Tốt nghiệp đại học được một năm, Kim Ba tại sở nghiên cứu thủy lợi dần dần lộ ra tài năng.
Anh và Hà Hiểu Linh vẫn duy trì quan hệ yêu thương (là yêu THƯƠNG nha), mỗi cuối tuần bọn họ đều luân phiên đến thành phố của người còn lại thăm hỏi lẫn nhau. Từ nơi anh đến nơi thành phố đó chỉ cần hai tiếng đồng hồ, mà từ Cam Túc đến Bắc Kinh, phải cực kì lâu.
Hà Hiểu Linh là một cô gái dịu dàng, cô đối với anh rất tốt, anh biết.
Từ khi bắt đầu đại học năm hai cô đã theo đuổi anh. Suy nghĩ của Kim Ba là, nữ sinh theo đuổi ngược nam sinh còn là một việc vô cùng hao tốn dũng khí. Phải để xuống dè dặt thẹn thùng, để xuống kiêu ngạo, đây không phải là điều bất kì ai cũng làm được.
Cho nên, vào lúc Mễ Khâu Khâu nói cho anh biết mình đã sớm có bạn trai, anh cũng quả quyết để cho mình và Hà Hiểu Linh xác định quan hệ. Anh sẽ không phụ lòng cô, bởi vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm (damn trách nhiệm >”<). Anh đối với cô cũng sẽ hết lòng, đối tốt với cô ấy, chăm sóc mến yêu cô ấy, chỉ có điều sẽ có một thứ là anh không thể cho được.
Sinh nhật của anh năm nay, Hà Hiểu Linh tặng anh một cái bánh sinh nhật to, cùng chiếc thiệp sinh nhật tinh xảo. Phía trên thiệp chỉ viết một chuỗi các con số, là “5201314”.
“Đây là ý gì?” Kim Ba không hiểu.
“Anh thật là xấu tính, cố ý để cho người ta nói ra miệng.” Hà Hiểu Linh nũng nịu, “Em yêu anh một đời một kiếp, anh thật là không hiểu hả? Ngốc quá đi.”
Như sấm sét giáng xuống đỉnh đầu.
Kim Ba đứng sững sờ tại chỗ không nói ra lời, đột nhiên nhớ lại chính là vào đêm một ngày kia, ngón tay mảnh khảnh của Mễ Khâu Khâu vạch một dãy số, là hình dạng giống như vậy.
Chỉ là anh không hiểu.
Anh không hiểu sự bí ẩn của những con số này.
Anh không hiểu cô đã từng trao tim mình cho anh.