Mấy ngày nay An Tiểu
Yêu ở khách sạn cao cấp, mỗi ngày đều đi mua sắm, gần như quên mất
nguyên nhân làm mình trốn nhà đi. Mỗi ngày đều kéo Lâm Nha đi khắp nơi,
làm cho Lâm Nha đáng thương mệt gần chết, mà sai lầm lớn nhất của An
Tiểu Yêu chính là hoá đơn thanh toán. An Tiểu Yêu vui đến mức quên cả
trời đất, đem chuyện tìm cha Bảo Bảo vứt ra sau, có tài chính hùng mạnh
của cha rồi thì cần gì phải lo nghĩ đến chuyện gì nữa. An Tiểu Yêu nằm
dài trên chiếc giường công chúa, hoàn toàn không biết mình sắp phải đối
mặt với khó khăn phía trước. Trong biệt thự ở ngoại ô, gương mặt An Ba
xanh mét ngồi trên sofa, ngón tay khẽ gõ trên tách trà, đè nén cơn tức
giận trong lòng. "Cậu nói con bé giờ rất vui vẻ, sống rất tốt sao?"
"Dạ, ông chủ. Giờ cô ấy ở trong khách sạn cao cấp. Mỗi ngày đều cùng bạn bè
đi mua sắm, mấy ngày nay đều như vậy, chúng ta có nên đến đón cô ấy về
không ạ?" Một người mặc bộ đồ đen, khom người đứng trước mặt An
Ba, cung kính báo cáo thông tin thu được trong mấy ngày qua. Kể từ khi
nhận được lệnh của ông chủ, mọi người lập tức tìm kiếm hành tung của cô
chủ, nhưng thật không ngờ có thể tìm thấy cô ấy dễ như vậy, chỉ cần điều tra ghi chép chi tiêu từ thẻ tín dụng của cô chủ là tìm được, nhiệm vụ
này quá đơn giản khiến mọi người bất ngờ. An Ba trầm tư đến nửa ngày,
cầm tách trà bằng thuỷ tinh lên, thông báo quyết định của mình."Không cần, ai cũng không được phép đón nó về. Cũng là bởi vì mẹ nó qua đời
sớm nên cái gì cũng chiều theo ý nó nên giờ nó mới ngang tàn cứng đầu
như vậy, nếu đã dám đi, vậy thì để nó tự quay về. Đoan Dạ, giờ cậu đi
làm giúp tôi một việc, yêu cầu khoá toàn bộ thẻ của nói lại, tôi không
tin không còn tiền trong người mà nó còn không ngoan ngoãn quay về. Còn
nữa, thông báo xuống tất cả các anh em, không được phép của tôi không ai được lén lút đưa tiền cho nó, rõ chưa?"
"Dạ, ông chủ. Nhưng nếu làm như vậy thì cô chủ sẽ sống như thế nào ạ?"
"Chính là muốn cho nó thấy khó mà trở về xin lỗi tôi. Mau đi đi."
Mặc dù Đoan Dạ lo lắng cho An Tiểu Yêu nhưng vì cùng An Tiểu Yêu lớn lên
nên Đoan Dạ hiểu, nếu lần này ông chủ không dạy bảo Tiểu Yêu cho tốt thì e rằng sau này sẽ không thể khống chế được tính ngang bướng của Tiểu
Yêu. Đoan Dạ không nghĩ nhiều nữa, xoay người đi làm nhiệm vụ ông chủ
giao phó, trong lòng cầu cho An Tiểu Yêu ngoan ngoãn một chút mà quay
về, như vậy sẽ không phải chịu nhiều vất vả. Trong phòng ăn của khách
sạn, tiếng nhạc du dương cùng với sự phục vụ chu đáo của nhân viên, cho
dù là ai cũng sẽ cảm thấy thư thái. An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha ngồi ở bàn
cạnh cửa sổ thuỷ tinh, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, nhẹ nhàng
đưa miếng thịt nghé vào miệng."Mình quyết định, cứ sống như thế này một hai năm sau rồi tính tiếp."
"Nhưng cậu sẽ nuôi đứa bé này như thế nào?"
Lâm Nha không chút lưu tình dội cho An Tiểu Yêu một gáo nước lạnh, đúng là
một người chưa từng biết cuộc sống khó khăn như thế nào. Bản thân có
chút dao động, giờ ăn ở tốt như vậy, nếu đến lúc không còn tiền thì
không biết An Tiểu Yêu sẽ sống ra sao, Lâm Nha hơi tò mò.
An Tiểu Yêu ngẩn ra rồi lập tức phì cười."Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tớ có tiền sẽ thuê người chăm Bảo Bảo như vậy không phải tốt sao? Mà nếu có tìm được người đàn ông đêm đó thì mình sẽ giao
Bảo Bảo cho hắn ta nuôi không phải sẽ ổn sao?"
"Quan trọng là cậu tìm được không? Đừng quên mấy ngày qua cậu cũng không chịu đi tìm nha."
"À, mình định nghỉ ngơi mấy hôm đã rồi mới đi tìm, cậu cũng biết phụ nữ mang thai rất mệt mà, hì hì."
An Tiểu Yêu cười khan, Lâm Nha tròn mắt nhìn, không còn gì để nói với
người trước mặt này được nữa. Từ lúc đi học An Tiểu Yêu đã có như vậy,
vừa nói mình muốn làm việc này nhưng ngay sau đó cô ấy sẽ quên luôn, Lâm Nha đẩy đĩa ăn về phía trước, dùng khăn ăn lau miệng."Được rồi, tối này mình cùng cậu qua quán bar kia một lần, hôm nay không gặp
được thì trong một tháng chẳng lẽ không thể gặp được anh ta lấy một lần, đúng không? !"
"Vậy thì cứ làm như vậy đi. Tính tiền!" An Tiểu Yêu vui vẻ gọi nhân viên gần đấy, lấy thẻ đưa cho người đó.