Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 203: Chương 203: Cứu Viện




Bởi vì bóp méo quy tắc tự nhiên suốt mấy ngàn năm, tinh linh phương Bắc rốt cục phải chịu tự nhiên trả thù. Thiên nhiên phẫn nộ giáng xuống mưa đá thanh tẩy vùng đất tội lỗi, vòi rồng quét sạch những thứ có trên mặt đất, thủ hộ giả tử vong dẫn tới cái chết của thảm thực vật… Đây là cách nói văn nghệ.

Thực tế là kết giới bị đánh vỡ, nhiệt độ chênh lệch quá lớn giữa hai khu vực lập tức tạo thành các loại thiên tài như mưa đá, vòi rồng… Rừng rậm thủ hộ thần vẫn lạc khiến phần lớn rừng rậm chết theo, đưa đến cục diện không cách nào thu thập.

“Nếu bỏ mặc không quan tâm thì chỉ sợ tinh linh phương Bắc sẽ bị diệt vong, nhưng cứu viện bọn họ thì sẽ khiến vài người bất mãn.”

Đây là nhận thức chung của các vương quốc nhân loại, tốc độ cứu viện của bọn họ rất nhanh, hoặc là nên nói, tốc độ cướp đoạt rất nhanh.

Mặc dù ma pháp huyền bí của tinh linh đã sớm truyền lại cho các chủng tộc, tuy nhiên do là chủng tộc sở hữu lịch sử ma pháp lâu dài nhất, một số lưu phái ma pháp, chú pháp bí truyền vẫn chỉ lưu truyền trọng nội bộ Tinh Linh, chí ít trên các phương diện như minh văn, dị giới ngữ, tự nhiên pháp sư,… Tinh linh luôn dẫn trước toàn bộ thế giới, nhân loại chư quốc trông mà thèm từ rất lâu rồi.

Cho dù ma pháp ngẫu nhiên bị tiết lộ ra ngoài, vậy kẻ may mắn học lén được chắc chắn cũng giấu riêng, chí ít mấy tiểu quốc phương Bắc tuyệt đối không có cơ hội học tập.

Ba nước tinh linh phương bắc còn lại mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng ít ra vương thất vẫn còn, mặc dù quân đoàn chủ lực tổn thất nặng nề, nhưng vẫn vẫn bộ đội, quân đoàn hạng hai phòng thủ địa bàn. Chính bọn hắn cũng có thể tự tổ chức cứu viện, đồng thời rất đề phòng nhân loại.

Những tinh linh vương quốc ở các địa vực khác bởi vì khoảng cách quá xa nên không kịp cứu viện. Nhưng bọn họ tồn tại cũng đủ để một vài bên e ngại, tinh linh chư thần mặc dù ngo ngoe muốn động, nhưng không tiện nhúc nhích, nếu như cưỡng ép đến “Cứu viện”, chỉ sợ sẽ bị Vô Miên Giả coi như xâm lược, rất có khả năng sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền.

Thậm chí, mấy chục vị tinh linh Bán Thần đột nhiên ra mặt mới khiến cho kế hoạch chiếm đoạt của các quốc gia nhân loại lập tức kết thúc, bọn họ hiển nhiên đều là viện quân từ các tinh linh vương quốc khác, nghe đồn trong đó có vài vị có được thần tính, càng nói rõ tinh linh chư thần đã bắt đầu nhúng tay.

Bởi vậy, việc cứu viện ba nước tinh linh kia chỉ dừng lại ở mức trao đổi vật tư, dùng vật tư để sống sót qua mùa đông và lương thực để đổi lấy hoàng kim, đạo cụ tinh linh ma pháp,… Về phần ma pháp truyền thừa và huyền bí áp đáy hòm thì đừng mơ tưởng.

Còn Tassel lại hoàn toàn khác, Chân Thần Lolth trực tiếp chủ trì nghi thức sa đọa, biến màu da của tinh linh trong vương quốc này thành màu nâu đen, tượng trưng cho tinh linh đọa lạc. Chỉ sợ ngay chính tinh linh tộc cũng không thể chấp nhận tinh linh Tassel, bởi vì dù xét về bề ngoài hay đặc tính, hôi huyết tinh linh quả thật rất giống với Hắc ám tinh linh dưới lòng đất.

Chiêu này của Lolth rất độc, xem như hoàn toàn chặt đứt đường lui của tinh linh Tassel.

Trong tình thế cùng đường mạt lộ, tinh linh Tassel buộc phải đi theo Lolth, nhưng Lolth đột nhiên vẫn lạc, trực tiếp khiến Tassel tinh linh lâm vào tuyệt cảnh, những tinh linh vương quốc khác căm hận bọn họ phản bội, mà nhân loại thì căm hận bọn họ đã dẫn phát chiến tranh.

Thậm chí nếu tầng lớp lãnh đạo vương quốc Tassel còn sống sót thì chỉ sợ toàn bộ sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài để trút giận.

Tuy nhiên, chẳng có thứ gì thuyết phục bằng linh hồn người bị hại lên án kêu oan. Susan trở về, phơi bày những mưu đồ bí mật ra dưới ánh mặt trời, tiền nhiệm tinh linh vương bị xem như kẻ dã tâm và con buôn chiến tranh, dẫn đến thủ hộ thần vẫn lạc, hoàn cảnh sinh hoạt chuyển biến xấu, danh vọng của vương thất và giai cấp quý tộc đều đang sụt giảm.

Điểm chí mạng là đại bộ phận quân lực đều hy sinh trong chiến tranh, Tassel bất lực cứu viện bình dân, các nước tinh linh không xua quân báo thù đã là rất tử tế rồi, đừng nói đến việc trợ giúp.

Sau mấy lần cầu viện các nước tinh linh láng giềng nhưng đều bị từ chối, Tassel rơi vào đường cùng, vì sống sót, họ đành phải cầu viện một nước láng giềng khác – vương quốc Slowire, dù cho trước đó không lâu song phương từng trong trạng thái chiến tranh, dù cho tất cả thủ phạm đã chiến tử, nhưng thực tế thù hận vẫn còn, cho nên ngay cả các tinh linh Tassel cũng chẳng mấy kỳ vọng được Slowire cứu viện.

Thế nhưng Slowire đáp ứng, mặc dù nữ vương Grina lo lắng đến cảm xúc của dân chúng nên không trực tiếp phái ra viện quân, tuy nhiên nàng lại mở rộng biên cảnh, để các quốc gia khác thuận tiện “Cứu viện“.

Những “Đội cứu viện” không mời mà tới kia cùng được một cái minh ước hiệu triệu, ai này lập tức bắt đầu hành động cứu viện.

Mặc dù bọn họ mang theo không ít mưu đồ, vừa cứu viện vừa thuận tay cướp bóc, nhưng quả thật bọn họ đã cứu không ít hôi huyết tinh linh sắp tử vong.

Trong số những đội cứu viện, đội nổi bật nhất không ngờ lại là tiểu quốc Đông Lam.

Công chúa kỵ sĩ Renee nhất chiến thành danh thế mà tự mình dẫn đội, toàn bộ tín đồ luật pháp giáo hội rời tổ, bọn họ không giống đám cướp bóc kia, mà là thật sự đến để cứu vớt.

Bọn họ phân phát vật tư, tìm kiếm tinh linh gặp tai họa, dựng nơi ở tạm thời cho nạn dân, nghiêm túc cứu viện,… nhờ vậy mà nhận được vô số lời khen ngợi.

“Lấy ơn báo oán? Ta không cảm thấy ngươi là người tốt như vậy.”

“Hừ, ta đương nhiên không ngốc, ánh mắt của ta không thiển cận như đám cướp bóc kia, ngươi cho rằng tại những nạn dân chết đói đến nơi kia có thứ gì giá trị đáng để cướp à? Mục tiêu của chúng ta hiển nhiên không đơn giản.”

Rất nhanh, lúc nạn dân bắt đầu chuyển di, lựa chọn của ta đã thu được thu hoạch.

Trải qua rất nhiều tai họa, vương thất đã mất đi uy nghiêm, nước láng giềng nhìn chằm chằm chuẩn bị báo thù, thiên tai biến vùng đất thích hợp cư ngụ trở thành địa ngục, cho nên có thể nói, Tassel quốc đã chính thức giải thể. Mà nhân cơ hội các quốc gia tinh linh đóng cửa, những quốc gia nhân loại đều nhiệt tình chào đón hôi huyết tinh linh.

Tuy nhiên hơn chín phần mười tinh linh lựa chọn chuyển đến Đông Lam, bọn họ định cư ở Đông Lam sẽ mang đến rất nhiều lợi ích vô hình, chí ít là vô số điển tịch và tri thức bất truyền của tinh linh.

Đúng vậy, đây mới là mục tiêu của ta, thừa nước đục thả câu đáng mấy đồng tiền? Dụ hết cá sang hồ của ta mới là làm chơi ăn thật.

Lựa chọn của bọn họ một phần vì Đông Lam quật khởi, lí do chủ yếu là bởi vì thanh danh tốt của Đông Lam công quốc.

Đông Lam không hề nhúng tay vào nô lệ mậu dịch, càng nghiêm khắc cấm chỉ chế độ nô lệ, còn các quốc gia khác hoặc nhiều hoặc ít đều có nô lệ tinh linh. Để tránh cho bản thân ngủ một giấc đột nhiên trở thành tài sản của người khác, những tinh linh thông minh dĩ nhiên sẽ biết lựa chọn đất lành mà đậu.

Trong lúc chiều hướng đang phát triển, ta đang thuyết phục Susan, làm láng giềng với những quốc gia tràn đầy thù địch, chi bằng cả tộc tiến hành di dời đến Đông Lam. Nếu không thì cho dù vượt qua mùa đông này, vậy mùa đông kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chỉ cần ta vừa quay đầu, chỉ sợ tinh linh chư thần lòng dạ hẹp hòi sẽ bắt đầu thanh toán Tassel phản bội, ba tinh linh vương quốc phương Bắc hẳn rất tình nguyện sung làm tiên phong, thậm chí ta cũng không cho rằng Grina có thể hoàn toàn ngăn cản đến từ người Slowire báo thù.

Quốc gia đến nước này hẳn nên kết thúc.

“Di dời đi, trên phương Bắc, có lẽ chỉ mỗi Đông Lam công gần như không tổn thất trong cuộc chiến vừa rồi mới có thể chân chính tiếp nhận các ngươi. Các ngươi cũng thấy thanh danh Đông Lam từ trước tới nay, hơn nữa hiện tại bọn họ thờ phụng thần luật pháp làm quốc giáo, các chủng tộc đều có được quyền công dân bình đẳng, ngay cả Vô Tội Giả (vong linh) cũng có thể sống ở dưới ánh mặt trời, tinh linh đương nhiên cũng có thể.”

Susan không lập tức trả lời ta, ta cũng không vội thúc giục nàng, ta biết, Susan chắc chắn sẽ đáp ứng, nếu hôi huyết tinh linh không muốn chịu cảnh diệt vong, vậy nàng buộc phải chọn một lối thoát, mà Đông Lam lại là lối thoát tốt nhất bây giờ.

Sự thật bày ở trước mặt ngươi, tuy ta có vài phần tư tâm, nhưng đây quả thật là lối đi tốt nhất. Đây là dương mưu điển hình, Susan đáp ứng chỉ còn là vấn đề thời gian, trước đó, ta vẫn nên kiên nhẫn tổ chức công việc cứu viện, phơi bày một ít thành ý.

Bởi vì khí hậu điên cuồng khiến cho ngoài Ánh Sáng Cực Bắc thì những phi thuyền cỡ nhỏ khác chẳng thể cất cánh, ngược lại, những cực quang kỵ sĩ tinh nhuệ lại làm các tinh linh lưu lại ấn tượng sâu sắc, được tặng cho các xưng hào rất vang dội.

“Đôi cánh cực quang, đôi cánh thiên sứ”, “Chiến hạm lơ lửng khổng lồ”, “Công chúa đồ long tư thế hiên ngang, mặc dù giới tính hơi kỳ quái”, thanh danh Đông Lam gia tăng đồng thời làm cho các tinh linh kỳ vọng vào Đông Lam hơn, có lẽ Susan một khi quyết định, hiệu triệu toàn quốc di dời, đại bộ phận dân chúng sẽ rất vui lòng nghe lời.

Đương nhiên, lúc này không thể thiếu vài chuyện khiến ta dở khóc dở cười.

“Bán nhân mã tộc vĩnh viễn bằng hữu? Đây là cái gì?”

“Úc, đây là xưng hào mới của Mening đại nhân, bởi vì lượng lớn rừng rậm bị hủy diệt, dẫn đến bán nhân mã sống trong rừng rậm vương quốc Tassel mất đi gia viên. Nhưng các tù trưởng bán nhân mã vô cùng ngoan cố, dù phải chết cũng không chịu bỏ đi. Trong lúc bọn họ sắp phải chịu tai họa ngập đầu, Mening đại nhân ra tay!”

Cũng không thể trách những tù trưởng kia ngoan cố, bán nhân mã và thải lộc đều là thân thuộc của thần rừng rậm, khả năng là bọn họ đã ký kết khế ước gì đó nên mới không cách nào rời khỏi. Nhưng ta lại chú ý đến một chuyện khác hơn.

“Từ lúc nào mà Mening thành đại nhân rồi?”

Ngữ điệu của người hầu này rõ ràng là rất tôn trọng Mening, mà hắn là bán thú nhân đến từ Shawen, rất khả năng đã bị Mening hạ độc thủ, thế là, ta quay đầu hỏi một người hầu khác.

“Hắn làm cái gì? 18+ thì thôi, ta không muốn biết.”

“Nghe nói rừng rậm bán nhân mã dự định ngồi chờ chết, Mening đại nhân và Casio tìm tới cửa, khiêu chiến những tù trưởng, đó là tập tục của bán nhân mã. Kết quả hai vị đại nhân bằng vào thực lực xuất sắc mà bách chiến bách thắng, chỉ cần tiếp tục chiến thắng mấy vị lão tù trưởng đức cao vọng trọng thì có thể mang theo rừng rậm bán nhân mã đi rồi!”

“Ai u, hắn làm thực không tồi.”

Ta hơi kinh ngạc, theo ta được biết, tên kia nhìn như chất phác trung thực, nhưng trên thực tế xưa nay không có chỗ tốt thì hắn không ra tay, không ngờ lần này hắn lại có lòng tốt.

“Đùng!”

Ở trên ghế nằm, Eliza đột nhiên ném cuốn thực đơn dày cộm, đẩy kính mắt, mở miệng nhắc nhở.

“Hình thức vận động mà rừng rậm bán nhân mã thích nhất chính là đấu vật, theo như tập tục cổ xưa thì chắc chắn là lõa thể đấu vật dưới thác nước, mà những tù trưởng hơn phân nửa là thanh niên trai tráng.”

Được rồi, lại lần nữa đánh giá sai lầm Menng, do dự một lát, ta rốt cuộc phải bỏ lại một câu.

“Làm không tệ.”

Ta còn có thể nói cái gì nữa? Bất kể nói thế nào. Cứu vớt minh hữu cũng xem như gia tăng danh vọng cho Đông Lam. Chỉ cần tâm tư đen tối của người nào đó không bị vạch trần thì không cần phải ngăn cản, trái lại, ta còn phải ủng hộ hắn.

“Nhưng mà theo dõi thật kỹ tên khốn kiếp kia cho ta, đừng để hắn làm ra chuyện điên rồ, thả Mening tiến rừng rậm đầy động vật đã đủ nguy hiểm rồi, thêm cả đám bán nhân mã kia,… Ọe, nghĩ tới ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy Casio của hắn mà ta... Quả nhiên, vào lúc đó nên một đao chặt hắn cho xong chuyện. Như lần này hắn gây ra bê bối gì thì... Không, hắn khẳng định đã làm rồi, phải nói là đừng để bê bối lộ ra ngoài “

Càng nghĩ càng nóng lòng, ta bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên.

“Không được! Ta phải lập tức đi ngăn cản hắn! Quyết không thể để hắn làm bại hoại danh dự Đông Lam.”

Nhưng ta vừa mới gầm thét vì chính nghĩa thì lập tức bị chặn lại.

“Không vội, ăn cơm trưa rồi hãy đi.”

“Ai biết hắn sẽ làm ra chuyện nghe rợn cả người nào! Cơm nước xong xuôi sẽ chậm mất!”

“Ameera khổ cực lắm mới làm xong cơm trưa, chí ít ăn hai chén rồi hãy đi.”

Đương nhiên là chậm, không phải đám bán nhân mã kia chậm, mà là căn theo kinh nghiệm mấy ngày gần đây, cơm nước xong xuôi thì ta lại phải dạo mấy vòng Minh Hà, nếu còn chậm chạp không tìm lý do chuồn đi chắc ta toi thật.

“Không được, ăn xong đừng nói đi, nằm xuống là cái chắc rồi.”

“Không ăn ngươi đừng hòng đi. Ta bỏ rất nhiều công sức dạy Ameera làm đồ ăn đó.”

“Ta biết ngay, ngươi dạy Ameera nấu ăn tuyệt đối không có lòng tốt! Từ lúc ngươi lấy ra quyển ‘hắc ám đoạt mệnh trù nghệ bách khoa toàn thư’, ta đã dự liệu sẽ có hôm nay.”

“Hắc ám đoạt mệnh trù nghệ bách khoa toàn thư? Không phải chứ? Đây là “Anh quốc phòng bếp kinh điển đồ ăn”, mặc dù không biết Anh quốc là quốc gia nào, nhưng mạch suy nghĩ nấu nướng của bọn họ quả thật không tầm thường, rất có ý tưởng, kỹ thuật lại đơn giản, rất thuận tiện cho Ameera luyện tập.”

“Đúng vậy, thật đơn giản, chỉ có hai loại, để vào lò nướng, hoặc để vào trong nồi nấu, chẳng cần nêm gia vị lúc nấu, người ăn muốn kiểu nào thì tự bỏ thêm gia vị vào, thật đúng là món ăn nguyên thủy. Như vậy thì cũng được đi, nhưng mà nếu tăng thêm ma dược của Ameera quả thật thái quá.”

“Đã chuẩn bị xong. Ta đã bỏ rất nhiều công sức cho món chính hôm nay, mời dùng bữa.”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Ameera.

Ta quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một cái đầu cá khổng lồ hướng lên trời, cái miệng nó há to ra hình như còn dính nước miếng, mắt cá trừng trừng phảng phất lên án kết cục bi thảm của mình.

“Món ăn nổi tiếng Anh quốc, ngắm nhìn bầu trời “

“Ọe!”

Lúc này, cảm giác nôn mửa mãnh liệt từ trong dạ dày ta trào ra, nếu chỉ là “món ăn nổi tiếng Anh quốc” thì chẳng sao, nhưng Ameera lại cải tiến.

“Đây không phải cá Benthic sao? Ma vật siêu nguy hiểm, một sinh vật có trí khôn cực kỳ khó chơi, đây không phải đặc sản trong sông ngầm dưới lòng đất sao? Ngươi làm sao làm bắt được hắn, ân, hắn thế mà còn sống!”

“Kẻ dám giết ta làm đồ ăn, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa muôn đời con cháu ngươi!”

“Rầm!”

Ameera thu hồi nắm đấm vừa đánh cho đối phương bất tỉnh, đắc ý cười cười với ta.

“Trong thực đơn nói quan trọng nhất là nguyên liệu, nguyên liệu nấu ăn càng cao cấp càng tốt, cá Benthic khẳng định rất cao cấp. Ăn khi còn nóng mới tốt, ta thậm chí để hắn còn sống. Ân, khẳng định mỹ vị!”

Không chỉ nói, Ameera còn đích thân thử hương vị.

“ A! Đau quá, má của ta mất rồi! Đừng ăn tròng mắt của ta!”

‘Món ăn’ bị cắt thành một nửa vẫn còn la hét thảm thiết, cảnh tượng càng ngày càng kinh dị, ta hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể thận trọng lui lại, chuẩn bị chạy bán sống bán chết.

Đoạn đối thoại còn kinh dị hơn truyền đến.

“Quá tốt rồi, không ngờ ngươi lại tìm được nguyên liệu cao cấp như thế.”

“Lão sư, bữa tối nên làm cái gì? Mặc dù làm xong món ăn này, ta cảm thấy lòng tin tăng nhiều, tuy nhiên ta thấy vẫn nên làm món ăn đơn giản.”

“Còn đơn giản hơn cả đồ ăn Anh quốc, chúng ta làm món Nhật Bản, Sushi!”

“Như vậy chẳng phải đơn giản hơn cả bỏ vào nồi nấu? Chỉ cần cắt thành miếng là có thể ăn?”

“Chính xác, cứ nấu như vậy đi.”

Trước khi chủ đề kinh dị đến chung cực, ta đã chuồn đi rồi, ta hạ quyết tâm, mấy ngày gần đây cứ tìm chỗ ăn chực bên ngoài để đảm bảo tính mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.