Khi Kí Đắc Thế Tục gặp Ngô Đồng liền cảm thấy đó là một tiểu cô nương ngây thơ thiện lương, nhưng Trình Tử Xuyên lại nhìn thấy một mặt khác của sự việc - - Ngô Đồng này, một lần khi muốn đi hái hoa trong vương cung, do chạy gấp quá nên đã lên cơn đau tim, qua đời. Xung quanh không có người, sau đó, nàng vậy mà lại đứng dậy, đi tới bên dưới tán cây, dần dần biến thành một thiếu nữ váy đen xinh đẹp.
Khi đó Lâu Nguyệt Đồng còn rất bé, không chỉ bé ở vẻ bề ngoài, mà còn không có những dấu vết của năm tháng trong ánh mắt và vẻ mặt, hơi lộ ra vẻ non nớt, nhưng sự ngoan tuyệt từ trước đến giờ đều không thay đổi.
Lâu Nguyệt Đồng không cứu Ngô Đồng, ngược lại, nàng khóa hồn phách Ngô Đồng trong người, lấy bản thân thay thế, đi đến bên Kí Đắc Thế Tục.
Sau mười năm, Lâu Nguyệt Đồng trong lốt Ngô Đồng mới thật sự thức tỉnh, bản tính thật sự của Ngô Đồng hoàn toàn khác với Lâu Nguyệt Đồng, ôn nhu mà yên tĩnh, rất nghe lời, vì thế mới đồng ý làm đám cưới.
Trong mệnh số, tình kiếp của Kí Đắc Thế Tục căn bản không phải là do Ngô Đồng mà là do một nữ vương địch quốc gặp được trên chiến trường gây nên. Nàng ta sẽ cứu Kí Đắc Thế Tục, sau đó lưu luyến si mê hắn, Kí Đắc Thế Tục hai mươi mấy năm tâm như nước lặng, hai ngươi dây dưa gần một thập niên, cuối cùng Kí Đắc Thế Tục giết nàng, xem như kết thúc, từ đầu đến cuối chỉ có ân nghĩa, không có yêu thương.
không động tình, là tình kiếp tự tiêu.
Lâu Nguyệt Đồng tự tiện bóp méo mệnh số, nàng thay thế Ngô Đồng, lưu lại ấn ký trong lòng Kí Đắc Thế Tục khi hắn còn chưa trưởng thành, tạm biệt lúc mềm nắn rắn buông - - Ma giới đã nhiều người vì nàng mà thần hồn điên đảo, nàng là mộtma nữ, những thủ đoạn này dùng rất quen tay.
Nếu hắn là Thánh tôn, đạo tâm thông minh, nhất định sẽ không bị nàng dẫn dụ, nhưng Kí Đắc Thế Tục chỉ là phàm nhân, hắn không thấy được, đã sớm hãm sâu vào đó, yêu Ngô Đồng thật lòng, không, phải nói là Lâu Nguyệt Đồng trong lốt Ngô Đồng mới đúng.
Thời cơ chín muồi, đã đến lúc tiểu ma nữ thu lưới.
Địch quốc lui binh, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, Kí Đắc Thế Tục lòng tràn đầy vui mừng, lúc này lại thấy Ngô Đồng đang hấp hối. Sau đó, Quốc quân ban cho hắn lệnh tử, đúng như Ngô Đồng nói, nếu thua hắn sẽ chết, nếu thắng hắn cũng sẽ chết, hắn không thể quay đầu.
Trừ phi, hắn tạo phản.
Từ trước đến giờ, hắn luôn không muốn làm quốc quân, đế vương gì cả, hắn chỉ muốn dắt tay Ngô Đồng rời xa những nơi ồn ào náo động, nghiêm túc nói với nàng một câu: “ Ta thích ngươi”. Nếu Ngô Đồng muốn thành thân, hắn sẽ cưới nàng, nếu muốn làm huynh đệ, hắn sẽ ở bên nàng như một vị huynh trưởng, nhàn rỗi thì ngắm hoa, chơi đùa cùng nhau, chỉ cần nàng nguyện ý, thế nào cũng được.
Hoàng hôn buông xuống, cát bụi mờ mịt.
“ Rượu độc là ngươi tự uống, Vương huynh thật sự muốn giết ngươi, hắn sẽ lấy lí do ta là muội muội của ngươi, chúng ta không thể cùng nhau ở một chỗ, tình nghiệt sẽ chỉ mang lại tai họa. Chiến loạn vừa kết thúc, quốc gia sẽ không chịu được rung chuyển. Ta chết đi mới tốt, Vương huynh sẽ không có lí do để giết ngươi, ngươi cũng không cần gây chiến.” Sắc mặt Ngô Đồng trắng bệch như tờ giấy, hít một ngụm khí, nói khẽ, “ ... Huống chi ta có bệnh tim, vốn không sống được bao lâu.”
Kí Đắc Thế Tục chỉ thấy môi nàng khép mở, trong đầu trống rỗng.
sự bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng của hắn truyền vào lòng Trình Tử Xuyên, hung hăng khoét một đao vào lòng hắn, nói cho hắn biết, đây chính là nỗi thống khổ khi mất đi người mình yêu, dù thành tiên, thành thần cũng không thể quên được.
“... không cần chết!”
Quanh thân Kí Đắc Thế Tục mơ hồ tỏa ra ánh sáng, người phàm không nhìn thấy được, nhưng Lâu Nguyệt Đồng lại có thể. Nàng duỗi tay biến thành bộ dạng một vị đạo sĩ, đúng lúc tìm đến, hỏi Kí Đắc Thế Tục một câu: “ Ngươi có muốn cứu nàng không?”
“ Ngươi... có thể?”
“ Nếu muốn cứu nàng, chỉ có thể dùng mệnh của ngươi để đổi. Ngươi không tiếc buông xuôi tất cả sao?”
Kí Đắc Thế Tục cúi đầu, cuối cùng liền bật cười. Nụ cười của hắn trong trẻo như tuyết, trong nháy mắt lại tựa như trăng sáng mây tan, như tia nắng ban mai lộ ra xóa tan đi màn đêm u tối. Đây là thời khắc hắn vui vẻ nhất trong đời, đại khái là vì, cuối cùng cũng có thể làm gì đó cho nàng.
Thơ vạn cuốn, rượu ngàn thương.
hắn không thích phàm trần, nhưng nếu phàm trần có nàng, hắn sẽ là Kí Đắc Thế Tục.
Lâu Nguyệt Đồng tính toán quá tốt, vung một đao xuống rồi lại sát muối vào lòng người, lòng đau đến tuyệt vọng, đào lên sinh cơ... Trình Tử Xuyên trong lòng Kí Đắc Thế Tục lạnh lẽo, hắn nhìn không rõ nàng đang thật lòng hay giả tạo, hoặc là, từ đầu đến cuối, vốn không hề có chút thật lòng nào, nàng tự biên tự diễn cũng thực đáng sợ.
Năm đó nàng có thể làm đến bước này, vậy hiện tại thì sao?
Trình Tử Xuyên tự nhận bản thân mình không có được sự chân thành thuần túy như Kí Đắc Thế Tục, Lâu Nguyệt Đồng khôngđộng tâm với Kí Đắc Thế Tục, có thể có vài phần tình cảm với hắn? Nếu như vậy, tình cảm của nàng đối với hắn, có khác gì một lần tự biên tự diễn nữa của nàng đâu?
hắn lạnh lẽo nhìn Lâu Nguyệt Đồng đạt thành mong muốn.
Lấy mệnh đổi ân kết thúc, vì yêu mà liều mình bắt đầu tình kiếp, huống chi trong lòng Kí Đắc Thế Tục còn có bận tâm, có tiếc nuối, có tình yêu thuần túy mà mãnh liệt với Ngô Đồng... Đủ loại chấp niệm hình thành tạo nên nhân quả giữa hai người, tựa như một sợi dây trói, kiếp này kiếp sau, họ sẽ tiếp tục gặp nhau, tiếp tục dây dưa không dứt.
Tình kiếp biến thành mệnh kiếp, Kí Đắc Thế Tục ở Minh giới trăm năm, cuối cùng nhìn thấy Ngô Đồng dắt tay vị hôn phu của nàng đi đến, cũng nhìn thấy Ngô Đồng không hề quay đầu lại nhìn hắn, chạy về phía cầu Nại Hà.
hắn thủ tiết vì nàng cả đời, nàng lại nói không quen biết hắn.
thật trớ trêu làm sao.
hắn căn bản không biết, đây không phải “Ngô Đồng” của hắn, mà “Ngô Đồng” thật sự... chẳng qua cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi.
Mỗi lần hắn cho rằng mình thống khổ nhất, nàng lại có thể tiếp tục khiến hắn cảm nhận được thế nào là thống khổ hơn.
yêu hận đến khắc cốt ghi tâm, giao hội mờ mịt dần dần ăn mòn đạo tâm êm dịu, hắn buông tay, nhưng không thể quay lại Thiên Ngoại Thiên. Thiên Đạo nhận ra, cuối cùng cũng mang hắn đi mất.
Trình Tử Xuyên nhìn thấy “Ngô Đồng” thật sự, thấy nàng lạnh lùng nghe Mạnh bà giảng đạo lý, thấy nàng không chút sợ hãi đối kháng cùng Thiên Đạo.
Từ xưa đa tình trống không hận, mộng đẹp từ đâu tới tỉnh dễ dàng.
Hóa ra, đây mới chính là đáp án.
Ý thức liền quay lại.
Trình Tử Xuyên chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế bao giờ, không phải thân thể mệt mỏi, mà là nội tâm mệt mỏi.
Lúc trước hắn tin tưởng nàng, cho dù nàng trở mặt muốn giết hắn thì hắn cũng tin, yêu dứt khoát, giết cũng bằng phẳng, đây mới là tiểu ma nữ mà hắn biết.
Nhưng bây giờ, muốn chắc chắn nói rằng hắn tin tưởng nàng, trừ khi hắn là một kẻ ngốc.
“... Trình Tử Xuyên?”
Tiếng gọi này đã kéo hắn quay lại đời thực, trên Tam Sinh Đài, nàng đứng đối diện với hắn, vẫn là dung mạo khi trước, nhưng hắn không nhìn được, cũng không muốn nhìn lại.
“ Nàng còn nhớ... Kí Đắc Thế Tục không?” Trình Tử Xuyên không tự chủ được lên tiếng.
Lâu Nguyệt Đồng mờ mịt: “ Kí Đắc Thế Tục? Đó là ai?”
Diêm Vương cho Trình Tử Xuyên nhìn một lần, hắn cảm giác đã qua một đời, nhưng thực ra mới chỉ trong nháy mắt.
Ngược lại, thứ Lâu Nguyệt Đồng thấy được, chính là phương pháp chặt đứt khế ước.
Khi trước nàng đã tự bóp méo ký ức của chính mình, căn bản không nhớ rõ người nào tên là Kí Đắc Thế Tục, dù nghe được Mạnh bà kể chuyện trước kia cũng không nhớ rõ.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được quyết định của nàng: “ Trình Tử Xuyên, ta muốn phá khế ước.”
Trình Tử Xuyên không nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, nếu không nhất định sẽ biết hiện giờ hắn có bao nhiêu khó coi. yêumột người, yêu đến sâu đậm, việc này chẳng khác nào hai tay tự dâng lên vận mệnh của chính mình cho nàng.
Lòng bàn tay nắm chặt đến mức ứa máu, Trình Tử Xuyên rũ mắt, vẻ mặt chậm rãi trở nên lãnh đạm như ban đầu, thực cốt đau nhức không thể kìm nén được. hắn là Kí Đắc Thế Tục, hắn là Thánh tôn, hắn là Trình Tử Xuyên, từng người từng người đều bị hủy hoại trong tay tiểu ma nữ. Chín mươi chín kiếp không có ký ức, đây mới là tình kiếp hắn không thể vượt qua.
Kí Đắc Thế Tục biến thành Thánh tôn, Thánh tôn chuyển thế thành Trình Tử Xuyên, cốt là để vượt qua đại kiếp cuối cùng ấy.
Chuyện cho tới bây giờ, Trình Tử Xuyên mới thật sự hiểu rõ.
Chiến Hoàng Thần quân, Phù Tang, u hồn, Diêm Vương, khế ước thượng cổ, Tam Sinh Đài... tất cả mọi thứ đều như đangcảnh cáo hắn, hắn và nàng như sao Sâm và sao Thương, một khi gặp nhau, không phải hắn chết thì chính là nàng vong.
không cần lưu tình, cũng không thể lưu tình.
Sau tất cả mọi thứ, đây mới chỉ là mở màn mà thôi.
Trống trận không gõ vang, Lâu Nguyệt Đồng lại ngửi thấy mùi khói thuốc, không giống xưa, thật sự vô cùng nguy hiểm.
Chỉ thấy Trình Tử Xuyên giương mắt, thản nhiên cất lời: “Xin cứ tự nhiên.”