Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Chương 70: Chương 70: CHỜ ANH, ANH VỀ RỒI ĐÂY




Ngồi trên máy bay, Long Viêm Dạ vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, bây giờ thì bộ não cũng hoạt động trở lại. Lúc ở sân bay, những lời Lâm Nha nói đều là nói dối, Long Viêm Dạ thật muốn chém một nhát vào cổ Lâm Nha, tuy anh không biết vì sao Lâm Nha lại nói dối anh nhưng vì lời nói dối đó mà anh và Tiểu Yêu mới không gặp được nhau, nghĩ đến điều này thì cơn giận trong lòng Viêm Dạ lại trỗi dậy.

Trước khi lên máy bay, anh đã gọi cho Quân An, biết An Tiểu Yêu đã quay về nhà cô, lúc đó Long Viêm Dạ mới thấy yên tâm. Dù gia đình An Tiểu Yêu có phức tạp thế nào thì anh cũng sẽ đến gặp ông An Ba để nói rõ ý định của mình, phải nói cho Tiểu Yêu biết anh quyết tâm cả đời này sẽ chăm sóc cho cô ấy, dù sau này có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không buông tay nữa.

Khóe miệng cong lên thành nụ cười, Long Viêm Dạ đã vứt hết lo lắng ưu phiền trong mấy ngày nay ra khỏi vũ trụ rồi, giờ Viêm Dạ nhìn ra ô cửa thấy đám mây cũng trở nên đáng yêu ghê. Quân An cũng nói, An Tiểu Yêu không muốn sống chung với Mị Âm Tuyết nữa, có lẽ đây là tin tức hữu ích cho anh, đó là cơ hội mà ông trời ban cho anh, nếu anh còn không biết nắm lấy thì đầu óc anh đúng như Quân An đã nói, có vấn đề thật.

Lãng phí ba ngày vô ích, không biết ba ngày qua Tiểu Yêu thế nào rồi, có còn hận anh không? Trong đầu Long Viêm Dạ giờ chỉ toàn là về Tiểu Yêu mà thôi.

Tiểu Yêu, em nhất định phải chờ anh nha, anh về rồi, về để làm em hạnh phúc suốt đời này ————

Mà lúc này, An Ba đang chỉ huy người làm mang đồ ra xe. Hai ngày nay An Tiểu Yêu tự giam mình trong phòng không buồn không vui, An Ba không còn cách nào khác ngoài việc dẫn Tiểu Yêu ra ngoài một chuyến cho khuây khỏa.. Ở Canada, An Ba có một biệt thự, dẫn Tiểu Yêu qua đó sống một thời gian là biện pháp tốt nhất cho Tiểu Yêu.

An Ba cũng không muốn đứa cháu ngoại chưa được sinh ra có chuyện nên lại gần Tiểu Yêu còn đang đứng ngẩn người ra, ông vừa cười vừa vỗ nhẹ lên vai con gái.

"Tiểu Yêu, sao thế? Không muốn rời xa nó à?"

"Không ạ, cha ———— là con đang nghĩ sau này có quay về đây nữa hay không, dù sao đây cũng là nơi con lớn lên, giờ phải rời xa nói, có cảm giác không nói thành lời————"

"Đứa ngốc này, chỉ cần con muốn thì về đây lúc nào chẳng được. Nhưng nếu con không muốn về thì không ai kéo con được, chỉ cần cha còn sống ngày nào thì ngày đó con sẽ có một cuộc sống vui vẻ, nhớ chưa? !"

"Dạ ————"

An Tiểu Yêu có chút khó chịu, thật ra nơi đây đã không còn có ý nghĩa gì với cô nữa. Người cô yêu đã không còn ở đây rồi, thì cô còn sống ở đây sẽ chỉ đau lòng thêm thôi, sau khi cô quay về đây, điện thoại cũng tắt máy luôn, giờ ra đi hơi vội, chưa kịp thông báo với ai cả, ngay cả Lâm Nha cũng không biết chuyến đi này của cô.

An Tiểu Yêu không nói với ai, cứ thế lẳng lặng bỏ đi, có thể đó là cách tốt nhất. Quay đầu nhìn lại ngôi nhà của mình lần cuối rồi Tiểu Yêu vào xe, cảnh vật thân quen dần dần lùi về sau.

Chuyến bay của Long Viêm Dạ hạ cánh, anh vừa xuống xe là gọi cho Long Quân An đã ra sân bay chờ anh từ lâu, ngồi vào trong xe, Long Viêm Dạ mới lau mồ hôi trên trán.

"Đến thẳng nhà Tiểu Yêu ————"

"Giờ anh biết lo rồi à? Sao lúc ấy không biết dùng não mà suy nghĩ, em biết ngay Lâm Nha có vấn đề rồi mà. Cô ta làm cho mọi chuyện rối tung lên rồi, anh không biết cha Tiểu Yêu đáng sợ thế nào đâu, giống như muốn ăn thịt người vậy, thật đáng sợ, lát nữa đến nhà Tiểu Yêu, anh tự đi mà nói, em chỉ đứng bên cạnh ủng hộ tinh thần anh thôi."

Long Quân An vừa lái xe vừa kêu ca, Long Viêm Dạ chỉ biết gật đầu đồng ý, hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ, nghĩ xem động cơ của Lâm Nha là gì. Lúc này không có ai trong xe chú ý phía sau xe Quân An có một đoàn xe, mà trong đó có người mà hai người đang vội vàng đi tìm, Tiểu Yêu.

Cuộc sống luôn trêu chọc mọi người, biệt thự trước mắt Long Viêm Dạ và Quân An trống trơn. Cảnh vật nơi đây không có gì thay đổi nhưng đáng lẽ ra phỉa tấp nập người ra vào trong biệt thự này thì giờ đây không có một bóng người nào, Long Viêm Dạ tay gõ cửa, miệng thì gọi tên Tiểu Yêu.

"Anh, có khi bọn họ đi ra ngoài rồi?"

Long Quân An kéo Long Viêm Dạ, có lẽ An Tiểu Yêu cùng cha ra ngoài rồi. Long Viêm Dạ có dự cảm không tốt, không thể giải thích được cảm giác này, tim đập nhanh, lo lắng.

"Dù có ra ngoài thì sao đến người giúp việc cũng không thấy đâu. Em nhìn này, đồ đạc vẫn còn đủ nhưng không có một bóng người nào————"

Đúng lúc Long Viêm Dạ nói thì có một ông lão giúp việc run rẩy từ vườn hoa đi ra, Long Quân An vui sướng chỉ tay về phía ông già đó.

"Thấy không, sao lại nói là không có người chứ? Đây không phải là người sao? Này, ông có thể qua mở cửa giúp bọn cháu được không? ————"

Long Viêm Dạ đang dần mất hi vọng thì nhìn thấy ông lão đó, có lẽ mọi chuyện như Quân An nói, Tiểu Yêu chỉ là ra ngoài chơi thôi. Ông lão tập tễnh đến cổng sắt, nhìn hai anh em trước mặt.

"Các cậu tìm ai?"

"Chúng cháu đến tìm An Tiểu Yêu, mau mở cửa ra giúp cháu với."

"Tìm ai cơ?"

Ông lão bị nghễnh ngãng rồi, áp sát tai mình gần Long Viêm Dạ, Viêm Dạ đành phải nói to hơn.

"Chúng cháu đến tìm An Tiểu Yêu ————"

"À, các cậu đến tìm cô chủ à. Không có, đến muộn rồi, cô chủ không có ở đây————"

Tim Long Viêm Dạ như bị ném xuống vực sâu, sao lại không có, sao lại không ở đây chứ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì với Tiểu Yêu ư? Long Viêm Dạ không khống chế nổi mình, xuyên qua cổng sắt túm lấy cổ áo ông lão giúp việc.

"Ông nói gì? Tại sao Tiểu Yêu không có ở đây, ông nói đến muộn rồi là có ý gì, rốt cuộc Tiểu Yêu xảy ra chuyện gì rồi, ông nói mau ————"

"Anh, đừng như vậy ————"

Long Quân An dùng sức kéo tay Long Viêm Dạ ra khỏi cổ áo ông già, liên tục nói câu xin lỗi ông, Long Quân An thay anh trai hỏi ông lão giúp việc.

"Ông ơi, cho hỏi An Tiểu Yêu đi đâu rồi ạ?"

"Không biết, cô chủ đi cùng ông chủ rồi, tôi không biết họ đi đâu cả————"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.