Trời ạ, không thể nào? ! Sao lại có sự trùng hợp như vậy ——— Lâm Nha cảm thấy bất ngờ, nếu cô không nhầm thì người mặc áo đen ngồi cạnh bác An
Ba chính là kẻ đầu sỏ gây chuyện đêm đó, nhưng sao anh ta lạ xuất hiện ở đây? Lâm Nha kinh ngạc tròn mắt. Khéo, thật là trùng hợp, lúc này Lâm
Nha rất khó xử. Một người hối lộ cô, còn người kia lại là người họ muốn
tìm, nếu cô chọn ai cũng đều không ổn, Lâm Nha chỉ ước có hố để mình
chui xuống thôi. An Tiểu Yêu thấy Lâm Nha nói một nửa, mắt lại nhìn Long Viêm Dạ làm cô cảm thấy lạ lạ. Trên mặt Long Viêm Dạ có gì à? Không có
gì nha, nhìn thế nào vẫn thấy Long Viêm Dạ bình thường, An Tiểu Yêu đành phải huých Lâm Nha. "Này, Lâm Nha, cậu đang nhìn gì vậy? Bảo cậu nhìn
người này cậu lại nhìn người khác là sao? Mau giúp tớ một chút đi."
"Dạ, không phải ———"
Lâm Nha không thể nói rành mạch được. Mị Âm Tuyết nghe xong nhíu mày
suy nghĩ, cái cô Lâm Nha có chuyện gì vậy, anh và cô ấy đã thoả thuận
rồi mà sao giờ lại như vậy, lại nói là không phải, Mị Âm Tuyết cảnh cáo
Lâm Nha bằng ánh mắt. An Ba cũng sốt ruột, nhìn Lâm Nha trong lòng ông
vừa bực vừa buồn cười, hai cô nhóc này, một kẻ thì quá chén đến mức
không biết mình lên giường với ai, còn tên kia thì hoảng sợ nói lắp ba
lắp bắp.
"Lâm Nha, cháu nhìn kỹ một chút xem có phải người này không?"
Lâm Nha bị An Ba hỏi thì giật mình mới bình tĩnh được, đúng rồi, cô đã
nhận tiền của Mị Âm Tuyết rồi, nếu giờ phản lại thì có thể cô sẽ bị đánh chết mất. Lâm Nha thấy sợ, xem trên TV hay internet đều nói, phía sau
minh tinh luôn có thế lực xã hội đen chống lưng sao? Nếu cô nói ra sự
thật thì có khi nào Mị Âm Tuyết thẹn quá hoá giận mà ra lệnh bắt cóc cô
rồi đem bán đi không, Lâm Nha càng nghĩ càng thấy sợ. Mặc dù bác An Ba
cũng thuộc xã hội đen nhưng cô có thể tránh được, nhưng nếu Mị Âm Tuyết
nhắm vào cô thì e rằng khó bảo toàn tính mạng. Lâm Nha thầm tính toán
thiệt hơn, còn người kia mình không biết gì về anh ta, mà quan trọng
nhất là anh ta không nhận ra mình, giờ mình có nói láo thì anh ta cũng
không biết. Lâm Nha quyết định chủ ý, ngón tay chỉ vào Mị Âm Tuyết.
"Tiểu Yêu, chính là anh ta. Anh ta chính là người đêm đó, tớ nhớ rõ ———"
Lâm Nha quyết định nói dối, sau này có bị phát hiện thì cô có thể nói
rằng vì lúc đó ánh đèn mờ mờ không nhìn rõ là được. Câu trả lời của Lâm
Nha làm An Tiểu Yêu không còn chút hy vọng nào, thì ra đêm đó mình đi
chung với Mị Âm Tuyết, mà An Ba cũng khẽ thờ phào nhẹ nhõm, tuy mọi
chuyện đã kết thúc nhưng ông có chút thất vọng.
An Tiểu Yêu
đi đến trước mặt Mị Âm Tuyết. Mị Âm Tuyết chưa kịp phản ứng gì thì An
Tiểu Yêu đã giơ tay cho anh ta một cái tát.
"Đây là do anh thiếu tôi, sao lúc đó không dùng biện pháp phòng hộ chứ, đúng là không có trách nhiệm ———"
Mị Âm Tuyết cam tâm tình nguyện nhận cái tát này, dù sao giờ anh cũng
quanh minh chính đại ở bên An Tiểu Yêu rồi. Long Viêm Dạ cảm thấy ngọt
bùi đắng cay đủ cả, khi thấy An Tiểu Yêu ra tay thì tay Long Viêm Dạ
không tự chủ mà sờ lên mặt mình, An Tiểu Yêu rất thích tát người mà.
Cái tát này có phải nói rằng An Tiểu Yêu đã tha thứ cho Mị Âm Tuyết
không, và muốn rời xa anh? ! Trong lòng Long Viêm Dạ cảm giác khó chịu.