An Tiểu Yêu không muốn Long Viêm Dạ có cơ hội trị mình, cảm thấy Long Viêm Dạ không có ý tốt nên An Tiểu Yêu vội lắc đầu."Dì à, không cần gọi bác sĩ đâu ạ. Con cảm thấy mình vẫn ổn mà, không có
khó chịu ở đâu cả, không gọi bác sĩ đến có được không ạ?"
"Như vậy sao được, nếu sau này cháu dì bị sao thì sao, dì rất lo. Tiểu Yêu
à, con nghe lời dì đi, để bác sĩ qua khám xem thế nào, nha"
" -----"
An Tiểu Yêu không biết phải nói gì, không mở bình thì ai biết trong bình
có gì. Vừa nãy Long Viêm Dạ đã cảnh cáo mình về chuyện Bảo Bảo, giờ bà
Long lại nhắc tới, mặt của An Tiểu Yêu hơi xám lại, mình nên nói rõ cho
bà Long biết sự thật có lẽ tốt hơn. An Tiểu Yêu hắng giọng, không còn
sức mà mở miệng, số mình đúng là khônh gặp may, vừa mới thấy một anh
chàng thuận mắt thì lại không thể động vào. Mình nên nói sự thật chuyện
của Bảo Bảo."Dì à ---- đứa bé này thật ra ----"
"Tiểu Yêu nếu em cảm thấy khó chịu thì về phòng nằm nghỉ nha, anh đã
gọi cho bác sĩ rồi. Họ sẽ tới nhanh thôi, giờ anh đưa em lên phòng nghỉ
trước nha."
Long Viêm Dạ kịp ngăn An Tiểu Yêu nói ra sự thật, dù An Tiểu Yêu không muốn nhưng Viêm Dạ vẫn đỡ Tiểu Yêu về phòng."An Tiểu Yêu, có phải cô muốn chọc cho mẹ tôi tức chết hay sao mà định nói cho mẹ tôi biết đứa bé này không phải con tôi, hả?"
"Nhưng không phải anh bảo tôi không được nói đứa bé là con anh hay sao?"
"Tôi cũng đâu có bảo cô phải nói với mọi ng̣ười nó không phải con tôi.
Dù sao bây giờ cũng không phải lúc để nói ra, tốt nhất cô nên im lặng
cho tôi." Long Viêm Dạ chán nản ngồi xuống ghế, nhìn kẻ vô tội An Tiểu Yêu."Tại sao lúc trước cô không nói cho tôi biết cô đang có thai, giờ mới nói cho tôi biết, cô có ý đồ gì vậy?"
An Tiểu Yêu nghe xong cảm thấy khó chịu, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cười như không cười nhìn Long Viêm Dạ."Long thiếu gia, Long công tử à, anh đã bao giờ hỏi tôi chưa? Chẳng lẽ mỗi
lần tôi gặp đàn ông thì phải nói cho họ biết tôi có thai à? Tôi đâu bị
hâm, nếu anh là tôi anh sẽ làm như vậy hay sao?"
"Mà cha đứa bé này là ai?"
"Làm sao tôi biết? Nếu biết thì tôi đâu có ngồi đây mà nói chuyện với anh."
"Chúc mừng ---- chúc mừng ----"
Cái gì? ! Sao Long Viêm Dạ lại chúc mừng mình, đầu anh ta có vấn đề
à? Thấy An Tiểu Yêu không hiểu, Long Viêm Dạ đành giải thích."Cô mà biết cha nó là ai thì tôi mới thấy lạ đó. Cô làm việc gì cũng đâu có dùng cái đầu mình đâu, khó trách cha đứa bé là ai cô cũng không biết,
chắc là tên đó bị cô hù cho sợ chạy mất rồi, ha ha ---- tôi nghĩ chắc cô phải một mình nuôi nó thôi, phải một mình nuôi con thật đáng thương,
chúc mừng cô gia nhập vào hội những bà mẹ đơn thân! ! !"
Long Viêm Dạ nói xong còn chậc chậc trong miệng, anh đoán nghe được những
lời này An Tiểu Yêu sẽ vung tay tát một cái vào mặt mình. Nhưng An Tiểu
Yêu không thèm quan tâm tới những điều Viêm Dạ nói, mình vẫn còn có thể
phát triển mối quan hệ với Long Quân An cơ mà, dù sao mình cũng đâu phải vị hôn thê thật của Long Viêm Dạ, nếu có đến với em trai anh ta thì
chắc anh ta sẽ bị chọc cho tức chết không nhỉ? Trong lòng Long Viêm Dạ
thầm cười, hận không thể chạy xuống ăn chút đậu hũ của anh chàng đẹp
trai kia.
Long Viêm Dạ không ngờ mình đoán sai, nhìn chằm
chằm vào tay An Tiểu Yêu, trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ. Hình như
mình nói hơi quá, lại đi nói những lời này với một cô nhóc không có nhà, không đúng, phải là một bà mẹ trẻ không có nhà mà về mới đúng. Long
Viêm Dạ có chút không quen với một An Tiểu Yêu đang ngồi trước mặt mình, đột nhiên Long Viêm Dạ nghĩ, nếu An Tiểu Yêu là An An thì tốt biết mấy.
Long Viêm Dạ cảm thấy suy nghĩ của mình hơi điên khùng, liền ném nó qua một
bên, không dám nghĩ nữa. Nếu cứ ngồi đây nghĩ đến An An không bằng tối
nay quay lại quán bar đó tìm một chút, biết đâu lại có thể gặp được thì
sao, bất giác một nụ cười hiện trên môi Long Viêm Dạ.