Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Chương 7: Chương 7: TÔI THUÊ CÔ






An Tiểu Yêu vừa nghĩ đến cha mình thì nỗi sợ trong lòng không cánh mà bay, trong giây lát đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Đúng vậy, sợ cái gì chứ, mình là con gái của ông trùm mà, không thể chỉ có chút chuyện nhỏ mà làm mất mặt được, An Tiểu Yêu đã nghĩ thông dũng cảm nhìn người đàn ông trước mặt."Nếu là cơ hội kiếm tiền vậy anh hãy nói một chút đi. Bản cô nương sẽ suy nghĩ xem có nên đồng ý làm hay không, nếu không đồng ý thì lúc đấy anh có thể xử lý tôi."

Trong nháy mắt cô gái nhỏ này giống như biến thành một người khác, Long Viêm Dạ không khỏi ngạc nhiên khẽ cười. Long Viêm Dạ ngồi thoải mái trên ghế rồi nói ra yêu cầu của mình."Tôi thuê cô, mỗi tháng ba vạn, thế nào?"

"Ba vạn ——? !"

An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn, mình không có tài giỏi gì, lại không biết chế tạo ra máy bay, công việc gì mà có thể được trả một tháng ba vạn? An Tiểu Yêu lập tức nghĩ đến một nghề vội vàng lắc đầu."Nói cho anh biết, nếu là làm tình nhân thì anh đừng mơ đi. Tôi không có hứng, tránh ra, tôi muốn xuống, đừng làm cản trở tôi đi làm chính sự."

Vừa nói, An Tiểu Yêu bắt đầu cố gắng mở cửa xe nhưng nó đã sớm bị Long Viêm Dạ khoá chốt rồi, An Tiểu Yêu cong môi lên nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ không nói gì duỗi lưng một cái, cô bé này thật không biết trí tưởng tượng có thể bay cao đến đâu, vừa nói đến tiền thì đầu óc nghĩ đi đâu rồi, nhè nhàng nâng cằm An Tiểu Yêu lên, Long Viêm Dạ nghiêm túc nói:"Đây là lần cuối cùng tôi nói điều này, tôi sẽ không để cô làm tình nhân vì tôi không có hứng. Tôi thuê cô làm việc khác, không cần phải trang điểm, cứ để mặt mộc như vậy cũng được."

"Ồ —— vậy anh có thể nói rõ việc mình cần làm không?"

"Được rồi, cô bé nghe cho kĩ nha. Tôi muốn cô giả làm vợ sắp cưới của tôi, mỗi ngày việc cần làm là làm cho mẹ tôi vui vẻ và tin cô chính là vợ sắp cưới của tôi. Dĩ nhiên là sẽ có thời hạn, nửa năm đi, trong vòng nửa năm tôi có thể sẽ tìm được người vợ của mình."

Long Viêm Dạ buông cằm An Tiểu Yêu ra, cô khẽ hừ lạnh một tiếng. Không biết tại sao khi nghe thấy anh ta nói có vị hôn thê thì trong lòng An Tiểu Yêu hơi khó chịu, ức quá! Chảnh cái gì mà chảnh, có gì đặc biệt đâu, nhưng mà khoan đã nếu như dựa vào lời anh ta nói không phải mình có thể đến nhà anh ta ăn chùa uống chùa nửa năm sao, mà còn có thêm 18 vạn để đút túi nữa chứ. Được, chuyện tốt như vậy mình nên đồng ý, chờ anh ta đi được vợ rồi thì mình có thể cầm tiền tìm chỗ tốt để sinh Bảo Bảo ra rồi. An Tiểu Yêu tính toán một chút liền gật đầu đồng ý, rồi vỗ vai Long Viêm Dạ."Được, tôi đồng ý. Cứ làm như những gì anh bảo, nhưng mà phải bảo đảm cho tôi ăn ngon là được rồi, không được chiếm của tiện nghi của tôi, và mỗi tháng phải thanh toán tiền cho tôi, thấy tiền tôi sẽ làm nhưng không có thì đừng trách tôi trở mặt đấy."

Long Viêm Dạ tức giận, từ xưa đến nay chưa từng có ai nói anh quỵt nợ người ta. Thấy An Tiểu Yêu đồng ý, Long Viêm Dạ cũng không phải người tuỳ tiện lập tức chuyển sang bước tiếp theo."Như vậy đi, trước hết tôi cho cô một căn phòng, cô ở tạm đó mấy hôm để tôi nói rõ tình hình trong nhà tôi để cô biết trước. Quan trọng nhất đó là cô phải qua mặt được mẹ tôi, nếu không thì tất cả chỉ là bọt biển thôi, khi trở về tôi sẽ gọi luật sư thảo một hợp đồng, chuyện chúng ta nên giấy trắng mực đen thì tốt hơn."

"Không sao cả."

An Tiểu Yêu hờ hững gật đầu, người này đúng là nhàm chán. Long Viêm Dạ cười hài lòng, đưa tay về phía An Tiểu Yêu."Vậy bây giờ chúng ta nên chính thức giới thiệu một chút, tôi là Long Viêm Dạ."

"An Tiểu Yêu"

Hai tay một lớn một nhỏ bắt tay nhau, đem số phận dính lấy nhau. Tiểu Yêu đáng thương, nếu như biết người đàn ông trước mặt mình chính là người mà nửa tháng trước mình trả tiền qua đêm cho anh ta thì không biết có ngất tại chỗ luôn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.