Nhật Ký Thuần Phu

Chương 9: Chương 9: Tướng con rể




Vẻ mặt Quách Chí Lễ càng ôn hòa, nhìn Quan Tú Tú cười nói: “Tú Tú à, hay là muội đến nhà ta ở, để mẹ ta dạy muội biết chữ, Tam Tự Kinh hay Bách Gia Tính đều không làm khó được mẹ ta. Về phần nữ giới hay nữ quy cũng không ngại.”

Lý thị Quách gia vốn xuất thân danh môn vọng tộc.

Trong lòng Quan Tú Tú hồi hộp, vô cùng mâu thuẫn vì đề nghị này. Người nhà nông luôn lắm mồm. nếu nàng đi vào Quách gia thì không biết sẽ truyền ra câu chuyện gì đâu, đợi tới lúc nàng lớn hơn vài tuổi thì thanh danh cũng bị hủy rồi, ngoại trừ Quách gia thì không thể gả được cho nhà ai khác.

Về phần hai huynh đệ Quách gia, đôi mắt Quan Tú Tú xoay tròn, nhìn qua hai huynh đệ Quách gia, lão nhị là một người ăn bám, cả đời chơi bời lêu lổng không có việc gì; lão đại có tiền đồ, là quan tam phẩm, phu nhân cũng có cáo mệnh.

Đáng tiếc, Quách lão đại ngàn tốt vạn tốt đi chăng nữa thì vẫn có một điều không tốt, trong nhà tam thê tứ thiếp, lại có cả thông phòng, quả thực không phải lương phối.

Quan Tú Tú không rõ, Quách thúc thúc cả đời giữ mình trong sạch, chỉ tái giá sau khi Lý thị qua đời được ba năm. Tại sao ông sinh được hai đứa con trai thì đứa này lại càng háo sắc hơn đứa kia.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Quan Tú Tú quay một vòng, nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn làm người vui lòng. Quách lão đại thấy nàng đáng yêu như vậy, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Sao thế, Tú Tú, muội không phải rất thích thím sao?”

Quan Tú Tú chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Tú Tú thích thím nhưng mà Tú Tú cũng rất thích mẹ, hay là, để cho cả mẹ cũng đến ở với thím...”

Quách Chí Lễ bị giọng nói trẻ con của nàng chọc cười, đang muốn làm mặt nghiêm nghị dạy nàng rằng Ngô thị không thể nào đến Quách gia, thì hắn thấy Quan Tú Tú vỗ đầu, thông minh nói: “Ôi chào, mẹ còn phải chăm sóc phụ thân, còn phải chăm gà lợn trong nhà. Nếu để bọn nó đói bụng, năm mới Tú Tú sẽ không có thịt ăn.”

Quan Tú Tú lộ vẻ tiếc nuối nhìn Quách Chí lệ. Trên mặt cô bé lộ ra vẻ sâu như vậy, quả thật là tuyệt phối với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.

Quách lão đại luôn cứng nhắc cũng dở khóc dở cười, lần đầu tiên quên các loại lễ giáo, vươn bàn tay trắn véo lên gương mặt non nớt của cô, cười ra tiếng. Cách vách truyền tới tiếng của Lý thị: “Lễ nhi cười gì thế, còn không mau đưa đệ đệ và Tú Tú tới ăn!”

Quách lão đại trên mặt cũng mang theo nụ cười, thiếu niên tuấn tú khom người xuống, bế Quan Tú Tú lên. Quách Chí Bân đứng bên cạnh giương mắt nhìn, cúi đầu nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ của mình, chỉ có thể tiếc hận đi sau lưng hai người.

Ba đứa bé cùng nhau đi tới nhà chính, Ngô thị và Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời đứng lên. Lý thị có chút kỳ quái, lão đại luôn giống như ông cụ non, bình thường thấy tú tú không thèm liếc nhìn một cái, hôm nay lại vui vẻ như vậy, còn ôm lấy cô bé nữa, chẳng lẽ...

Lý thị nghiêm túc tự hỏi về hôn sự của con lớn, bà đương nhiên hợp ý với Tú Tú. Từ nhỏ bà đã nhìn đứa nhỏ này, tính tình cũng làm người ta thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn lại ngọt. Vừa rồi bà nghe Ngô thị nói, cô bé mới sáu tuổi đã biết đau lòng cho ba mẹ, người còn nhỏ những thêu thùa cũng ra hình ra dáng.

Vừa rồi nhân lúc Quan Tú Tú không ở đây, Ngô thị lén lén lút lút đưa hoa sen mà con gái thêu được một nửa ra.. Đó là bà cố ý nhặt từ chuồng heo trở lại giặt sạch, có lẽ con bé sẽ hành động theo cảm tình, nhưng người mẹ như bà không bỏ được ném đi đồ lần đầu con gái làm.

Mới học được một tháng mà được như thế quả nhiên làm cho Lý thị vô cùng kinh diễm. Trên khuôn mặt Ngô thị và trong lời nói của bà tràn đầy kiêu ngạo về con gái.

Lý thị không thể không nói một câu khiến người khác nghẹn lời: “Là khuê nữ tri kỷ, nuôi tới mười bảy mười tám tuổi cũng phải lập gia đình. Những năm tháng sau này không phải là ở cùng nhà chồng sao.”

Một câu nói khiến Ngô thị á khẩu không trả lời được, trong lòng rầu rĩ không vui, ánh mắt nhìn Lý thị cũng mang vài phần oán trách. Nếu không phải như thế thì bà phải tới nơi này nghe tin tức sao?”

Lý thị cũng biết mình nói sai, vừa khuyên vừa dỗ nói lảng sang chuyện khác, lúc này hai người mới cười cười nói nói bàn về vấn đề khác.

Trong lòng Lý thị yên lặng tính toán, ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, Quan Tú Tú có thể nói là hàng đầu khó tìm, đương nhiên bà ước gì Quan Tú Tú gả tới làm con dâu.

Nhưng mà vợ của lão đại, với vợ của lão nhị vẫn có sự khác biệt. Lý thịt biết rõ, tình trạng không tốt của nhà mình hiện giờ, vướng mắc chính là ở xuất thân. Nếu ngày nào đó bọn họ có thể trở lại Kinh thành thì Quan Tú Tú có chút không được.

Mặc dù ở đây Quan Tú Tú có thể đứng đầu, nhưng mà nếu đến Kinh thành, sợ là kém cả nha hoàn nhị đẳng bên cạnh các thiêm kim.

Ngô thị lại có một tâm tình khác, nhìn Quách lão đại thân thiết với con gái như thế thì bà vui mừng nhướn mày, trực giác rằng lần này đến đúng rồi. Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Quách Chí Lễ tuấn tú lịch sự, tuổi còn nhỏ đã để ý hiểu chuyện. Nghe Đại Bảo nói, Quách lão đại ở học đường cũng là số một số hai, có con rể tiền đồ như vậy, đương nhiên định càng sớm càng tốt.

Quách Chí Lễ buông cô bé trong ngực ra, thi lễ với Ngô thị: “Tiểu chất thỉnh an Quan bá mẫu.”

Điệu bộ này càng làm cho Ngô thị có cảm tình, nhìn xem, đây mới là con cháu nhà đại gia, bộ dạng người đọc sách. Những người trong thôn chỉ biết trốn hoặc cợt nhả lại gần, không da không mặt thì học người ta kêu một cậu nhà Quan lão nhị.

Không sợ không phân biệt tốt xấu, chỉ sợ so cái này với cái kia.

Ngô thị cười không khép miệng được, từ trên ghế đứng lên, vịn lấy người Quách Chí Lễ nói: “Này này, lâu lắm không gặp Lễ nhi, nhìn có vẻ cao lên không ít.”

Nói xong, Ngô thị nhìn về phía Lý thị để chứng thực. Lý thị cũng đứng lên, dịu dàng nhìn con lớn, cười nói: “Không phải thế sao? Thời gian trước vừa làm được đôi giày, sai người mang vào trong thành, thử đi vào thấy nhỏ, đứa nhỏ này đưa luôn cho bạn học.”

Trong lòng Ngô thị hơi động, Quách lão đại này cũng tự ý quá rồi. Một đôi giày, đi sớm về tối để làm thì cũng mất ba đến năm ngày. Nếu Lý thị làm cho con trai đi, đương nhiên nghĩ tới thể diện càng tìm đến những vải vóc thượng đẳng, lại thêu thêm chút tùng bách trúc mai. Tấm lòng của người mẹ mà hắn tặng bạn như vậy. Người này, cũng không quá tốt rồi.

Ngô thị sinh ra hoài nghi với con rể mình chọn. Nếu là người không biết lo sẽ khiến già trẻ trong nhà ăn không khí, còn không bằng tìm một người làm nông, có đường sống thực tế. Tầm lòng của Ngô thị đúng là lo được lo mắng, chỉ sợ Quan Tú Tú gả qua không tốt.

Ngô thị đang lo lắng thì lại nghe Quách Chí Lễ lạnh nhạt nói: “Là Tương lão tam, giày mới của hắn con đi vừa cho nên đổi với hắn.”

A a a, một câu nói làm Ngô thị mở cờ trong bụng, Quách lão đại quả nhiên là một nhân tài, chẳng những biết được sách còn hiểu buôn bán, tuổi còn nhỏ nói chuyện nhỏ, tiền đồ không có ranh giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.