Nhật Ký Tìm Chồng

Chương 3: Chương 3: Chơi gay? Chúng ta chơi với nhau?




Tiêu Trình ngồi trước bàn họp xem lướt qua diễn đàn võng phối, người đang phát biểu cứ thao thao bất tuyệt cũng không thể cắt đứt sự hăng hái của hắn. “Tên Phong Mặc này quả thật rất có tài.” Tuy rằng Tiêu Trình vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết giới võng phối, bản thân anh cũng chỉ coi như một kẻ trong suốt(1), nhưng trên trang đầu diễn đàn, tám mươi phần trăm topic đều đang thảo luận về “Hai công”, có thể thấy được mức độ nóng của bộ kịch này. Mà chủ dịch công hắn đây cũng liên tiếp được người ta nhắc tới.

Trở thành một đại thần là điều mà Tiêu Trình chưa bao giờ nghĩ tới. Mục đích hắn gia nhập giới võng phối rất rõ ràng, có thể khiến cho mọi người quan tâm đã là thành công bước đầu của hắn.

“Tổng giám đốc, ngài thấy những phương án này…” Nhân viên của phòng quản lý thận trọng hỏi Tiêu Trình. Tổng giám đốc nghịch ipad rất hăng say, một nhân viên quản lý nho nhỏ như cậu ta nào dám thốt lên nửa câu oán hận.

“A, mấy chuyện này cứ hỏi giám đốc Mạc là được rồi. Chẳng phải cái gì cũng do cậu ta quyết định sao. Lời nói của tôi đâu có tác dụng gì.” Tiêu Trình lạnh nhạt quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Phong ở bên cạnh, tiếp tục chơi ipad.

Không ngờ Tiêu Trình sẽ nói ra những lời như vậy, Mạc Phong nhất thời bị chặn họng, không nói nên lời.

Nhìn thấy Mạc Phong kinh ngạc, Tiêu Trình bỗng thấy bao nhiêu bực dọc tan thành mây khói, tâm trạng rất tốt.

Loại tâm trạng tốt đẹp này vẫn kéo dài cho đến sau khi tan làm…

Buổi tối lại bị Phong Mặc PIA cả đêm, Tiêu Trình không hiểu lúc sáng mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đi khen người này? Ban ngày thì có Mạc Phong đối đầu với hắn, buổi tối hắn còn phải hăng hái chiến đấu với Phong Mặc, cuộc sống như thế thật đúng là vô cùng đặc sắc. Nhưng mà điều tốt nhất là Phong Mặc chỉ có trên mạng ảo, sau khi hoàn thành kịch, cùng lắm thì không nhận kịch của anh ta nữa, từ nay về sao giang hồ rộng lớn, vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Còn Mạc Phong, ngoại trừ đi họp, hầu hết mọi lúc đều có thể tránh mặt, ba năm trôi qua lại là ngày tươi sáng, tốt đẹp…

Tiêu Trình ôm giấc mộng mỹ lệ về tương lai mà ngủ, chờ đến ngày hôm sau khi hắn đẩy cửa ra, hắn thật không biết kiếp trước mình có phải là quạ đen không nữa…

Người trước mắt đây chẳng phải là Mạc Phong thì còn có thể là ai cơ chứ?! Mạc Phong đang khóa cửa, cái chìa khóa còn cắm ở trong ổ chưa tháo ra. Sáng sớm đã gặp phải Mạc Phong khiến hắn kinh ngạc vô cùng, hơn nữa cánh cửa kia còn ở sát vạch nhà hắn, Tiêu Trình lập tức cảm thấy một cơn nóng bức bốc lên từ đáy lòng.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tiêu.” Đối phương cũng sửng sốt đôi chút, hiển nhiên không ngờ rằng ở đây lại gặp được hắn.

“Chào giám đốc Mạc.”

“Tôi mới dọn đến đây. Sau này mong tổng giám đốc Tiêu chỉ bảo nhiều hơn.”

“Cậu cũng thế nhé.”

Thấy Mạc Phong cũng mang theo cặp tài liệu giống mình, đi về phía cầu thang máy, Tiêu Trình dứt khoát quyết định —- Đi thang bộ. Hắn không muốn ở cạnh người này lâu thêm một phút đồng hồ.

Thấy Tiêu Trình đột nhiên xoay người đi về phía thang bộ, Mạc Phong dừng bước. Anh ta chắc chắn chứ? Bọn họ ở tầng hai mươi tám, hơn nữa tầng này là dạng căn hộ duplex(1). Nghĩ đến thảm trạng đau khổ của Tiêu Trình lát nữa, Mạc Phong sung sướng huýt sáo tiến vào thang máy…

Mạc Phong tranh thủ giờ nghỉ mở diễn đàn YY lên, vừa nhìn vào đã bị bài post đầu tiên hấp dẫn ánh nhìn:

“Mọi người đừng có ai cũng nghĩ như vậy là không tốt. Bản thân cậu ta có giọng nói rất hay, có thể khiến mọi người quan tâm cũng là nhờ vào sự nỗ lực của chính mình.” Mạc Phong trả lời xong bài post này mới phát hiện ra sai lầm, mau chóng xóa ngay. Anh nhất thời kích động, quên mất không thay nick, cứ thản nhiên dùng nick thật lên đó. May mà bài post không có bình luận nào khác, lượt xem chỉ tăng một cái, chứng tỏ không ai nhìn thấy anh.

Anh đã lăn lộn trong giới võng phối đã năm năm rồi, không còn là người mới nữa, thế mà vẫn xúc động phạm phải loại sai lầm ngu si này. Mạc Phong buồn bực tắt trang web. Nỗi buồn bực trong lòng cũng không biến mất theo trang web kia, mà còn liên tục duy trì đến tận bữa tiệc tối của công ty.

“Phù…” Tiêu Trình thở ra một hơi thật sau. Âm nhạc xập xình và tiếng người không còn nữa, tai hắn rốt cuộc cũng được yên tĩnh.

Tiêu Trình thật sự rất ghét loại tiệc rượu này, nhưng không còn cách nào khác, thân là tổng giám đốc, hắn đương nhiên phải có mặt. Mỗi lần tham gia tiệc rượu lại liên tiếp có người này, người kia quấn quýt lên, lần này cũng không ngoại lệ. Khi hắn lần thứ hai mượn cơ hội bỏ rơi được một cậu bé đẹp trai, Tiêu Trình cuối cùng không được chạy trốn luôn.

“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.”

“Tiểu Phong, em đừng như vậy. Có phải em vẫn còn giận anh không? Anh kết hôn chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Chỉ là đám cưới thương mại. Anh không có tình cảm gì với đối phương hết.”

“Quản lý Từ, tôi nghĩ anh đang hiểu lầm cái gì đó.”

Thanh âm này nghe quen thế. Tiêu Trình nhìn về phía phát ra tiếng nói, là Mạc Phong cùng một người đàn ông trung niên khác.

“Tiểu Phong, anh không tin! Nhất định là em đang giận.”

“Quản lý Từ, anh đừng như vậy!”

Đứng có chút mệt, ánh mắt Tiêu Trình liếc thấy có một cái ghế dài ở cách đó không xa. Hắn bước tới chuẩn bị ngồi xuống, thoải mái xem trò vui, nào ngờ chợt nghe thanh âm của Mạc Phong trở nên bén nhọn. Thấy cái tên quản lý Từ kia ôm lấy Mạc Phong định dùng vũ lực, Tiêu Trình vốn là người thích hóng hớt lại không thể bình tĩnh được nữa. Tuy Mạc Phong rất cao, chắc phải hơn một mét tám, nhưng anh rất gầy. Đối phương so ra thì thấp hơn Mạc Phong, nhưng cơ thể cường tráng, nếu muốn dùng vũ lực thì Mạc Phong khẳng định sẽ chịu thiệt.

Bị người ta dùng sức kéo mạnh một cái, Mạc Phong không đề phòng gì đã ngã vào trong ngực quản lý Từ. Anh không ngờ đối phương muốn động chân động tay với mình, đang định cho tên này một phát quật vai thì bỗng dưng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Vị tiên sinh này, ngài cứ lôi lôi kéo kéo bạn trai của tôi như vậy thật không đứng đắn.”

“Cậu… Tiêu Trình?…” Quản lý Từ kinh ngạc nhìn tên Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện. Mạc Phong nhân cơ hội đẩy đối phương ra.

Tiêu Trinh không chút thay đổi sắc mặt, nhíu mày, mau chóng tìm tòi lại trong ký ức một lần, xác định mình thật sự không biết người này.

“A Phong, nãy giờ anh tìm mãi mà không thấy em, nào ngờ em lại ở chỗ này.”

“Bảo bối, em dám chạy đi gặp mặt tên đàn ông khác sau lưng anh, em nói tối này anh nên trừng phạt em thế nào? Hử?…” Tiêu Trình nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Phong, mặt dán lại càng ngày càng gần…

Người kia đang định…? Khuôn mặt anh tuấn ở ngay trước mắt, ngay cả lông mi của đối phương, Mạc Phong cũng có thể thấy rõ ràng. Xóa bỏ sự sắc bén ngày thường, ánh mắt của Tiêu Trình dịu dàng đến mức dường như có thể chảy nước. Đôi môi khiêu gợi tựa như đang muốn hôn mình, một tiếng “bảo bối” như một cơn gió nhẹ phảng phất qua tim, khiến trái tim thoát khỏi sự khống chế của bản thân…

Mạc Phong vươn tay muốn chống cự lại cảm xúc rung động khiến mình xa lạ và sợ hãi này. Nhưng khi vừa chạm vào lồng ngực đối phương, bàn tay anh như bị nhiệt độ nóng rực kia làm phỏng tay, không thể sử dụng sức mạnh được nữa.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Trình nhìn thẳng vào Mạc Phong, chợt phát hiện anh lớn lên đúng là rất đẹp. Nhất là đôi tay kia, mười ngón tay thon dài vô cùng dễ nhìn. Đôi mắt xinh đẹp của anh lúc này đang dán chặt vào lồng ngực mình. Nếu đối phương đã “nhiệt tình” như thế, Tiêu Trình cũng không khách sáo với anh. Xiết chặt đôi tay kia, đôi môi tiến gần, hôn lên môi đối phương…

Trên môi đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp khiến suy nghĩ trong đầu Mạc Phong như ngừng lại. Cái chạm môi nhẹ nhàng đã không thể thỏa mãn Tiêu Trình, khi hắn đang định cho đầu lưỡi vào hôn sâu, một tiếng gầm lên giận dữ đã lôi lý trí của hai người lại…

“Mạc Phong, anh không ngờ em lại là người như thế! Chẳng trách em muốn bỏ anh, hóa ra đã trèo được lên người tổng giám đốc Tiêu!” Ngay cả tay, Mạc Phong cũng không cho mình chạm vào một chút, ấy vậy mà lại cho tên kia hôn như thế, quản lý Từ đỏ mắt vì tức giận.

“Anh…” Anh đừng có ngậm máu phun người! Lời muốn nói còn chưa kịp thốt lên đã có một giọng nói khác đoạt trước.

“A Phong ưu tú như vậy, em ấy đáng giá. “Chim khôn chọn cây mà đậu(2)” thì có lỗi gì cơ chứ?”

“Cậu…”

Dưới ánh đèn mờ mờ không thấy rõ được sắc mặt của quản lý Từ, nhưng nhìn thấy sự tức giận đến mức không nói nên lời của đối phương, trong lòng Tiêu Trình có chút sung sướng bỉ ổi.

“A Phong, chúng ta về nhà đi.” Tiêu Trình ôm vai Mạc Phong mà đi. Vừa mới bước được hai bước, hắn ngừng lại, quay đầu nói, “Quản lý Tư à, A Phong đã ở bên tôi rồi, sau này mong anh không quấy rầy em ấy nữa.”

Tiêu Trình không ngờ tên nhóc này rất có số đào hoa, vừa định trêu ghẹo hai câu, thanh âm của Mạc Phong đã nhẹ nhàng truyền tới. “Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay rất cảm ơn anh.”

“Không có gì.”’ Lần đầu tiên nghe thấy Mạc Phong dùng thanh âm dịu dàng như vậy để nói chuyện với mình, hắn thật sự không quen. Hơn nữa trong lời nói của đối phương lộ ra sự bất đắc dĩ nồng nặc, lời chế nhạo chạy đến miệng rồi còn phải nuốt xuống.

Dọc đường đi, hai người không nói thêm gì nữa. Nhìn bóng lưng nặng nề của Mạc Phong, hắn có chút không nỡ. “Cậu có muốn đến chỗ của tôi uống chén trà không?” Lời mời như vậy cứ thốt ra một cách tự nhiên, không có sự kiểm duyệt của não.

“…” Mạc Phong quay người lại nhìn Tiêu Trình, không thể tin được mình đã nghe thấy điều gì. Đối phương luôn bất hòa với mình, hôm nay giúp mình thoát khỏi khó xử, còn mời mình về nhà uống trà?

“Sao nào? Sợ tôi “bắt nạt” cậu à? Hử?” Tiêu Trình đi tới, cười xấu xa nhìn Mạc Phong. Bộ dạng ngơ ngác như thế này của cậu ta thật sư rất đáng yêu, khiến người ta rất muốn bắt nạt.

“Tôi…”

“Giám đốc Mạc, cậu đỏ mặt?” Ha ha, thật đáng yêu.

“Anh… Đi thôi…” Mạc Phong đi lướt qua người Tiêu Trình. Nếu cứ để hắn nhìn anh nữa, nhịp tim của anh sẽ bị lộ mất.

“Chẳng phải anh muốn mời tôi uống trà sao?” Nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, Mạc Phong đứng yên, không dám quay đầu lại. Bây giờ mặt của anh sắp đỏ tới mức rỉ máu rồi.

“Ừ. Mau vào đi.” Không hề trêu chọc Mạc Phong, Tiêu Trình mời anh vào trong nhà. Rót một ấm trà xa, hắn lấy bánh ga tô từ trong tủ lạnh ra.

“Nếm thử bánh tôi tự tay làm đi.”

Tiêu Trình tự mình làm bánh? Nhìn rất đẹp mắt. Mạc Phong xúc một miếng ngậm trong miệng, mùi sữa từ bánh ga tô ngập tràn trong khoang miệng. Mạc Phong không dám tin nhìn Tiêu Trình.

“Thế nào? Tôi rất giỏi phải không?!”

“Thật sự rất giỏi.”

“…” Không ngờ lại được người này khen?! Chẳng phải cậu ta nên nói là “bình thường thôi” sao?

Hiện trường YY “Hai công”.

Hôm nay có phải không PIA kịch không? Đạo diễn không tới à?

Chủ dịch công của chúng ta cũng không tới.

Chẳng lẽ hai người bọn họ không muốn chiến đấu với nhau nữa nên đồng thời trốn?

Lầu trên tưởng tượng hơi quá~

Nhưng khi hai người bọn họ đụng mặt nhau thật sự quá tàn khốc~~ Rất sợ.

Lầu trên đều sai rồi, hai người bọn họ phải đi chơi gay.

Là bọn họ chơi người khác hay bọn họ chơi nhau?



Thấy hiện trường càng ngày càng vui mừng lạc đề, chuẩn bị mau chóng chạy ra chủ trì đại cục.

Chuẩn bị: Hình như đạo diễn không tới đâu, hoàn toàn không liên lạc được. Mọi người giải tán thôi.



Sáng ngày hôm sau, Dư Nguyên gọi điện thoại tới, “Người anh em, tôi hôm qua cậu không tới hiện trường PIA kịch à?”

“PIA kịch?” Tiêu Trình nghi ngờ nhíu mày.

“À… tôi quên mất.” Buối tối phải đi tiếp khách và ở cùng Mạc Phong, hắn hoàn toàn không nhớ ra chuyện PIA kịch.

“Này người anh em, cậu còn là người mới mà dám đùa giỡn ngôi sao à? Không đến được cũng phải nói một câu chứ. May mà ngoại trừ đạo diễn, còn lại đều là người một nhà, nếu không lần này tôi không thể giúp cậu dẹp yên.”

“Tên Phong Mặc kia chắc phát điên hả?” Rất muốn nhìn xem khuôn mặt tên khốn kiếp của tên kia.

“À, không có đâu. Anh ta cũng không tới.”

“Điều này thật không khoa học… Tên đó mà cũng vắng mặt? Chẳng phải tên đó là chiến sĩ thi đua nổi tiếng của giới võng phối sao? Không bao giờ đến muộn chứ đừng nói đến vắng mặt.”

“Lần này thật kỳ quái. Tối hôm qua, cả đêm cũng không thấy anh ta xuất hiện, không thể nào liên lạc được với anh ta.”

Ha ha, xem ra ông trời cũng giúp mình. Lúc này không bị tên kia nắm phải điểm yếu, sau đó bắt bẻ mình. Tâm trạng của Tiêu Trình trở nên thật tốt đẹp.

Thấy sếp nhà mình đột nhiên vui tươi hớn hở, các nhân viên trong công ty đều cảm thấy rất khó hiểu.

Chú thích:

(1) Căn hộ duplex: một dạng căn hộ thông tầng, tức là kiểu nhìn bên ngoài trông như hai tầng, nhưng thật ra tầng hai là gác lửng, thông với tầng một.

(2) Chim khôn chọn cây mà đậu: trích trong câu “Lương điểu trạch mộc nhi thê/ Trung thần cầu quân nhi sự”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.