Nhật Ký Tìm Chồng

Chương 7: Chương 7: Khẩn cấp




“Thật ra, Dư Nguyên là người không tồi.”

“Ừ.”

“Rất săn sóc, cũng rất chung thủy, sẽ là một người yêu tốt.”

“Ừ.”

“Có phải cậu cũng thấy cậu ấy rất tốt không?”

“Đúng là rất tốt.”

“Các cậu…?” 囧, chẳng lẽ cần hắn phải nói rõ ràng ra sao? Mà cái tên Dư Nguyên này cũng thật là! Chẳng phải chính cậu ta muốn hắn giới thiệu Mạc Phong cho sao? Mình ở đây nỗ lực hết sức, cậu ta lại ở kia liếc mắt đưa tình với người khác?! Tiêu Trình không ngừng liếc về phía Dư Nguyên, nhưng đáng tiếc giữa hai người không có độ ăn ý, mắt của Tiêu Trình liếc suýt lé luôn mà Dư Nguyên vẫn không quay đầu lại nhìn hắn.

“Chúng tôi quen nhau lâu rồi.”

“A, quen lâu rồi sao, vậy cũng tốt. Hả?? Quen lâu rồi?!” Hóa ra bọn họ đã nhận ra đối phương là ai.

“Chúng tôi đã hợp tác với nhau nhiều năm qua kịch truyền thanh.”

“…” Quả nhiên.

“Tôi có người mình thích rồi.” Mạc Phong bình tĩnh nhìn Tiêu Trình.

“Cậu có người mình thích?” Chẳng hiểu sao trong lòng Tiêu Trình nhói một cái, tất cả mọi người đều có người yêu, vì sao chỉ chính hắn không có? Ngay cả Mạc Phong cũng không thể độc thân cùng hắn.

“Ừ.”

“…” Vậy sau này cậu còn có thể đi chơi cùng tôi không? Còn có thể ăn bữa sáng tôi làm không? Tôi còn có thể “đùa giỡn” cậu nữa không?

“Tiêu Trình, tôi thích anh.”

“…” Đầu óc hắn đột nhiên trống rỗng, có chút không thể tin vào lỗ tai của mình. Mạc Phong nói thích hắn??

“Tôi thích anh.” Mạc Phong lặp lại một lần nữa. Tuy rằng lần này thanh âm của anh không lớn, nhưng Tiêu Trình nghe được rất rõ ràng. Mạc Phong đột nhiên thổ lộ giống như một phát búa tạ nện thẳng vào lồng ngực Tiêu Trình. Trái tim bắt đầu đập thình thịch, vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Tiêu Trình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mạc Phong. Đôi mắt xinh đẹp kia cũng đang nhìn hắn. Trong đôi mắt đó tràn ngập sự chân thật, nghiêm túc.

“Mạc Phong…” Tiêu Trình nhịn không được vươn tay vuốt lên gò má của Mạc Phong. Hắn đã biết từ lâu rằng Mạc Phong rất đẹp. Bây giờ nhìn lại, hắn càng cảm thấy đôi mắt của Mạc Phong dường như chứa đựng một đầm nước trong vắt. Đôi môi cũng xinh đẹp đến mức khiến hắn không thể kiềm chế được mà muốn nhấm nháp một phen. Nghĩ như vậy, Tiêu Trình hành động ngay.

Mạc Phong dịu ngoan, tùy ý cho Tiêu Trình hôn, còn từ từ đáp lại.

Trái tim đập nhanh như muốn văng ra khỏi lồng ngực, hô hấp trở nên vô cùng trắc trở, dù cho liều mạng thở dốc vẫn cảm thấy không khí trong miệng hít thế nào cũng không đủ. Khi phổi bị đè nén sắp bùng nổ, Tiêu Trình mới dừng nụ hôn này lại.

Nhìn đôi môi sưng đổ của Mạc Phong bị mình hôn hít, trong đầu Tiêu Trình như có gì đó đổ rầm, chẳng khác nào bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, lập tức khôi phục lí trí.

“Mạc Phong, xin lỗi…”

“Xin lỗi? Tại sao lại nói xin lỗi? Đây là có ý gì?” Vì sao người này một giây trước còn hôn mình, một giây sau đã mang vẻ mặt áy náy đẩy mình ra?

“Tôi…”

“Anh thích tôi không?”

“Tôi…”

“Tôi hiểu rồi.”

“…” Nhìn bóng lưng Mạc Phong xoay người rời đi, Tiêu Trình muốn đuổi theo theo bản năng. Nhưng đuổi kịp rồi thì phải làm sao đây? Hay là cứ cho nhau thời gian để bình tĩnh trước đã.

Đến khi Tiêu Trình bình tĩnh lại đã là qua một ngày.

“Mạc Phong.”

Mạc Phong đang chuẩn bị cho cuộc họp ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Trình đang ôm cặp lồng giữ ấm. Tiêu Trình chuẩn bị sẵn bát như thường lệ, múc cháo bưng tới trước mặt Mạc Phong.

Sau khi đặt xuống, Tiêu Trình nhìn đối phương, trong lòng thấp thỏm không nói nên lời. Mạc Phong hơi sửng sốt, bưng bát lên ăn. Thấy Mạc Phong không cự tuyệt, Tiêu Trình cuối cùng cũng yên tâm.

“Anh có người mình thích sao?”

“Hả?” Không hiểu vì sao đột nhiên Mạc Phong hỏi một câu như vậy.

“Anh có người mình thích sao?” Mạc Phong cố chấp muốn biết đáp án.

“…” Trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy chua xót khó hiểu. Nhìn vào hai mắt Mạc Phong, hắn không tài nào thốt lên được hai chữ “không có”.

“Tổng giám đốc Tiêu, cảm ơn anh, cháo rất ngon.”

Mạc Phong chậm rãi ăn xong cháo, hai người vẫn không nói gì. Thời gian dường như ngưng lại, mỗi giây đều trôi qua rất gian nan.

Tiêu Trình tự nhận mình không phải là kẻ hèn nhát, nhưng lần này hắn đã chạy trốn.

Đứng ở bên người Mạc Phong, Tiêu Trình cảm thấy cả người đều không bình thường. Không thể suy nghĩ được gì, đứng ngồi không yên. Ngay cả có trở về phòng làm việc của mình, cứ nghĩ đến chuyện Mạc Phong cũng ở đây, Tiêu Trình nôn nóng tới mức không thể làm việc.

Năm ngày trôi qua, không có ai tới quấy rầy Tiêu Trình. Lúc đầu, hắn nói với bí thư trừ phi có chuyện khẩn cấp, nếu không thì không được quấy rầy. Sau đó hắn rời khỏi công ty. Hắn chỉnh điện thoại sang chế độ tắt tiếng, cũng không lên mạng.

Khí trời bắt đầu chuyển lạnh. Gió biển thổi qua từng cơn. Tiêu Trình ngồi bên bờ ngắm nhìn bờ biển mênh manh, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Bao nhiêu khẩn trương, phiền não khi phải đối mặt với Mạc Phong dường như tan biến hết, bây giờ lại thấy nhớ nhung. Năm ngày qua, trong đầu Tiêu Trình vẫn luôn mường tượng ra bóng hình Mạc Phong.

“Tiêu Trình? Sao anh lại ở đây?”

“Hải Đông?”

“Hôm nay không phải đi làm sao?”

“Trốn việc ý mà.” Lần thứ hai gặp lại Lưu Hải Đông, cảm giác thật kỳ diệu.

“Em ra ngoài chụp ảnh sao?”

“Đúng vậy.” Lưu Hải Đông lắc lắc máy ảnh trong tay.

Lưu Hải Đông cũng là người trong giới bọn hắn. Trước đây, hai người quen biết nhau trong một buổi tiệc rượu thương nghiệp. Lưu Hải Đông có khí chất trầm ổn, hơn nữa cả người toát ra hơi thở nghệ thuật lập tức hấp dẫn Tiêu Trình. Hai người mới quen đã thân, sau đó thường mời nhau đi ăn cơm, chơi bời giết thời gian, như lẽ đương nhiên trở thành — anh em tốt.

Tuy rằng Lưu Hải Đông rất cao, nhưng Mạc Phong không thấp hơn cậu. Lưu Hải Đông rất tuấn tú, nhưng Mạc Phong đẹp hơn nhiều. Ánh mắt của cậu ta không quyến rũ bằng Mạc Phong. Hơn nữa, giọng nói của Mạc Phong dễ nghe hơn…

“Gần đây, anh có bận gì không? Đã lâu không cùng nhau ăn cơm. Tối nay có thể chứ?” Lưu Hải Đông nói, kéo cái hồn treo ngược cành cây của Tiêu Trình trở về.

“Ừ, được.” Tiêu Trình vui vẻ đồng ý.

Hai người cùng nhau cơm nước xong lại tới quán bar chơi một phen rồi mới về.

Lưu Hải Đông hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, hắn cũng rất thích Lưu Hải Đông. Trước đây, hắn còn tưởng rằng mình đã rung động, nhưng hiện tại xem ra thích và rung động là hai loại hoàn toàn khác nhau. Hắn thích chơi với Lưu Hải Đông, nhưng chưa từng muốn cùng cậu ta tiến thêm một bước thân mật. Nói chuyện với Lưu Hải Đông rất vui vẻ, nhưng trái tim hắn không hề đập rộn ràng.

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng của Tiêu Trình trở nên tốt hơn nhiều. Rời còn quán rượu đã ngồi ngây người năm ngay, chuyện đầu tiên khi hắn về đến nhà là gõ cửa nhà Mạc Phong. Lúc hắn giơ tay lên, đột nhiên nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay. Vì vậy, hắn lại buông tay xuống. Đã gần tới một giờ sáng rồi, Mạc Phong đã đi ngủ từ lâu, không nên quấy rầy cậu ấy.

Nghĩ tới sáng sớm hôm sau có thể nhìn thấy Mạc Phong, Tiêu Trình kich động tới không ngủ được. Cho tới tận khi trời sắp sáng, hắn mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Khi mở mắt tỉnh dậy, đã quá bảy giờ.

Tiêu Trình mau chóng rời giường nấu cháo, ôm cặp lồng giữ ấm chạy tới công ty.

Khi hắn mở cửa phòng làm việc của Mạc Phong, bên trong không có ai.

“Xin chào tổng giám đốc.” Thấy tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện, trợ lí mau chóng tiến tới chào hỏi.

“Giám đốc Mạc đâu?”

“Giám đốc Mạc? Anh ấy đi rồi mà…”

“Đi rồi? Đi đâu?”

“Anh ấy từ chức, không nói cho chúng tôi biết là đi đâu.” Nhìn vùng lông mày của tổng giám đốc càng ngày càng nhíu chặt, giọng cậu trợ lý càng nhỏ hơn.

“Từ chức?! Khi nào?!”

“Ngày hôm qua…”

“Chết tiệt!”

“Tổng… Tổng giám đốc…” Nhìn bộ dáng tổng giám đốc bấm điện thoại như kiểu nếu không nghe máy sẽ tức chết luôn, cậu trợ lí cảm thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa còn liên quan tới Mạc Phong.

“Gọi quản lí phòng nhân sự tới gặp tôi!”

“A, được ạ…” Thư ký nhận được chỉ thị thì lập tức chạy đi. Sắc mặt Tiêu Trình khó coi vô cùng, cô chưa từng thấy tổng giám đốc nổi trận lôi đình lớn đến vậy.

“Ai đồng ý cho Mạc Phong từ chức?”

“…”

“Không có sự cho phép của tôi, ai dám cho cậu ta rời đi?!”

“Trong hợp đồng của giám đốc Mạc có viết rõ ràng rằng anh ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào, chúng tôi không còn cách nào khác…” Quản lí bộ phận nhân sự cảm giác như lần này mình gây họa lớn rồi, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Chẳng phải tôi đã bảo có chuyện khẩn cấp thì phải báo ngay sao? Vì sao hôm qua cô không nói cho tôi?!”

“Tôi…” Chuyện nhân viên từ chức ngày nào chẳng có, tổng giám đốc chỉ bảo trừ phi có chuyện khẩn cấp, nếu không thì không được quấy rầy hắn. Thư ký cúi đầu không dám nói lời nào. Cô chưa bao giờ biết việc đồng nghiệp từ chức cũng được tính là “khẩn cấp”.

Hơn nữa, chuyện giám đốc Mạc từ chức được chủ tịch ngầm cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.