Dù Hinh Dư có nghe
được những lời giải thích của An Tiểu Yêu thì cô ấy cũng sẽ không tin.
Đơn giản vì An Tiểu Yêu đang ở trong nhà của Long Viêm Dạ, nếu Tiểu Yêu
không phải vị hôn thê thì sao có thể đường đường chính chính sống ở đây
chứ. Hinh Dư vẫn không quên vẻ mặt của bà Long khi lần đầu tiên nhìn
thấy mình.
"Cô là đồ hồ ly
tinh, dám đến đây phá hỏng chuyện giữa tôi và Viêm Dạ. Rốt cuộc cô từ
đâu tới? Sao cô lại làm như thế hả? Tôi hận cô!"
Hả
---- hồ ly tinh ----! An Tiểu Yêu toát mồ hôi lạnh, mình còn chưa nói cô ta là hồ ly thì thôi, còn dám chỉ trích mình trước, An Tiểu Yêu nhìn
thấy Long Viêm Dạ đang đứng sau lưng Hinh Dư tủm tỉm cười thì hiểu ra
anh ta đang cố ý gây chuyện. Anh ta muốn mình xấu hổ đây mà, nhưng nếu
Hinh Dư động thủ với mình thì không biết một phụ nữ đang mang thai như
mình có nên đánh trả không nhỉ, trong hoàn cảnh nào An Tiểu Yêu cũng
không quên mình là con gái của ông trùm xã hội đen. Quả nhiên, sau khi
Hinh Dư nói xong thì tay đã chuẩn bị giơ lên rồi. Anh Tiểu Yêu rất nhanh mắt liền cầm điều khiển tivi trong tay đập một phát vào đầu Hinh Dư.
"Cô định đánh tôi sao? Cô muốn chết hả ---- tôi sẽ cho cô toại nguyện ----"
An Tiểu Yêu vừa nói vừa lấy điều khiển đập vào đầu Hinh Dư, nếu Long Viêm
Dạ không xông vào ngăn lại thì e rằng cái điều khiển đã hỏng rồi. Hinh
Dư là con nhà giầu, chưa từng bị ai đánh, giờ bị đánh dã man như vậy làm Hinh Dư hoảng sợ, hôn mê bất tỉnh luôn.
"An Tiểu Yêu, dừng tay lại ngay. Sao cô dã man thế hả? Cô ấy bị cô dọa cho ngất rồi đây này."
Long Viêm Dạ giữ chặt tay An Tiểu Yêu không để cô tiếp tục đánh người nữa.
An Tiểu Yêu phản kháng lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm Long Viêm Dạ."Nói cho anh biết, dù cô ta có chết cũng không liên quan gì tới tôi cả. Tôi
là phòng vệ chính đáng nha, nếu vừa rồi tôi không ra tay thì đã bị cô ta đánh rồi, là anh cố tình dẫn cô ta đến thì tự chịu trách nhiệm. Dù hai
người thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi không có đi đào trộm mộ người ta nha, tôi không có tội. Anh hãy mang cô ta ra khỏi đây, đừng quên anh thuê tôi tới đây đóng giả làm 'vợ sắp cưới' của anh nha, đừng có suốt
ngày chọc tức tôi. Nói cho anh biết, phụ nữ đang mang thai rất dễ kích
động nha, nếu vì anh mà tôi sinh ra một đứa bé ốm yếu thì anh chết với
tôi."
An Tiểu Yêu nói một hồi nhưng Long Viêm Dạ chỉ nghe được một điều."Phụ nữ mang thai? Cô đang nói cái gì thế? Cô đang mang thai?"
Long Viêm Dạ không tin vào tai mình, mặt anh xanh như tàu lá chuối. Nếu An
Tiểu Yêu đang mang thai thì anh có thể giải thích được thái độ của mẹ
anh rồi, Long Viêm Dạ không thể ngờ mình lại có thể tìm một người đang
mang bầu về giả làm vợ tương lai của mình, chẳng lẽ não mình có vấn đề,
bất giác Long Viêm Dạ nhìn xuống bụng của An Tiểu Yêu.
"Nhìn cái gì? Tôi đang mang thai thật mà, anh không tin thì chui vào
bụng tôi mà kiểm tra. Mau cút ra, nhìn thấy anh thật khó chịu, mau cút
ra ngoài!"
Long Viêm Dạ bỗng cảm thấy đau đầu, không
biết nên nói gì lúc này. Xảy ra chuyện như vậy thật xấu hổ, thấy An Tiểu Yêu đang kích động, Long Viêm Dạ đành im lặng, ôm Hinh Dư đang bất tỉnh lặng lẽ ra khỏi phòng.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, mình
nên suy nghĩ kỹ lại mọi chuyện, e rằng mẹ mình đã nghĩ đứa bé đó là con
mình cũng nên. Long Viêm Dạ cảm thấy rất đau đầu. Vốn định mượn tay Hinh Dư để trị An Tiểu Yêu, nhưng chuyện không thành lại còn tự chuốc lấy
xấu hổ. Sau khi phân phó người giúp việc đưa Hinh Dư vào bệnh viện xong, Long Viêm Dạ không còn chút sức nào ngồi phịch xuống ghế, chuyện An
Tiểu Yêu mang thai đúng là tin động trời.
Điện thoại đột nhiên kêu, Long Viêm Dạ với tay cầm điện thoại.
"Sáng mai em về sao? ! Anh sẽ bảo người qua đón."
"Anh ơi! Không cần đâu. Tự em đi về cũng được, em không phải đứa nhóc lên ba, yên tâm đi."
Trong điện thoại là giọng nam trầm ấm, Long Viêm Dạ cúp máy. Mai em trai Long Quân An từ nước ngoài trở về, mà mẹ mình cũng muốn về, mình phải xử lý
chuyện của An Tiểu Yêu như thế nào. Long Viêm Dạ đang rất khó xử.