Trong lòng Long Viêm Dạ đang rất khó chịu, cứ thế đi theo đường mòn vào trong rừng, Long Viêm Dạ rất muốn quay về nhà rồi nói cho mọi
người biết, dù đêm đó An Tiểu Yêu ở cùng ai thì anh cũng muốn được ở
cùng cô ấy, chỉ mình cô ấy. Long Viêm Dạ cảm thấy bất lực, vung tay đấm
lên một cây lớn bên đường, mu bàn tay chảy máu. Long Viêm Dạ chống tay
lên cây, thở hổn hển, trong lòng như có ngàn cân đá đè lên ngực, rất khó thở, Long Viêm Dạ còn có thể nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ. Tại sao? Tại sao mình đã dành rất nhiều tình cảm cho cô ấy mà kết cục lại như
vậy ———
Chẳng lẽ nụ cười trong sáng, ánh mắt chân thành đều
là giả sao? Long Viêm Dạ còn tưởng rằng mình mãi là người bên cạnh bảo
vệ cho An Tiểu Yêu nhưng sự thật lại không thế, Long Viêm Dạ hận cuộc
đời bất công. Long Viêm Dạ không phải vì sợ thế lực của An Ba hay cái gì khác mà anh tự hiểu, nếu có quay về thì An Tiểu Yêu cũng không chọn
anh. Nếu làm như thế thì chỉ chuốc lấy sỉ nhục thôi, thay vì đi tìm nhụ
nhã thì thà anh ngồi đây gặm nhấm nỗi đau sẽ tốt hơn. Long Viêm Dạ khép
mi mắt lại, từ khoé mắt rơi xuống vài giọt nước mắt trong suốt, không
phải đau mà vì là tuyệt vọng. Long Viêm Dạ chỉ có thể đứng nhìn người
con gái mình yêu bị mang đi, mà anh thì không thể làm gì được ———
An Ba cũng không quan tâm Long Viêm Dạ đi đâu, cũng chẳng thèm để ý
mình đang ở đâu, ông chỉ muốn cho con gái cưng của mình có được hạnh
phúc trọn vẹn. An Ba khá cố chấp, dù Mị Âm Tuyết có cam đoan thế nào thì ông chỉ đưa ra hai sự lựa chọn, hoặc Mị Âm Tuyết lấy An Tiểu Yêu, hoặc
ông sẽ mang An Tiểu Yêu về nhà. Mị Âm Tuyết rất khó xử, không phải anh
không muốn lấy An Tiểu Yêu mà là An Tiểu Yêu chưa chắc đã đồng ý. An
Tiểu Yêu ngồi trên ghế nhìn mọi người, trong lòng rất giận, Lâm Nha ngồi bên khuyên giải cô. Tại sao không có ai quan tâm xem cô nghĩ thế nào?
Dù mọi người cũng vì muốn tốt cho cô nhưng sao không ai hỏi xem cô nghĩ
gì? Vừa rồi tranh cãi với cha vài câu nên giờ cô không muốn mở miệng,
trong lòng thắc mắc không biết Long Viêm Dạ bỏ đi đâu nữa, anh bỏ đi
không thèm nói câu nào, có phải là anh đang giận cô không, cô không muốn cứ thế chia tay mà chưa kịp nói câu nào. Long Quân An khẽ nhấp ngụm
trà, không muốn nhìn thấy cảnh huyên náo này nữa, mặc dù trong lòng
không nỡ bỏ An Tiểu Yêu lại nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy mọi
người tranh cãi trong nhà mình. Nhìn mặt An Ba đen thui, An Tiểu Yêu thì tức giận, còn cả Mị Âm Tuyết đang khó xử, Long Quân An chỉ có thể nói
ra đề nghị của mình.
"Bác trai nghe cháu nói. Nếu Tiểu Yêu
không muốn thì có thể để họ ở chung đã, ít nhất là để họ hiểu nhau hơn,
nếu thấy hợp thì kết hôn cũng chưa muộn, nếu không hợp thì Tiểu Yêu vẫn
có thể có lựa chọn khác ———"
"Ở chung? Cậu nói để con ta sống thử, cậu quá mơ mộng rồi ———"
Một tiếng hét này của An Ba làm Long Quân An giật mình suýt làm rơi ly
xuống đất. An Ba ngày càng tức hơn, tại sao con gái mình lại phải ở
chung với người khác? ! Dù không quan tâm đến thể diện của mình nhưng
nhỡ An Tiểu Yêu bị đối xử không ra gì thì người chịu thiệt không phải là Tiểu Yêu ư, An Ba không muốn làm chuyện lỗ vốn như vậy.
Long Quân An sợ quá ngậm miệng lại luôn, An Tiểu Yêu đứng dậy, nhìn cha đầy quyết tâm.
"Con đồng ý sống chung. Cha, cho con một tháng, nếu thấy ổn thì một
tháng sau con sẽ gả cho Mị Âm Tuyết, ít nhất cha cũng cho con được quyền lựa chọn nha."
An Tiểu Yêu muốn quyết định vận mệnh của mình, dù sao lúc này sống chung cũng tốt hơn là kết hôn luôn.