Ban đầu Lâm Nha nhất
trí tán thành để An Tiểu Yêu ở chung một chỗ với Mị Âm Tuyết cũng bởi vì nguyên nhân này, cô biết An Tiểu Yêu thích Long Viêm Dạ cho nên nhất
quyết phản đối hai người bên nhau. Thật ra thì điều cô muốn cũng không
cao xa lắm, chỉ hi vọng cô trong lòng An Tiểu Yêu là quan trọng nhất
nhưng ai biết trước được trong tim An Tiểu Yêu thì Long Viêm Dạ đã chiếm một vị trí quan trọng hơn cô chứ, Lâm Nha cảm thấy không cam lòng.
Nhưng mọi suy nghĩ trong đầu Lâm Nha được giấu kín trong lòng không biểu hiện ra bên ngoài, thậm chí cô còn có thể cười tươi với An Tiểu Yêu nữa.
"Chúc mừng cậu, Tiểu Yêu. Lúc nào rảnh cho tớ đến nhà cậu chơi chút nha ————"
Trong tim Lâm Nha đang rỉ máu, cô muốn đến gặp Long Viêm Dạ, muốn ở trước mặt An Tiểu Yêu kể về những chuyện Long Viêm Dạ đã làm với cô, muốn để cho
An Tiểu Yêu biết con người thật của Long Viêm Dạ độc ác tới mức nào. An
Tiểu Yêu ngây thơ đâu thể biết được âm mưu trong đầu Lâm Nha, vì được
gặp lại Lâm Nha mà vẫn cảm thấy thích thú, cô cũng muốn dẫn Lâm Nha về
nhà giới thiệu với Tiểu Dạ và Long Viêm Dạ biết mặt nhau.
"Cần gì phải đợi lúc nào chứ, đi ngay bây giờ đến nhà tớ luôn, được không? !"
An Tiểu Yêu mỉm cười làm Lâm Nha phân vân. Lúc này cô không muốn phá vỡ
hạnh phúc và yên bình của Tiểu Yêu. Nhưng cứ nghĩ đến quãng thời gian cô phải chịu đau khổ thì Lâm Nha lại quyết tâm trả thù. Tình yêu luôn là
ích kỷ, dù đối tượng là ai, khi đã phải chịu nhiều đau khổ thì càng
không cam lòng để người khác được hạnh phúc, Lâm Nha chính là muốn cho
Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ không thể được hạnh phúc. Lâm Nha gượng cười,
sau đó cùng An Tiểu Yêu hàn huyên lại chuyện xưa.
Lúc này,
Long Viêm Dạ cũng không ở nhà chờ An Tiểu Yêu mà là đang hí hửng tỉ mỉ
chọn nhẫn trong tiệm trang sức của tập đoàn Long Thị. Hương vị ngọt ngào vẫn còn thoang thoảng xung quanh anh, Long Viêm Dạ cười hạnh phúc, tâm
trạng của anh cũng khá tốt lây sang cả nhân viên bán hàng quanh đó, tất
cả họ đều cười rồi suy đoán xem hôm nay tổng giám đốc của họ bị làm sao? Long Viêm Dạ cẩn thận nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tủ kính, tâm trí
thì bay đến chỗ An Tiểu Yêu rồi.
Tối hôm qua Tiểu Yêu đã
nhận lời cầu hôn của anh rồi, vậy là tâm nguyện bao năm qua của anh cũng thành hiện thực rồi. Có thể sống với An Tiểu Yêu cả đời này đúng là
chuyện hạnh phúc nhất, rất nhiều thứ mất đi rồi mới biết trân trọng nó,
Long Viêm Dạ sẽ dùng hết sức để trân trọng mối duyên phận mà khó khăn
lắm anh mới có được này.
"Tổng giám đốc Long, ngài xem chiếc này có được không ạ?"
Nhân viên bán hàng đưa cho Long Viêm Dạ xem một chiếc nhẫn kim cương được
thiết kế tinh xảo đẹp mắt, viên kim cương tuy không lớn nhưng nó vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh lại rất đặc biệt. Long Viêm Dạ vừa nhìn đã thích
nó rồi, anh còn tưởng tượng ra chiếc nhẫn này được đeo trên tay An Tiểu
Yêu sẽ như thế nào rồi. Long Viêm Dạ quyết định lấy chiếc nhẫn này tặng
cho An Tiểu Yêu.
"Được, tôi lấy nó, cô cho vào hộp giúp tôi ————"
Để chiếc nhẫn trong túi áo trước ngực, trên đường về Long Viêm Dạ còn mua
vài thứ cho Tiểu Dạ nữa. Giờ Long Viêm Dạ càng chắc chắn Tiểu Dạ là con
trai của anh, dù sao sớm muộn gì Tiểu Dạ cũng sẽ nhận tổ quy tông nên
Long Viêm Dạ không vội vàng trong chuyện của Tiểu Dạ. Dù sao anh cũng đã có tính toán riêng, đến lúc cưới An Tiểu Yêu về rồi lại nhận con trai
nữa thì đúng là vui càng thêm vui, chắc sẽ rất náo nhiệt cho xem. Long
Viêm Dạ nở nụ cười hạnh phúc.
Thoáng cái đã đến giờ tan học của An Niệm Dạ rồi, An Tiểu Yêu và Lâm Nha cùng đến trường đón An Niệm
Dạ, vừa thấy bóng dáng Tiểu Dạ chạy ra, An Tiểu Yêu đã kéo tay chỉ cho
Lâm Nha biết.
"Nhìn kìa, đó chính là Tiểu Dạ ————"
Lâm Nha vừa nhìn thấy khuôn mặt đứa bé đó giống hệt Long Viêm Dạ thì có
chút sững sờ, trong lòng có cảm giác khó nói. Nhưng Lâm Nha lập tức che
giấu tâm sự của mình lại, chuyện đứa bé đó là con của Long Viêm Dạ cô đã sớm biết, giờ nhìn Tiểu Dạ lại có gì đó kỳ quái nhưng điều làm Lâm Nha
khó hiểu đó chính là tên của Tiểu Dạ.
An Niệm Dạ, đó không
phải ý là An Tiểu Yêu vẫn chưa quên được Long Viêm Dạ sao? Trong lòng
Lâm Nha chợt cảm thấy đau đớn. Khẽ cúi người xuống, Lâm Nha cố tạo ra nụ cười dịu dàng nhất có thể.
"Tiểu Dạ, dì là dì Lâm Nha, qua đây cho dì ôm một cái được không?"
"Không muốn ————"
Tiểu Dạ núp vào sau lưng An Tiểu Yêu, đôi mắt to tròn chứa đầy tính cảnh
giác nhìn đôi tay Lâm Nha đang đưa về phía cậu. An Tiểu Yêu hơi khó xử,
Tiểu Dạ làm sao vậy nhỉ? Tiểu Yêu nhẹ nhàng kéo Tiểu Dạ ra trước, vừa
cười vừa xin lỗi.
"Tiểu
Dạ, đây chính là dì Lâm Nha mà mẹ thường xuyên kể cho con nghe đó, Bảo
Bảo ngoan nha. Để dì ôm Bảo Bảo một chút. Xấu hổ quá, đứa bé này bình
thường không như vậy đâu."
Lâm Nha thờ ơ buông tay
ra, tỏ vẻ như không có chuyện gì cả. Thật ra thì vừa nhìn thấy Tiểu Dạ
giống hệt Long Viêm Dạ thì Lâm Nha đã không có cách nào để thích Tiểu Dạ được rồi, cô chỉ giả vờ thân thiện với nó thôi. Lâm Nha nói vài câu dụ
dỗ Tiểu Dạ rồi cùng An Tiểu Yêu dắt tay Tiểu Dạ về nhà, nhìn ba người
thật vui vẻ.
Cửa vừa mở ra thì giọng nói của Long Viêm Dạ từ trong bếp vọng ra.
"Tiểu Yêu à, mọi người đã về rồi à? Chờ anh một chút nha, hôm nay cho hai người biết tài năng của anh nha ————"
"Vâng ————"
An Tiểu Yêu vui vẻ trả lời, không khí gia đình ấm cúng tỏa ra khắp căn
phòng nhỏ. Nụ cười ngọt ngào của An Tiểu Yêu làm Lâm Nha càng thấy chua
xót, bây giờ thì Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ sống với nhau thật hạnh phúc
nhưng còn cô sẽ phải sống những ngày tới như thế nào đây? Giọng nói của
Long Viêm Dạ thật dịu dàng cưng chiều, còn mình thì sao? Vì sự tồn tại
của Long Viêm Dạ mà cuộc sống của mình trôi qua đau đớn sống không bằng
chết, Lâm Nha nghĩ thầm trong bụng. Lâm Nha mỉm cười rồi ngồi xuống ghế
sofa.
Vốn là Lâm Nha định vạch trần sự độc ác của Long Viêm Dạ với mình cho An Tiểu Yêu biết nhưng giờ cô đã thay đổi kế hoạch. Vì
nếu có nói ra chuyện Long Viêm Dạ chặn đường sống của cô thì e rằng cũng sẽ không làm được gì Long Viêm Dạ, cùng lắm thì sẽ nhận được sự áy náy
của An Tiểu Yêu và cho cô chút bồi thường nho nhỏ mà thôi. Nhưng cô
không phải ăn mày nha, quan tâm một chút tới cô cũng không thể bồi
thường được những đau đớn mấy năm qua cô phải trải qua, điều cô muốn là
cái khác cơ. Trong đầu Lâm Nha đã tính toán xong thiệt hơn.
"Lâm Nha, qua đây uống trà ————"
An Tiểu Yêu rót cho Lâm Nha cốc trà, cô đâu biết được những toan tính
trong đầu Lâm Nha. Đang định nói gì đó thì Long Viêm Dạ đã mang các món
ăn nóng hổi đi ra.
"Tiểu Yêu, em xem anh ————"
Long Viêm Dạ đang nói một nửa thì im lặng, trên ghế sofa Lâm Nha đang ngồi
đó nhìn anh với ánh mắt rất phức tạp. Ẩn đằng sau khuôn mặt được trang
điểm kỹ càng kia là hận thù, ánh mắt Lâm Nha như mũi dao đâm thẳng vào
xương cốt Long Viêm Dạ, làm Long Viêm Dạ hơi hoảng hốt. Tại sao cô ta
lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cô ta lại định phá đám mình với Tiểu Yêu
à? Long Viêm Dạ liếc nhìn Lâm Nha một cái, tinh thần cảnh giác nâng cao.
"Tiểu Yêu, sao có khách đến chơi mà không nói một tiếng với anh? Em ngồi đó đi, anh đi nấu cơm ————"
Nhìn Long Viêm Dạ khuất trong bếp, mất một lúc thì ánh mắt Lâm Nha mới dời đi chỗ khác, nghiến răng nói.
"Tiểu Yêu, cậu có biết bây giờ tớ đang làm nghề gì không?"
"Đúng rồi, tớ quên mất không hỏi cậu, giờ cậu đang làm gì?"
"Vũ nữ ————"
Choang ————
An Tiểu Yêu không quan tâm đến chiếc cốc vỡ trên đất, sững sờ nhìn lưng
Lâm Nha, vừa rồi cô có nghe nhầm không? Lâm Nha nói cái gì vậy, vũ nữ,
sao có thể làm nghề này chứ.