Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Chương 2: Chương 2: Lần đầu gặp






Tâm La qua địa chỉ đăng trên báo, tìm được vườn Hải Nhiên nằm ở vùng ngoại thành u tĩnh.

Trên quảng cáo tuyển dụng đăng rõ ràng: vườn Hải Nhiên muốn mời một vị bảo mẫu có kinh nghiệm, chiếu cố một bé nam tám tuổi. Yêu cầu thí sinh nhất định có trình độ học vấn đại học hoặc là trở lên, số tuổi ở hai mươi lăm tuổi tới ba mươi lăm tuổi, ưu tiên người hơi rành công phu quyền cước.

Cho nên, cô đã tới. cô không phải là một người mạnh lòng hiếu kỳ, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy điều kiện cần có bảo mẫu mà vườn Hải Nhiên quá mức đại tài tiểu dụng (tài lớn dùng nhỏ). Nghĩ đến, cố chủ là người vô cùng xoi mói thôi.

Cô xách theo túi, đứng ở trước cửa sắt của căn hộ lớn, do dự một chút, vẫn đưa tay nhấn chuông cửa.

“Vì nào?” Trong intercom (cái máy hay treo ngay cửa, cửa trong 1 cái cửa ngoài 1 cái, truyền tiếng ra vào) truyền ra một giọng nam lễ độ mà xa cách.

“Ta là Mật Tâm La, tới nộp đơn xin làm bảo mẫu.” Nói chuyện, Tâm La chú ý tới hai cái camera trên cửa sắt đối diện cô. cô không mấy để ý nhún vai một cái. Người có tiền cẩn thận, có thể lý giải.

“Xin chờ một chút. Cửa hông bên trái mở ra rồi, sẽ có xe đón cô vào vườn.” Giọng nam lời ít mà ý nhiều gi­ao phó xong, cắt đứt trò chuyện.

Tâm La lui về phía sau mấy bước, nhìn phía bên trái. Ở chỗ bên trái cách cửa sắt ba thước, tìm được một cái cửa hông có thể cung cấp người ra vào. Cô nhịn không được bật cười, tự cảm thấy mình như tiểu nha đầu muốn vào nhà quan lớn, thân phận hèn mọn, đi không phải cửa chính, chỉ có tư chất ra vào cửa hông.

Đợi không bao lâu, cô liền ngầm trộm nghe được thanh âm động cơ dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng đền gần, nhiều lần, đã dừng ở sau cánh cửa kia. Ở thời điểm cô còn chưa có phản ứng kịp, cửa hông đã không tiếng động mở ra vào phía trong.

Một người nam tử áo đen cao lớn đứng ở sau cửa, giống một pho tượng môn thần. Nhìn thấy Tâm La, chẳng qua là lạnh giọng hỏi:

“Mật Tâm La?”

Tâm La gật đầu, cũng không có bị biểu tình lạnh lùng của đại hán áo đen ảnh hưởng.

“Xin mời đi theo tôi.” người đàn ông cũng không dài dòng nhiều, xoay người đi về phía xe jeep dừng một bên.

Tâm La lẳng lặng đi theo phía sau hắn. Hắn rất cao, rất khôi ngô. Tâm La đánh giá sau lưng hắn. Một người cao như vậy, khổ người lớn như vậy, cũng rất linh hoạt, đi bộ cơ hồ hoàn toàn không âm thanh, là một người thâm tàng bất lộ. Cô có kết luận.

Lên xe, người đàn ông phát động xe, lấy một loại tốc độ rất nhanh mà vững vàng chạy nhanh vào nhà chính vườn Hải Nhiên. Chờ đến cửa nhà chính, Tâm La nâng túi hành lý xuống xe, hắn lại không nói gì chạy xe đi. Trong quá trình này, trừ đầu tiên quét nhìn nhàn nhạt, hắn cũng không có ném một cái ánh mắt ở trên người cô.

Tâm La ngẩng đầu lên. vườn Hải Nhiên là xinh đẹp, có rừng cây biển hoa, cùng với một toà nhà ba tầng lầu không biết khí phái cỡ nào, lại nhất định rất có lịch sử. Ngoài tường bò đầy cây leo màu xanh lá, giống như khiến cả toà nhà đều tràn ngập trong màu xanh biệc. Sau đó, cô thấy tấm biển - Sướng Thuý cư treo cao trên cạnh cửa, khóe miệng không nhịn được lại hiện lên nụ cười nhè nhẹ.

Chủ nhân chỗ này, cũng rất khác biệt. Sướng Thuý, tên rất hay. Ở trên thế giới này, có thể làm một chuyện tới thoả thích tràn trề, bây giờ không dễ. Có thể sung sướng thoải mái (sướng thuý) là một việc khiến người ta thật vui vẻ.

Đang ở thời điểm cô suy nghĩ, một thanh thanh âm già nua kêu cô.

“Mật tiểu thư, chào ngươi. Ta là quản gia đảm nhiệm toàn bộ Sướng Thuý cư. Xin mời đi theo ta.”

“Cám ơn.” Tâm La thu lại tinh thần, đi theo sau lưng một ông lão toàn thân màu đen, đi vào Sướng Thuý cư.

Dọc theo đường đi, cô than thở ở trong lòng. Đây thật là một chỗ xinh đẹp, bố trí gọn gàng sạch sẽ, mà lại cởi mở hào phóng, cùng tên vườn Hải Nhiên, hết sức tương xứng. Nhìn ra được đã tốn khá nhiều tâm tư.

Quản gia dẫn Tâm La quẹo trái quẹo phải trong hành lang sâu, rốt cục dừng ở trước một cái cửa gỗ màu đen khổng lồ. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, ngay sau đó đẩy cửa ra thay Tâm La.

“Mật tiểu thư, mời.”

Tâm La gật đầu cám ơn lão quản gia, đi vào bên trong cửa. Cửa, ở sau lưng cô, không tiếng động khép lại.

Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn chung quanh thư phòng khổng lồ này. Cửa sổ sát đất có rèm cửa che nửa, ánh sáng có một chút mờ mờ, nhưng còn chưa đến mức ảnh hưởng mắt nhìn. Cô thấy bên phải thư phòng có một tấm thảm lông cừu. Bộ dáng kia, tựa như –

“Mật tiểu thư.” Khi nghĩ chợt loé lên ở trong đầu cô còn chưa kịp thành hình, giọng nam lạnh trầm đã xuất hiện trong intercom vang lên ngay phía trước cô.

Tâm La có một chút kinh ngạc, sau đó thoải mái. Là sơ sót của cô, hắn vẫn đứng ở bên trong thư phòng, chẳng qua là hắn mặc đường trang[1] màu xám tro đậm, màu da lại đậm, ẩn ở trong bóng ma giá sách, rất khó bị phát giác. Nếu trong lòng có quỷ, sẽ bị hù cũng chưa biết chừng.

“Tôi đây.” cô nhẹ giọng trả lời, che giấu luống cuống ngắn ngủi của mình.

Người đàn ông từ trong bóng ma đi ra, bước gần Tâm La, dừng lại ở chỗ cách cô một bước, duỗi tay về phía cô.

“Chào cô. Tiểu đệ họ Nhậm, tên Thất, tổng quản sự vườn Hải Nhiên, phụ trách tuyển chọn lần này. Mời ngồi.”

Tâm La bắt tay Nhậm Thất rồi, ngồi ở trên sô pha hắn chỉ định. Thầm suy nghĩ, người này, thật sự không phải là nhân vật đơn giản. Vậy mà, lạnh nặng như vậy, có một đôi tay kiên định như vậy, lại chẳng qua là một tổng quản. Nói vậy chủ nhân chỗ này càng là người phi phàm.

“Mật tiểu thư muốn uống gì?” Nhậm Thất ngồi ở đối diện với cô hỏi.

“Cám ơn, xin không nên phiền toái.”

“Như vậy liền trở lại chuyện chính thôi. Có thể gi­ao lý lịch sơ lược của cô cho tôi không?”

Tâm La nhàn nhạt cười.

“Xin lỗi. Bởi vì tôi nảy ra ý ngay, sau khi xem quảng cáo tuyển chọn trên báo liền trực tiếp chạy tới. Cho nên, tôi không có mang bất kỳ thứ gì chứng minh trình độ học vấn. Trên thực tế, tôi vốn có một đoạn du lịch ngoài ý muốn.”

Nhậm Thất nhướng lông mày, rất kinh ngạc về việc hắn nghe được. Tới nộp đơn, nhưng không có bất kỳ chứng minh, quả thật làm cho người khắc sâu ấn tượng a.

“Nếu như cô không phù hợp điều kiện nộp đơn, chỉ sợ tôi không thể để cho cô tiến hành mục phỏng vấn tiếp theo.”

“Tôi học tâm lý học ở trường học chuyên giáo dục nhi đồng, sau khi tốt nghiệp đảm nhiệm bác sĩ bảo vệ tâm lý trong trường, có ba năm kinh nghiệm làm việc, lưu loát tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Lat­inh. Khác, thời đại học, tôi là chủ tướng xã Teakwondo.”

“Cô có thể chứng minh tất cả như lời cô nói không?”

“Đây rất quan trọng đối với Nhâm tiên sinh sao?” Tâm La không có vì vậy mà bỏ cuộc nửa đường. ”Quan trọng phải là tôi có thể chiếu cố đứa trẻ thoả đáng hay không mới phải.”

“Cô có thể sao?” Nhậm Thất không phải là không tò mò. Khí chất của Mật Tâm La này là ở vào khoảng giữa của cô gái và phụ nữ, đúng là có mùi làm cho lòng người an toàn, tiến tới tin tưởng cô.

“Vậy nhất định do đứa trẻ xác định chứ?”

Nhậm Thất lần đầu tiên cười. Thú vị, không phải sao?

“Mật tiểu thư, đó là nội dung của phỏng vấn thứ ba, chúng ta nên theo thứ tự, trước tiến hành khảo nghiệm thứ hai thôi.”

“Không thành vấn đề.” Tâm La có chút ngoài ý muốn, Nhậm Thất như vậy là đồng ý cho cô tiếp tục phỏng vấn rồi, mặc dù cô không lấy ra được bất cứ văn kiện chứng minh nào, thậm chí ngay cả bản sao cũng không có.

Nhậm Thất vỗ tay một cái, một cánh cửa khác trong thư phòng được mở ra, bốn gã nam tử áo đen nối đuôi nhau mà vào.

“Mật tiểu thư, cô đã hơi thông quyền cước, vậy thì mời cô tùy tiện chọn lựa một vị trong bọn họ, chỉ một người thôi. Có lẽ có chút không công bằng, nhưng, đối thủ chân chính chắc là sẽ không tới nói công bằng với ngươi.”

Tâm La gật đầu đồng ý. Cô cho là rất công bằng, Nhậm Thất ít nhất không có bảo cô đồng thời đấu với bốn người. Đứng lên, cô tỉ mỉ quan sát bốn gã hầu để chọn đối thủ. Bọn họ cũng rất cường tráng, thân cao thể trọng cũng tương tự, trong mắt cũng có ánh sáng. Cô không cho là cô có thể chiếm được mảy may tiện nghi ở hình thể và thể lực, như vậy chọn ai cũng không có gì khác nhau.

“Vậy vị này là được.” Cô tiện tay chỉ định một người, ba người kia liền lặng yên không một tiếng động lui ra khỏi thư phòng.

“Hiện tại tôi tuyên bố quy tắc. Do tôi làm trọng tài cuộc so tài này, thời hạn năm phút đồng hồ. Nếu như Mật tiểu thư cô có thể ở trong vòng năm phút hữu hiệu ra sức đánh đối thủ, hoặc là bảo vệ mình không bị tổn thương, như vậy chúng ta có thể tiến hành mục phỏng bấn tiếp theo.”

Nếu như không thể thông qua, không cần nói cũng biết, cô chính là tự đòi một bữa ăn khổ.

Tâm La cười cười, cúi đầu xem xem áo lông màu trắng và quần dài Hy Lạp màu lam trên người. cô thật sự là ở vào thế yếu. Đi tới chỗ đất trống có thảm lông cừu đứng ngay ngắn, cô khom người làm lễ với đối thủ

“Xin chỉ giáo nhiều.”

Người đàn ông đáp lễ, trầm giọng nói: “Tiếp chiêu.”

Đồng thời chưởng phong lạnh lùng đã quét về phía mặt cô, không có lưu một chút tình, tàn nhẫn mà hữu hiệu.

Nhậm Thất nhìn Tâm La ngửa ra sau, tránh thoát công kích của vệ sĩ mình, hơn nữa nâng tay đẩy chưởng của hắn, xoay người đá hông đối thủ, ở đối thủ rút lui người đưa chân ngáng chân cô thì lại đúng lúc thu thế, chọn lựa một tư thế phòng vệ không sơ hở.

Năm phút đồng hồ, thời gi­an cũng không lâu. Nhậm Thất nhìn ra được vệ sĩ ở ba phút đầu không có chiếm được một tia tiện nghi, chẳng qua bởi vì Mật Tâm La giữ vững thể lực, hai phút đồng hồ sau không có bất kỳ động tác công kích, mới làm cho vệ sĩ ở trong tình cảnh đó hơi chiếm thượng phong. Vậy mà Mật Tâm La mặc dù cố hết sức nhưng cũng cực kỳ hữu hiệu hóa giải tất cả quyền cước gia tăng ở trên người cô.

“Đã đến giờ.” Nhậm Thất hô ngừng.

Tâm La và đối thủ của cô đồng thời thu tay lại, hướng đối phương hành lễ.

“Vân Thâm, khổ cực ngươi, đi xuống trước đi.” Nhậm Thất cho thủ hạ lui, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay. ”Mật tiểu thư, cô là người duy nhất trong ba ngày nay có thể hoàn hảo vượt qua năm phút đồng hồ một cách vui vẻ trong tay vệ sĩ Nhậm gia. Thật làm cho người ta bội phục.”

“Bởi vì hắn đã hạ thủ lưu tình.” Tâm La không tự cho là đúng. ”Cuối cùng hắn có cơ hội làm ta bị thương nặng, chẳng qua là hắn không có hạ sát thủ mà thôi.”

“Đúng vậy a.” Nhậm Thất thưởng thức mỉm cười lần nữa. ”Cũng không thể để cho một vị tiểu thư mỹ lệ như hoa như ngọc đến vườn Hải Nhiên rồi lại gãy tay gãy chân rời đi, rất là thất lễ.”

“Tôi coi như là thông qua cửa thứ hai?” Cô không muốn vòng quanh, nói những lời không liên quan.

“Đó là tự nhiên. Mật tiểu thư, xin mời đi theo tôi.” Nhậm Thất dẫn cô, rời đi thư phòng, lại đi xuyên một đoạn hành lang, cuối cùng dừng ở trước một cánh cửa khác. Hắn đẩy cửa ra.

Tâm La nhìn thấy một phòng đồ chơi, còn có một bé trai đang chơi vui vẻ, sắc mặt tái nhợt, vóc người mảnh gầy bên trong. Hắn rất đẹp, có tóc đen đậm và ngũ quan rõ ràng. Nhưng, hắn quá nhỏ gầy, nếu như không phải là trên quảng cáo tuyển dụng đã nói tuổi của hắn, cô rất khó tin tưởng hắn đã tám tuổi.

Thằng bé trai cũng ngửa mặt nhìn chăm chú Tâm La, vẻ mặt thận trọng mang theo chút mong đợi, lại có nhàn nhạt bài xích lạnh lùng.

Tâm La có chút khổ sở, hắn còn nhỏ tuổi, trên mặt cũng đã có thành thục vượt qua số tuổi.

“Ngươi cũng như những cô khác, là tới chiếu cố ta thay mẹ sao?” Thằng bé trai dùng đồng âm trong trẻo, rõ ràng hỏi.

Tâm La để xuống túi hành lý mình xách trong tay dọc theo đường đi, ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé trai.

“Chị họ mật, gọi Mật Tâm La, tâm trong trái tim, la trong la bàn. Ý tứ của tên chị là la bàn an tâm. Còn em? Chị có thể biết tên của em không?”

“Nhậm Anh Nhất, anh trong anh hùng, nhất trong một hai ba. Ta không biết nghĩa của tên ta.” Thằng bé trai trả lời đâu ra đấy.

Tâm La mỉm cười. Hắn không bài xích cô đến gần, không phải là đứa trẻ lầm lì không để ý tới người lớn, đây là bắt đầu tốt.

“Em hy vọng chị có thể chiếu cố em thay mẹ sao?”

“Ta không muốn!” Anh Nhất có chút bị tức giận nói, khủng long trong tay bị hắn bóp đến thay đổi hình.

“Cho nên, chị cũng không phải tới thay thế mẹ em. Chị chỉ là ở trong khoảng thời gian mẹ em không ở đây, làm bạn em, học tập, chơi đùa, trưởng thành với em. Chị là bảo mẫu của em, cũng là bạn của em.” Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của bé trai nói. ”Mẹ, là không thể thay thế nha. Bất quá, cho dù lần này em cự tuyệt chị, vẫn sẽ có những người khác. Tại sao em không thử ở chung với chị? Nếu như hai tuần lễ sau em vẫn cảm thấy không thích ứng, không thích chị làm bảo mẫu của em, chúng ta mới đổi người, không phải là tốt hơn?”

“Chị sẽ không đánh người mắng chửi người?” Anh Nhất hoài nghi hỏi, “Sẽ không chỉ vây quanh ba ngược lại không để ý tới tôi?”

Tâm La cất giọng nở nụ cười, đưa tay xoa xoa tóc bé trai, rốt cuộc hiểu rõ hắn băn khoăn là cái gì. Thoạt nhìn hiển nhiên người lớn để lại cho hắn ấn tượng không tốt đây.

“Chị muốn làm bảo mẫu của em, không phải sao? Ba em là một người trưởng thành a, chị nghĩ hắn quyết sẽ không hi vọng sau lưng có một bảo mẫu lúc nào cũng đi theo, quấy rầy cuộc sống của hắn.”

Nhậm Thất thấy hai người nói chuyện với nhau, ra hiệu người giúp việc canh giữ ở cạnh cửa, hắn lui ra ngoài.

Trở lại thư phòng vừa rồi, hắn tự tay sờ soạng ở trên giá sách, giá sách khổng lồ liền không tiếng động mở ra hai bên, lộ ra một cái cửa hợp kim titan phía sau. Đặt bàn tay ở máy nhận chỉ tay cạnh cửa, một giây sau, thân phận của hắn được xác nhận, cửa kim loại cũng không tiếng động mở ra. Hắn đi vào, phía sau cửa và giá sách đồng thời khôi phục nguyên trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.