Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 14: Chương 14: Khẽ hôn​




Thanh sam bị gió thổi bay, tóc dài bên người tán loạn, dung nhan như tuyết càng làm nổi bật lên vẻ thanh nhã như tranh. Trong phút chốc, Trình Tử Xuyên mở mắt ra, giữa lông mày hiện lên một tầng sương lộng lẫy: “ Ngươi cũng nên nếm thử công kích của chính mình đi!”

Pháp lực huyền diệu xung quanh bắt đầu bành trướng, hất kiếm thế trở về, Trình Diệu thấy thời cơ không ổn, nâng kiếm lên trước ngực, đánh ra một kích nữa.

Hai lực lượng gặp nhau, ánh lửa ngập trời, công kích của cả hai đều bị phá. Lâu Nguyệt Đồng không thể không khép mắt, đột nhiên quanh người có cảm giác quay cuồng, bên tai phảng phất có người hét to: “ Không ổn!”

“ Chuyện gì đang xảy ra?”

“ Không!”

“ Cổ tiền bối, vì sao…”

Âm thanh hỗn loạn cuối cùng cũng rút lui, Lâu Nguyệt Đồng bỏ hai tay đang che mắt xuống, lông mày nhíu chặt lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã xuất hiện ở một nơi khác… Đây là một đại điện cổ kính, cửa sổ lợp ngói xanh, bốn vách tường có những bức điêu khắc tinh tế, bậc thang làm bằng ngọc thạch, tiên khí lượn lờ.

Trước mặt nàng là một thanh niên tuấn tú, trong tay cầm một cái chiết phiến. Là Phó Diễn Chi, bộ dạng lúc này của hắn có chút lo âu.

Lâu Nguyệt Đồng trầm mặt, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.

Nàng muốn phát hỏa!

Phó Diễn Chi vội vàng khoát tay: “ Ta cần giải thích với ngươi một chút…”

Lâu Nguyệt Đồng phất tay áo, lạnh lùng nói: “ Ngươi được Cổ Phong truyền thừa, đồng thời cũng nhận được quyền khống chế Cổ Linh Mộ, phát hiện bọn họ đánh nhau liền đưa tất cả mọi người ra ngoài?” `

Phó Diễn Chi ngây người: “ Đều đúng!”

“ Vậy ngươi giữ ta lại làm gì? Để ta làm thịt ngươi sao?” Lâu Nguyệt Đồng nắm chặt tay, hắc khí bốc lên cuồn cuộn, “ Nếu ngươi chán sống, ta thanh toàn cho ngươi!”

“ Ai da, không phải thế!” Phó Diễn Chi có Cổ Linh Mộ, sức mạnh tăng lên rất nhiều, nhưng không hiểu sao vẫn có chút sợ tiểu ma nữ, hắn chỉ chỉ vào bên trong, vội la lên: “ Tử Xuyên có điểm gì là lạ …”

Ngồi trên bồ đoàn là một thiếu niên phong thái tuyệt tục, áo khoác đã hóa thành tro bụi dưới công kích của Trình Diệu. Hắn mặc một thân bạch y, nhìn hào quang rực rỡ có thể biết đây rõ ràng là một món tiên y, hơn nữa còn là cực phẩm, bảo vệ Trình Tử Xuyên khỏi công kích bên ngoài.

Đáng tiếc khi hắn cải tạo căn cơ đã bị quấy nhiễu, lại dùng lực đạo phản kích Trình Diệu nên lúc này linh lực trong cơ thể rối loạn, tình hình không tốt cho lắm.

Nói cách khác, bây giờ muốn làm gì hắn, hắn căn bản cũng không có cách nào phản kháng.

Lâu Nguyệt Đồng nhếch môi, cố ý gọi một tiếng: “ Trình đạo hữu?”

“ Ta gọi hắn vài lần, hình như hắn không nghe thấy!” Phó Diễn Chi nhíu mày, “ Ngươi nói xem, cơ thể của người bị đoạt căn cốt hẳn phải không có linh lực, tại sao lại biến thành dạng này?”

Lâu Nguyệt Đồng liếc một cái, thản nhiên nói: “ Đó là vì khi hắn cải tạo căn cơ đã hút vào một lượng linh khí khổng lồ, vào lúc mấu chốt lại phải phân tâm đối phó với công kích của Trình Diệu, linh khí không có người dẫn dắt, lộn xộn xông vào cơ thể hắn. Rõ ràng cải tạo căn cơ là một chuyện đơn giản, nhưng bây giờ việc dẫn thuận linh khí từng bước từng bước đã khó hơn gấp mười lần, vừa vặn biến thành một mạch, hướng đỉnh tố căn cơ!”

Trong quá trình này, hắn tuyệt đối không thể phân tâm, nếu không vẫn là kiếm củi ba năm đốt một giờ.

“ Trình Diệu, Trình Diệu thật quá phận!” Cho đến lúc này, Phó Diễn Chi mới thật sự tin tưởng rằng Trình gia đã từng dễ dàng làm nên loại chuyện đáng khinh thường kia. Hắn cảm thấy vô cùng buồn khổ, Trình Tử Xuyên cũng mang họ Trình, bị Trình Diệu đoạt căn cốt còn chưa nói, nhất định muốn đuổi cùng giết tận hắn sao?

“ Thừa dịp địch yếu muốn xuất thủ, tên kia cũng xem như đủ quả quyết.”

“ Ngươi thật sự…” Phó Diễn Chi nâng trán, hắn thật sự muốn hỏi tiểu ma nữ này, bọn họ chung đụng không ít ngày giờ, chẳng lẽ đến một chút tình cảm hữu nghị cách mạng cũng không có? Thời điểm này rồi mà còn nói mát! Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Trình Tử Xuyên, không nhịn được tiến lên vài bước: “ Tiểu biểu đệ, ngươi nhất định phải thành công. Thù của Tiếu Lăng cô cô còn chưa báo, công đạo của ngươi còn chưa lấy, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!”

Ngu xuẩn!

Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy thấy rất phiền, hờ hững ngẩng mặt lên: “ Ta có thể giúp hắn.”

“ Ngươi?”

“ Ngươi giữ ta lại không phải hy vọng ta giúp hắn sao?”

“ Ta…” Phó Diễn Chi đúng là nghĩ như vậy, chỉ là hắn vẫn có chút không tin tưởng tiểu ma nữ này mà thôi.

Lâu Nguyệt Đồng: “ Ngươi cái gì mà ngươi, ta cái gì mà ta, ra ngoài!”

Phó Diễn Chi nhìn nàng, chắp tay: “ Vậy làm phiền đạo hữu.”

Hắn khép cửa rồi đứng canh bên ngoài, hiện tại cả Cổ Linh Mộ đều là địa bàn của hắn, hắn tin rằng Lâu Nguyệt Đồng thông minh, sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Tử Xuyên.

“ Ngươi thật sự muốn giúp hắn?” A Nguyên lên tiếng hỏi thăm, giúp Trình Tử Xuyên sẽ làm hao tổn không ít tu vi của nàng, Phó Diễn Chi không biết nhưng A Nguyên lại biết, nó cảm thấy nàng sẽ không dễ dàng quên mình vì người như vậy.

Đáp án đương nhiên là … sẽ không.

Từ lúc mới gặp mặt, Lâu Nguyệt Đồng đã ngấp nghé máu Trình Tử Xuyên, nhưng lúc đó, nàng lại có một cảm giác kiêng kị không rõ ràng với hắn nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn duy trì pháp lực đều chỉ chạy đến “mượn” huyết khí của hắn. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, nàng làm sao có thể hảo tâm không hạ thủ?

Không phải phong cách của nàng.

Nàng chậm chạp đến gần, ngồi xuống cái bồ đoàn trước mặt Trình Tử Xuyên, đột nhiên, mí mắt Trình Tử Xuyên khẽ nhúc nhích, tuy không hề mở ra, lại mở miệng nói: “ Đạo hữu muốn làm gì?”

Thời điểm này còn dám nói chuyện, thật sự không muốn sống nữa rồi.

Lâu Nguyệt Đồng mỉm cười: “ Giúp ngươi.”

“ Nếu giúp ra, phiền đạo hữu cách xa ta một chút.”

“ Sợ?” Lâu Nguyệt Đồng cười nhẹ, ghé vào gần tai hắn., “ Ta không muốn đấy, ngươi làm gì được ta?”

Hơi thở dịu dàng xẹt qua, bên tai Trình Tử Xuyên lặng lẽ hiện lên một tầng đỏ ửng nhưng thần sắc lại lạnh lùng không hề gợn sóng, bình thản nói: “ Ta tặng đạo hữu một câu nói - - nghĩ kỹ rồi làm, tránh để hối hận không kịp.”

“ Nếu ngươi có thể làm gì ta, đương nhiên ta sẽ phục.” Lâu Nguyệt Đồng nhún vai, giảo hoạt, “ Từ trước đến nay ta vốn không thích đến gần thức ăn của mình, nhưng… ngươi là ngoại lệ.”

Hai tay nàng đưa lên nắm chặt cổ hắn, hàm răng bén nhọn ngoan tuyệt cắn thẳng vào mạch máu.

Khoảng cách này, quá thân mật… Âm thanh huyết khí bị hút đi chỉ đủ cho hai người nghe, khuôn mặt tái nhợt của Lâu Nguyệt Đồng dần dần trở nên đỏ ửng, khóe mắt đuôi mày toát lên vẻ mị hoặc, không biết có phải nàng gặp ảo giác hay không, hình như phong ấn… đang dãn ra!

Cốt cách chấn động, cả cơ thể như đang bị một ngọn lửa bừng bừng đốt cháy, đau đến cùng cực.

Lâu Nguyệt Đồng thở phì phò đè chặt bả vai Trình Tử Xuyên, dựa sát vào ngực hắn, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Máu của người mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh không phải máu bình thường, nàng hiện tại thật sự là hút hơi nhiều… Nàng mở rộng tay chống lên ngực hắn, móng tay mọc dài, đúng là muốn lấy mạng hắn!

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Trình Tử Xuyên cử động.

Linh khí cuồn cuộn hình thành nên hai dòng nước xoáy trong không gian. Hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, không tiếng động cắt một đường. Không biết hắn làm cái gì, Lâu Nguyệt Đồng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Trong nháy mắt, hắn cắn vào tay nàng, hút máu!

“ Ngươi!”

Lâu Nguyệt Đồng không hiểu vì sao Trình Tử Xuyên không hề để ý đến tính mạng mình, lại muốn làm cái chuyện như vậy.

Chỉ nghe thấy Trình Tử Xuyên nhẹ giọng bên tai nàng: “ Ta khuyên đạo hữu một câu. Nếu ngươi muốn khống chế một người, cho dù hoàn cảnh của người đó có xấu thế nào đi nữa, đầu tiên tốt nhất phải đánh ngất hắn, nếu không, hắn sẽ có khả năng quay lại khống chế ngươi,”

“ Nghĩ hay lắm!” Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh, “ Để xem ván cờ này ai mới là người thắng cuộc.”

“ Ta vốn không muốn làm điều này…” Trình Tử Xuyên nhăn mày, thấy nàng đã kết ấn định động thủ liền rũ mắt xuống, ngón tay hơi động, niệm từng chữ từng câu với tốc độ rất nhanh, thanh âm lại cực kỳ hờ hững, “ Thiên đạo kiển chứng, bí pháp thượng cổ, lấy máu đổi máu, kết thành khế ước!”

Chỉ kém một chút, chỉ chậm một chút, “Huyết chi họa” Lâu Nguyệt Đồng sắp sửa kết thành liền biến mất, thay thế bằng xiềng xích quấn quanh cả hai người. Họ như đang đứng trong một pháp trận cổ xưa, vừa ngồi xuống liền lâm vào tình trạng mơ hồ… Hào quang vạn trượng phá tan mặt đất phóng thẳng trên trời, che lấp nhật nguyệt.

“ Chuyện này… Đây là cái gì?”

Lâu Nguyệt Đồng chỉ cảm thấy pháp lực trên người toàn bộ đều trôi về phía đối phương, mà một loại pháp lực ấm áp khác cũng không ngừng ập đến. Đó là pháp lực đại diện cho thiên đạo, máu, hồn phách, nhân quả của họ,… tất cả đều bị khóa vào nhau.

Từ nay, tính mạng tương liên!

Mượn pháp lực này, linh khí của Trình Tử Xuyên hoàn toàn hợp đỉnh, căn cơ cũng được cải tạo xong, linh khí tinh khiết lưu chuyển quanh người hắn, áo trắng tóc đen, khuôn mặt mang đậm nét tiên tư. Hắn chầm chậm mở mắt, đôi mắt không còn mất đi tiêu cự mà vô cùng thanh minh, sáng long lanh như toàn bộ sao trời đều rơi vào đó, tự nhiên như vậy, đẹp… như vậy.

Hắn dựa vào gần, hôn xuống ấn đường của nàng, nhẹ nhàng như một bông tuyết rơi xuống từ trên núi xa , hòa tan vào khóe mắt, dịu dàng mà lương bạc.

Lâu Nguyệt Đồng mở to mắt, đây là mơ sao, thế nhưng… nàng không thể phản kháng.

Đến đây, khế thành.

Không biết qua bao lâu, tất cả hào quang hay xiềng xích đều biến mất, không gian lặng ngắt như tờ. Họ ngồi yên tĩnh, có thể cảm nhận được một sợi dây liên kết với nhau chặt chẽ không rời.

Lâu Nguyệt Đồng tức giận, đưa tay hung hăng tát một cái.

Trình Tử Xuyên né tránh.

Nàng lại ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn như muốn đoạt mạng. Trình Tử Xuyên liếc mắt như đang cảm thấy phiền toái, cũng không động đậy, tùy ý để bàn tay nàng đâm thẳng vào vị trí trái tim hắn… Nhưng Lâu Nguyệt Đồng bất chợt dừng lại, không phải do nàng không đành lòng, mà là… Không! Thể! Xuống! Tay!

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu sau liền thu tay lại: “ Vừa rồi là khế ước gì?”

“ Khế ước thượng cổ ta học được trong sách, chắc là khế ước đạo lữ hay là phương pháp cứu người gì đó, sau khi lập khế ước, hai người sẽ đồng mệnh tương liên.” Trình Tử Xuyên nói, “ Nếu đạo hữu không lợi dụng lúc ta gặp khó khăn mà ra tay, ta cũng không cần sử dụng hạ sách này.”

“ … Được! Rất tốt! Trình đạo hữu, xem ra ta đã xem thường ngươi, bây giờ chúng ta hòa.” Trầm mặc một lát, Lâu Nguyệt Đồng cũng bình tĩnh lại. Lúc trước nàng đã nghĩ, đường đường mình là Nguyệt ma quân, không thể thua một cách mất mặt như vậy được. Nàng hất cằm, “ Cái này gỡ bỏ thế nào?”

Trình Tử Xuyên: “ So với đạo hữu, ta còn muốn biết hơn.”

Lâu Nguyệt Đồng nhíu chặt mi tâm, bàn tay lại vọt tới: “ Tên thần côn chết tiệt!”

Trình Tử Xuyên ngăn lại, lành lạnh đáp: “ Ngươi cũng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.