Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 12: Chương 12: Nghe sơ qua​




Mê cung có trăm vòng phức tạp, từng chỗ rẽ sẽ thông sang các hướng khác nhau, ngàn ngàn vạn vạn lối đi cũng chỉ có một lối đi chính xác. Vậy mà Cổ Phong nhìn ra, mỗi hướng Trình Tử Xuyên di chuyển đều vô cùng chính xác.

Lại gặp một chỗ ngoặt, Cổ Phong hỏi: “ Ngươi không hề do dự chút nào sao?”

Trình Tử Xuyên trả lời: “ Ta không biết đây có phải đường ra hay không, nhưng đây nhất định là hướng ta muốn đi nhất.”

Cổ Phong nghe vậy, trầm mặc hồi lâu mới nói: “ Ngươi không thích hợp nhận sự truyền thừa của ta.”

Không phải vì tư chất thiên phú không đủ, mà là vì quá đủ. Dạng người này, tâm tính này, không cần người khác truyền thừa, tự mình phát triển mới là thích hợp nhất.

Đến cả sự truyền thừa của Tiên đế cho hắn cũng rất lãng phí.

Trình Tử Xuyên mỉm cười, đưa tay về phía trước thăm dò, lí do hắn đến, vốn cũng không phải vì truyền thừa.

Cổ Phong thở dài một tiếng rất nhỏ, nhìn sang Lâu Nguyệt Đồng.

Phất tay tiêu diệt hết một đống yêu vật, Lâu Nguyệt Đồng thổi thổi ngón tay: “ Có chuyện gì không?”

“ …” Cổ Phong xuất hiện bị nàng nhìn thấy cũng không giận, nói như đang trần thuật, “ Trong đám người đến Cổ Linh Mộ này có ba người ta không nhìn thấu, một là Trình Tử Xuyên, một là Trình Diệu, người còn lại chính là ngươi.”

“ Trình Tử Xuyên ta có thể miễn cưỡng chấp nhận, Trình Diệu kia là gì mà dám đánh đồng hắn với ta?” Tiểu ma nữ khó chịu mở miệng.

“ Nhìn không thấu Trình Tử Xuyên là vì hắn có thanh tịnh đạo thể, nhìn không thấu ngươi là vì trên người ngươi có phong ấn, còn Trình Diệu kia, ngươi cũng chớ xem thường hắn. Trên người hắn có bí mật, có thể giấu được Thiên cơ, lúc tranh đấu cùng ngươi vẫn có thể giấu được.”

“ Ồ?” Lâu Nguyệt Đồng dù sao cũng không trong thời kỳ toàn thịnh, tiên nhân Cổ Phong này đã nói vậy, thông tin này quả nhiên đáng chú ý, tuy không liên quan đến nàng nhưng nàng vẫn quan tâm, vậy mà mở miệng ra lại hỏi một vấn đề khác, “ Ngươi có thể nhìn ra trên người ta có phong ấn, vậy trong này của ngươi có thứ gì có thể phá phong ấn không?”

“ Ha ha! Tiểu nha đầu, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, ta khuyên ngươi vẫn nên chết tâm đi!” Cổ Phong cười nhạo một tiếng, cảm khái nói, “ Phong ấn trên người ngươi không thể dùng ngoại vật để phá, người ngoài không thể giải, bởi vì cái gọi là muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.”

Nói cách khác, chỉ khi tìm được người phong ấn nàng, nàng mới có thể khôi phục nguyên dạng.

Sắc mặt Lâu Nguyệt Đồng triệt để trầm xuống, khuôn mặt tinh xảo mang đậm sát khí, quanh thân khí thế ngút trời ngưng tụ thành gió lốc vô hình, buồn bã nói: “ Vậy ngươi còn ở đây nói linh tinh với ta làm gì?”

“ Đương nhiên có lẽ vì ta kiến thức nông cạn.” Chẳng biết tại sao Cổ Phong không để ý đến thái độ của nàng, chỉ thản nhiên nói, “ Ba người các ngươi ta đều xem trọng, đáng tiếc ai cũng không phù hợp để ta truyền thừa, đây là ý trời! Tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng quá nản chí, nếu ngươi có thể tìm được món chí bảo kia của ta thì cũng không phải không có biện pháp.”

Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh một tiếng.

“ Xông ra đi, ta há miệng chờ các ngươi!”

Lâu Nguyệt Đồng tuy trên mặt chẳng quan tâm nhưng bước chân lại nhanh hơn. Đối với chuyện quá khứ, thực ra nàng không hề quên, chỉ là không thể nghĩ đến, vừa nghĩ sẽ thấy đầu đau như muốn nứt ra, đây cũng là do phong ấn.

Nàng cảm thấy mình còn có nhiều việc phải làm, nếu như cả đời phải ở trong bộ dạng này, không bằng đi chết!

Vô luận thế nào, nàng cũng muốn phá phong ấn!

Trong mê cung, yêu vật dần dần rút lui, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều sương mù, đưa tay ra không thấy rõ năm ngón. Ký ức trong đầu Lâu Nguyệt Đồng bỗng như bừng tỉnh, vô số viễn cảnh ngắn ngủi tái diễn, bóng người, thanh âm, lại phảng phất như chưa tỉnh mộng, có tốt có xấu, nàng mê mẩn chìm vào trong đó.

Ngươi tên gì?

Không nói cho ngươi!



Ma nữ Lâu Nguyệt Đồng, tội nghiệt ngập trời, phải giết!

Ta không phục!



Vì sao không giết ta?

Nàng cảm giác như mình đang ngồi trên một cành cây nhìn xuống, dưới gốc cây là một bóng người mang khuôn mặt mơ hồ, môi khẽ nhúc nhích. Nàng cầm thứ gì đó ném xuống, người kia liền đi, mà nàng đắc ý cười to, nằm sấp trên cây ngủ.

Nàng hẳn là hết sức chán ghét người kia, chỉ là nhiều năm sau ngẫm lại tâm tình khi đó lại thấy không có chút chán ghét nào, thậm chí còn mang một tia hồi ức và hoài niệm… Không! Nàng không có thứ tình cảm nhàm chán như thế!

Mở mắt ra, sương mù trước mặt dần dần hóa hư vô, Lâu Nguyệt Đồng hờ hững nói: “ Mê tâm? Ảo cảnh? Hừ, sử dụng cái này với ta, đây thật sự là một chuyện cười!”

“ Đó là sương mù ảo giác, vô luận là ngươi không thể nhớ hay một mực phủ nhận, những gì ngươi vừa chứng kiến chính là thứ lưu lại trong lòng ngươi ấn tượng sâu sắc nhất, bất kể là người, sự việc hay sự vật, đó chính là dấu vết trên đạo tâm của ngươi…”

“ Nhiều lời! Tại sao ngươi còn ở đây?”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy đây là một câu hỏi ngu ngốc. Bên trong Cổ Linh Mộ này, chỉ cần Cổ Phong muốn, hắn có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu.

“ Thẹn quá hóa giận? Ta chỉ là có chút tò mò với ngươi mà thôi…”

Lâu Nguyệt Đồng lười để ý lại hắn, tự ý tiến lên phía trước, không biết qua bao lâu, phía trước nàng đột nhiên hiện lên một mảnh hắc ám, không chỉ như thế, tất cả các con đường cũng không thấy đâu, tất cả là màu đen vô biên.

Nàng nhìn bên trái, bên trái có một con đường, nhìn bên phải, bên phải cũng hiện ra một con đường.

Nghĩ một hồi, đây có khả năng là linh giác đạo pháp của tu sĩ, không thể phán đoán được hướng đi chính xác. Có thể vì cảm thấy không kiên nhẫn, Lâu Nguyệt Đồng sử dụng Cổ Linh Phù. Cổ Linh Phù phát quang, chỉ hướng bên phải.

Nhưng sau khi đi ra, nàng vẫn thấy tình huống như thế.

Lâu Nguyệt Đồng nhìn Cổ Linh Phù cười lạnh, nàng có thể khẳng định đây là Cổ Phong cố ý, chỉ khi dùng hết cơ hội trên Cổ Linh Phù mới có thể nhìn thấy ánh sáng thật sự.

Quả nhiên, Cổ Linh Phù vừa biến mất, trước mặt nàng xuất hiện hai con đường nhỏ giống nhau như đúc.

Ba lần lựa chọn, hai cơ hội, mặc kệ thế nào, thật sự lựa chọn hoặc tự mình đi.

“ Chúc mừng ngươi đã đi đến bước cuối cùng, vấn đề hiện tại là, ngươi chọn bên trái, hay vẫn chọn bên phải?”

Lâu Nguyệt Đồng nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ, trong phút chốc liền mở miệng: “ Mặc kệ bên trái hay bên phải, tất cả đều quanh co, ta đã kiên trì, nhất định phải đi từ đầu đến cuối, vì thế …”

Nàng không hề lựa chọn, thẳng tắp đi về phía trước, vậy mà lại giẫm lên một con đường lớn thẳng tắp.

Trước mặt, ánh mặt trời chợt sáng, đó là một cái thạch thất, hư ảnh mang khuôn mặt tuấn lãng ngồi trên bồ đoàn, thở dài: “ Quả là thế.”

Lâu Nguyệt Đồng liếc nhìn, bên cạnh, Trình Tử Xuyên lẳng lặng đứng đó, hình như vừa mới xuất hiện cùng nàng.

“ Hai con đường đó, một con đường sống kèm theo thí luyện truyền thừa của ta, một con đường cùng, tuyệt không thể sống, chỉ có đi đường giữa mới có thể có cơ hội đoạt được chí bảo.” Cổ Phong cười cười, “ Các ngươi tâm cao như núi, ta hay Cổ Linh Mộ đều không chứa nổi các ngươi! Chỉ là tốc độ các ngươi quá nhanh, thời hạn còn chưa đến, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

“ Không có thưởng sao?” Lâu Nguyệt Đồng thuận miệng hỏi.

Cổ Phong nhíu mày, một lát sau bắn ra một viên linh châu phát sáng, hào quang ba màu: “ Đây là Tam Tài Châu, ta tạo ra thứ này cùng lúc với chí bảo, có thể khiến ngươi phát ra ba lần công kích bằng tu vi thật không quản phong ấn.”

Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy mắt sáng lên, đưa tay nhận, so với những linh khí linh đan lúc trước thì đây mới là vật hợp ý nàng nhất. Xem ra đây là bảo vật thượng phẩm, nàng hất cằm, nhướn mày ý nói: “ Đa tạ.”

Cổ Phong cười cười, chuyển sang Trình Tử Xuyên: “ Ta có một gốc tiên thảo, người phàm có thể dùng để tu luyện, tu sĩ có thể dùng để cải tạo căn cốt… Nhưng ta có một vấn đề, thanh tịnh đạo thể bẩm sinh gắn bó với hồn phách của ngươi, căn cốt bị hủy cũng có thể được tạo ra một lần nữa, hay là ngươi cần linh dược?”

Cổ Phong là tiên nhân, nhãn lực bất thường khỏi nói, một câu đã nói toạc ra chỗ thần kì của đạo thể bẩm sinh.

Trình Tử Xuyên lặng im một lát, thản nhiên nói: “ Lúc ta bị đoạt căn cốt tuổi còn bé, kinh mạch đứt từng khúc, hồn phách không yên, tĩnh dưỡng một chút đã ngủ say bảy năm, cải tạo căn cốt tự nhiên còn cần cả một thập niên, nếu trong Cổ Linh Mộ có linh dược, ta cần gì phải đợi đến bốn năm?”

Cổ Phong gật gật đầu, xem như tiếp nhận thuyết pháp của hắn, đưa tiên thảo cho hắn.

Trình Tử Xuyên đưa tay cầm lấy: “ Đa tạ.”

Lâu Nguyệt Đồng đi đến một cái đệm cói trống, khi đi qua hắn liền mỉm cười thì thầm: “ Ngươi nghĩ đó là thật sao?”

“ Ngươi đoán xem?” Trình Tử Xuyên nghiêng đầu lưu lại bên tai nàng một câu, cũng xoay người tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống.

Hai người họ vốn là người may mắn, ở chung một chỗ liền xuất hiện loại cảm giác khó thể chấp nhận, không coi ai ra gì, người vừa nhìn liền cảm thấy dường như mình không được để ý tới, nhìn lại lại cảm thấy hết sức bình thường.

Ở đó còn phảng phất một loại quan hệ gió trăng ái muội, tựa như nắng gắt gặp trăng, tựa như nước tĩnh cát chảy khó dung, lại như gió vàng gặp sương ngọc… tế nhị cực kỳ.

Cổ Phong không rõ ý tứ cảm xúc thở dài, hai người kia có rằng buộc, hắn nhìn cũng không thấu.

Khi thời hạn vừa hết, Trình Diệu cũng đi ra, lúc này Lâu Nguyệt Đồng mới tin tưởng lời nói của Cổ Phong, đánh giá cao hắn một phần, cảm thấy bí mật của người này không đơn giản, đáng tiếc nàng không có hứng thú tìm tòi.

Trình Diệu nhìn thấy hai người, sắc mặt lập tức cứng đờ, cười lạnh liên tục.

“ Ngươi còn có mặt mũi cười?” Lâu Nguyệt Đông cực kỳ khó chịu, “ Lâu như vậy mới đi ra được, phế vật.”

Trình Tử Xuyên không nhanh không chậm đi lên trước, bình thản chen vào: “ Đạo hữu nói rất đúng.”

Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, đầu không ngoảnh lại dùng củi chỏ đập hắn một cái, lại còn cùng nàng mạnh miệng?

Trình Diệu nghe hai người kẻ xướng người họa, tức giận tới mức Xích Hoàng Kiếm cũng tuốt vỏ hơn phân nửa, xem ra muốn nhảy đến đánh nhau ngay lập tức!

“ Tốt lắm.” Hư ảnh Cổ Phong cũng đứng lên, “ Ba người các ngươi là ba người duy nhất có khả năng đoạt chí bảo, ta cũng không hi vọng các ngươi đánh nhau trước, hai bên cùng thiệt.”

“ Chỉ bằng hắn?” Lâu Nguyệt Đồng khinh người không đền mạng.

“ Ngươi có bản lĩnh …”

Cổ Phong lạnh nhạt trực tiếp cắt lời bọn họ: “ Phàm là tu sĩ đều phải nghe qua một câu nói cổ xưa: 'Thiên địa lục giới, thần ma vi tôn, thần ma kính sợ, Thánh tôn tối cao’.” Dừng một chút, giọng nói của hắn có chút buồn bã, “ Ta đã chết hơn một trăm năm, không biết bây giờ tu chân giới còn có người biết được?”

Lời này vừa nói ra, ba người đều ngơ ngẩn, đồng thời cũng trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.