An Ba nhìn An Tiểu
Yêu lại đang ngồi ngẩn ra, ông chỉ biết lắc đầu, đón lấy An Niệm Dạ,
nhìn đứa bé kháu khỉnh đáng yêu mới làm An Ba an tâm. Tiểu Dạ toét miệng ra cười với An Ba, nụ cười ngây thơ đó như thổi bay những lo lắng trong lòng ông.
An Tiểu Yêu có con đường riêng để đi, dù mình có sốt ruột thì cũng vô dụng. An Ba nâng đứa bé lên.
"Nào, Tiểu Dạ, ông ngoại dẫn con đi xem hoa nha ————"
An Ba để lại không gian yên tĩnh cho An Tiểu Yêu, mặc kệ cảnh vật xung
quanh tươi đẹp thế nào, tâm hồn Tiểu Yêu đã bay về phía Long Viêm Dạ
rồi. Lúc trước cô đã muốn níu kéo nhưng anh ta không quan tâm, có lẽ cô
và anh không còn cơ hội quay lại với nhau nữa rồi, cơn gió thổi bay mái
tóc Tiểu Yêu.
Dù thế nào thì nhất định phải quên sự tồn tại của Long Viêm Dạ đi, giờ mình đã có Niệm Dạ rồi, người đó cũng chỉ là
người xa lạ mà thôi, nhất định phải quên đi. An Tiểu Yêu hạ quyết tâm,
cô muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bốn năm sau ————
"Mẹ, cha con đâu? Tại sao những bạn khác đều có cha mà con thì không?"
Đang chơi đồ chơi vui vẻ, chợt An Niệm Dạ ngẩng mặt lên nhìn An Tiểu Yêu
đang ngồi cạnh uống trà, khuôn mặt Tiểu Dạ nhỏ nhắn, mắt mở to, mũi
thẳng, miệng nhỏ đỏ mọng cong lên, nhìn mặt Tiểu Dạ lúc này vô cùng đáng yêu.
Phì ————
Ngụm trà trong miệng Tiểu Yêu
phun ra, sao tự dưng Tiểu Dạ lại hỏi điều này? An Tiểu Yêu lau khóe
miệng, nhìn Tiểu Dạ mới phát hiện ra ánh mắt giảo hoạt của con trai, An
Tiểu Yêu biết chắc chắn là nó cố tình hỏi. Từ nhỏ Tiểu Dạ đã thông minh
hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, nó nói
chuyện luôn giăng bẫy để người khác rơi vào, Tiểu Yêu không còn bị mắc
mưu con trai nữa.
Ngồi xổm xuống, nhìn An Niệm Dạ, An Tiểu
Yêu cười có chút gian xảo. Trải qua bốn năm, bây giờ An Tiểu Yêu càng
trở nên xinh đẹp, năm tháng quá ưu ái cô, đã không lưu lại chút dấu vết
nào trên gương mặt, hai mươi hai tuổi nhưng nhìn Tiểu Yêu vẫn giống cô
gái mười tám. Vài sợi tóc chạm lên trán An Niệm Dạ, An Tiểu Yêu cầm con
vịt nhỏ trong tay Tiểu Dạ.
"Tại sao lại hỏi điều này? Bảo Bảo không phải từng nói là không cần cha sao."
"Đúng là con không cần cha. Nhưng mà con thấy mẹ cần nha, mỗi ngày mẹ đều cau mày, hình như không được vui, cho nên con cảm thấy mẹ nên tìm cha, như
thế mẹ sẽ vui lên."
An Tiểu Yêu nghe xong đầu óc
choáng váng, đúng là Tiểu Dạ muốn nói đến điều này. An Tiểu Yêu không
quên năm An Niệm Dạ lên hai tuổi, có một hôm đột nhiên nói, để mẹ đi lập gia đình, xem ra Bảo Bảo muốn nhắc lại chuyện này. An Tiểu Yêu cười
gượng, ôm lấy Tiểu Dạ, cười híp mắt nhìn bảo bối của mình.
Càng lớn An Niệm Dạ càng giống Long Viêm Dạ, lông mày và mắt chính là bản
sao hoàn chỉnh từ Viêm Dạ, chỉ cần nhìn con trai là Tiểu Yêu lại nhớ đến Viêm Dạ. Không biết mấy năm qua, anh sống có tốt không? Chắc đã sớm lập gia đình rồi, An Tiểu Yêu không muốn nghĩ thêm nữa, nhìn An Niệm Dạ.
"Bảo Bảo, mẹ không cần cha, chỉ cần con là tốt rồi. Hơn nữa, nếu mẹ tìm cha rồi thì ai sẽ chăm sóc cho Bảo Bảo đây————"
"Không sao, con sẽ tìm ông ngoại chơi với con. Hơn nữa, nếu tìm thấy cha thì nhất định cha sẽ lo cho con, đúng không? !"
An Niệm Dạ đâu dễ gì bị mẹ mình lừa, An Tiểu Yêu thật đau đầu với tên tiểu quỷ này, sao mình lại có thể sinh ra một đứa tinh quái như vậy nhỉ,
chắc phải đi hỏi lại bác sĩ xem có đưa nhầm con cho cô không, nhưng nhìn An Niệm Dạ giống hệt ai đó thì cô tin chắc chuyện đó không thể xảy ra.
Không còn cách nào khác, An Tiểu Yêu chỉ có thể dụ dỗ tiểu quỷ này, đáng tiếc nói không bị cô dụ. Nhìn thấy An Ba đang đến gần, An Niệm Dạ thoát khỏi vòng tay mẹ, đôi chân mập mạp chạy trên đất tiến lại gần An Ba.
"Ông ngoại ————"
"Ha ha ha, lại đây để ông ngoại ôm nào. Tiểu Dạ có ngoan không?"
An Ba ôm lấy An Niệm Dạ, đứa bé này là cốt nhục của ông, là bảo bối trong
tay ông, nhưng nó quá thông minh không giống Tiểu Yêu ngày bé chút nào.
An Niệm Dạ gật đầu một cái, hôn lên má An Ba.
"Ông ngoại, Bảo Bảo rất ngoan nha. Nhưng mà mẹ con thì không ngoan chút nào, mẹ không chịu ăn cơm, còn nói dối con, không cho con đi tìm ba ba————"
"Cha, cha đừng nghe lời Bảo Bảo nói. Hôm nay con có ăn cơm mà, Bảo Bảo lại trêu cha rồi."
An Tiểu Yêu liếc nhìn An Niệm Dạ đang làm mặt quỷ với cô, An Ba không để ý đến lời nói của Tiểu Yêu, ôm đứa cháu cưng của mình vào lòng, cười híp
mắt với cháu.
"Tiểu Dạ, bảo mẹ dẫn con về nước được không? Nơi đó có chứa rất nhiều điều thú vị nha."
An Niệm Dạ nhíu mày suy nghĩ, ông ngoại bảo mình về nước là có ý gì, mình vẫn chưa hiểu. Nhưng An Tiểu Yêu thì đã cuống lên, sao lúc này lại bảo
mình về.
"Cha, tại sao giờ lại muốn con về nước? Chúng ta ở đây không phải vẫn tốt sao, con không muốn về đó đâu."
"Tiểu Yêu à, em họ con kết hôn, cha già rồi không thể về được. Con dẫn Tiểu
Dạ về tham dự hôn lễ nha, tiện thể thay cha hỏi thăm sức khỏe nó. Tiểu
Dạ đã lớn rồi, nếu không mang nó về, e rằng Tiểu Dạ không biết nguồn cội của mình là ở đâu mất."
An Ba chặn ngay ý định từ chối của Tiểu Yêu, cô đang định lên tiếng thì lại bị An Niệm Dạ ngắt lời.
"Ở đó có ba ba ạ?"
An Ba sững sờ một chút, không khỏi há mồm cười lớn, đứa bé này rất muốn có cha. Thật ra lần này bảo An Tiểu Yêu quay về, vì bốn năm qua An Ba biết Tiểu Yêu vẫn chưa quên được người kia, chỉ là cố giấu tâm sự vào sâu
trong lòng thôi. An Ba cũng biết được tin, Long Viêm Dạ vẫn chưa kết
hôn.
Chuyện năm đó, An Ba không biết rõ lắm nhưng nhìn Tiểu Dạ thì không thể lừa được ai. An Ba cũng mơ hồ nhìn ra được Tiểu Dạ
giống ai. Mặc dù không biết sao Tiểu Dạ lại giống Long Viêm Dạ đến thế
nhưng An Ba mong chuyến đi này, chỉ cần Tiểu Yêu chịu về nước, ông sẽ có cách sắp xếp ổn thỏa, khiến Long Viêm Dạ gặp được Tiểu Yêu, còn giờ thì phụ thuộc vào quyết định của Tiểu Yêu.
An Ba chỉ cần nghĩ
tới tương lai, không nhịn được cười vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu
An Niệm Dạ khi Tiểu Dạ hôn lên má ông.
"Có cha, Tiểu Dạ ạ, chỉ cần con và mẹ quay về, con có thể nhìn thấy cha."
"Mẹ, con muốn về, con muốn nhìn mặt cha. Nếu cha đối xử không tốt với mẹ thì Tiểu Dạ sẽ bảo vệ mẹ, mẹ dẫn con về nha, được không? ————"
"Cha ————"
An Tiểu Yêu không biết phải làm thế nào, rõ ràng là cha cô đang gạt Bảo
Bảo mà, ai biết được giờ Long Viêm Dạ ra sao. Nhưng trong sâu thẳm cô
cũng muốn trở về, đã đi khá lâu rồi, cô cũng muốn biết chút tin tức ở
nhà, quan trọng nhất là Tiểu Yêu muốn gặp lại Long Viêm Dạ.
An Ba và An Niệm Dạ người tung kẻ hứng làm An Tiểu Yêu phải xách hành lý
về nước, đứng trước biệt thự, An Tiểu Yêu hơi xúc động. Đã bao lâu chưa
về đây? Hình ảnh xưa lại ùa về trong đầu Tiểu Yêu
An Niệm Dạ đâu biết những chuyện đó, chỉ biết hưng phấn thích thú, cậu cũng không
quan tâm nhiều, chỉ cần mẹ có thể đi tìm được cha, mẹ trở nên vui vẻ một chút thì cậu cũng thất vui. An Niệm Dạ kéo tay An Tiểu Yêu vào trong
biệt thự, miệng còn cằn nhằn.
"Mẹ vào thôi, chúng ta mau vào trong đi. Mai mẹ dẫn con đi tìm cha nha, à không đúng, là dẫn con tham dự hôn lễ ————"
An Niệm Dạ không quên lời dặn của ông ngoại trước lúc lên máy bay, ông nói chỉ cần kéo được mẹ đến hôn lễ đó thì có thể gặp cha. Nhưng không biết
người cha này có tốt với cậu và mẹ không? Trong lòng An Niệm Dạ có chút
lo lắng, cậu chưa từng có cha, giờ lai có thể gặp mặt, An Niệm Dạ vừa
mừng vừa sợ.
Ăn cơm tối xong, An Tiểu Yêu suy nghĩ rồi
quyết định gọi cho Lâm Nha, dù sao mấy năm qua cô đã không liên lạc với
Lâm Nha rồi, không biết cô ấy có sống tốt không? Nhưng thật tiếc, An
Tiểu Yêu gọi mấy cuộc đều không thấy Lâm Nha nghe máy, cô đành phải gọi
cho cha Lâm Nha, nhắn lại cô đã về nước rồi, hi vọng Lâm Nha sau khi
biết tin này có thể tìm gặp cô.
Hôm nay là ngày đầu cô trở
về, An Tiểu Yêu nhìn mình trong gương, đúng là có chút chán nản, nếu như năm đó mình không có hành động ngu ngốc thì có lẽ sẽ không phải đau
lòng như bây giờ. Đang ngồi suy nghĩ, An Niệm Dạ bưng một bát tô đi vào, trước ngực còn có một bộ quần áo, An Tiểu Yêu thấy thế vội vàng cầm bát tô, dở khóc dở cười nhìn An Niệm Dạ.
"Bảo Bảo, con lại định làm gì vậy?"
"Mẹ, cơm tối mẹ ăn không ngon nên con mang cái này vào cho mẹ ăn, nếu không
mẹ sẽ bị đau bụng đấy. À, bộ quần áo xinh xắn này là ông ngoại bảo con
đưa cho mẹ, dặn mẹ ngày mai đi dự hôn lễ thì mặc nó ————"
An Niệm Dạ vừa nói vừa trèo lên chân Tiểu Yêu, hoàn toàn không biết bộ đồ
xinh xắn kia đã bị cái mông của cậu làm cho nhăn nhúm thành một đống
rồi. An Tiểu Yêu nhìn Bảo Bảo đáng yêu, trong lòng xúc động, cô cần gì
phải nghĩ quá nhiều chứ, chỉ cần có Tiểu Dạ thì cô là người hạnh phúc
nhất trên đời này rồi.
An Tiểu Yêu ôm chặt An Niệm Dạ vào lòng ————