong tiểu sư thúc chỉ rõ.”
“ Thanh danh của ngươi đang lên cao, được người trong thiên hạ kính mến, đừng khiến họ thất vọng.” Trình Tử Xuyên duỗi tay, ném cho hắn một cuốn sách, đứng dậy quay người rời đi, “ Đệ tử Cửu Nguyên Sơn, đừng làm con
rối của người khác. Muốn gì hãy tự mình làm nấy, giải quyết chuyện này
cho tốt.”
Trình Diệu cúi đầu nhìn, thoáng chốc cứng đờ - - “Đại pháp thần hồn gửi thể”!
Hắn liên tưởng đến thời điểm bản thân bị khống chế, lại nghĩ đến lời nói của Trình Tử Xuyên trước khi rơi xuống dãy núi Không Không, kinh hãi
toát mồ hôi lạnh.
Ngươi cho rằng giết ta là xong sao? Con rối ngây thơ.
Đệ tử Cửu Nguyên Sơn, đừng làm con rối của người khác.
Con rối, gửi thể... chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Trình Diệu ngẩng phắt đầu lên, nhưng đã không thấy Thanh Gia đâu nữa.
Hắn đột nhiên nhớ đến những gì Huyền Dự chân nhân đã từng nói, lai lịch
của Thanh Gia phi phàm, sợ rằng có quan hệ với Tiên giới, mặc dù tính
nàng lạnh lùng cương trực nhưng tuyệt đối là người có thể tin tưởng,
Trình Diệu cũng tán thành.
Thanh Gia... cuối cùng là ai?
Ánh mắt hắn trở về trên kiếm Xích Hoàng Kiếm, xẹt qua tia sáng lạnh. Bất luận là ai, cho dù là Thần quân thượng giới, cũng đừng nghĩ đến chuyện
khống chế Trình Diệu hắn!
Cầm cuốn sách trong tay, Trình Diệu thầm nghĩ, Thanh Gia lại giúp hắn bận rộn một phen.
Trình Tử Xuyên cũng không quan tâm Trình Diệu suy nghĩ phức tạp thế nào, sau khi lừa dối người ta xong liền đi gặp chưởng môn, hỏi chuyện của
Lan Tự.
“ Lan Tự vốn là do tiểu sư thúc cứu, tiến nhập Cửu Nguyên Sơn, hai người có một đoạn nhân duyên, tiểu sư thúc hẳn phải rõ ràng hơn ta.” Chưởng
môn nói, “ Tiểu hài tử này thiên tính thiện lương, miệng cười thường
khai nhưng trong lòng chưa bao giờ quên mối hận khi còn ở thôn Bích
Liễu, đây là một kiếp của nàng.”
Trình Tử Xuyên gật đầu: “ Ta biết rõ.”
“ Hỗn Độn biên giới bị ma nữ hủy mất, ma tu bên kia đã nhiều lần chạy
sang sinh sự, đại chiến chỉ sợ sẽ đến rất nhanh, ta cần trấn giữ Cửu
Nguyên Sơn, vô pháp đi giúp đứa trẻ đó, chỉ sợ phải làm phiền đến tiểu
sư thúc thôi.” Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không chấp nhặt với Trình Diệu, danh tiếng hay vị trí gì đó đều không thuộc phạm vi
quan tâm của chưởng môn, hắn chỉ lo nhân giới nội loạn, ma tu bên kia sẽ nhân cơ hội gây chuyện.
Trình Tử Xuyên trầm ngâm một lát rồi nói: “ Một khi ma tu khai chiến, mong chưởng môn hãy lập tức báo cho ta.”
Chưởng môn gật đầu một cái, bỗng nhiên buông một tiếng thở dài: “ Nhớ
ngày đó, tiểu ma nữ ấy... Ta vốn nghĩ nàng sẽ không đi đến bước này, dù
sao cũng có vị Trình đạo hữu kia bên cạnh.”
“ Thế sự vô thường.” Trình Tử Xuyên không nói gì thêm, đưa tay cáo từ, “ Chưởng môn bảo trọng.”
“ Vừa về đã muốn đi... Mà thôi, tiểu sư thúc cũng bảo trọng!”
Chuyện của Lan Tự kia chưởng môn chỉ biết một mà không biết hai, Trình
Tử Xuyên hiểu được chuyến đi này mình nhất định phải đi, vì chuyện này
còn có quan hệ với Yêu Vương – Uyên Vu.
Hôm nay là ngày vui của nhân gian, đế vương thành Trường An đăng quang,
thành thị phồn thịnh ồn ào náo động, hiếm thấy tu sĩ, dân chúng không
biết chuyện ma tu, chỉ biết thiên tử triều thần, ngẫu nhiên lôi một
người ra cũng có một đoạn giai thoại khủng bố.
Trình Tử Xuyên xuất hiện trên đường phố, mọi người dường như không ai
thấy được hắn, người nên hét vẫn cứ hét, người nên hát vẫn cứ hát. Duy
chỉ có một người một thân bạch y chậm rãi cất bước, coi thế tục huyên
náo như ảo cảnh.
Một vò rượu bỗng từ trên tửu lâu rơi xuống, trên lan can, thiếu nữ váy
đen đang ngồi, khuôn mặt xinh đẹp kinh diễm, khóe môi nhếch cao vui vẻ,
tóc dài bay loạn, nhìn qua vô cùng phong lưu và thoải mái.
Lâu Nguyệt Đồng ngáp một cái, nhảy xuống vẫy vẫy tay: “ Đại mỹ nhân, thật trùng hợp.”
Tư thái kia, giọng nói kia hiển nhiên giống như tên công tử nhà giàu nào đó đùa giỡn phụ nữ, khiến người ta bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ không trong sáng.
Trình Tử Xuyên dừng một chút, tỉnh táo nói: “ Ngẫu nhiên mới là trùng hợp, có ý định được coi là mưu tính.”
“ Không thể nói như vậy, ta đã vứt bỏ Trình Tử Xuyên để đặc biệt tới tìm ngươi.” Lâu Nguyệt Đồng đưa tay lên nhẹ nhàng thổi một cái, đưa cho hắn một đóa hoa to đùng, “ Không cảm động sao?”
Thái dương Trình Tử Xuyên nhảy dựng, tay nắm chặt chuôi kiếm, vất vả nén lại sự xúc động.