Thứ ba, ngày mồng 6 tháng 11 năm 20XX. Trời mưa lớn.
“Em biết quản gia tối qua tìm em đến hơn nửa đêm không? Gọi điện thoại em cũng không tiếp, nhà cũng không về, ít nhất phải nhớ nhắn tin bình an về, quản gia không còn trẻ tuổi, em không biết ông ấy rất lo lắng cho em a? Còn có tôi.”
Đấy là nguyên lời ngày hôm qua Thịnh tiên sinh nói với mình, mình một dấu chấm câu cũng không nghe lầm, nhất là lượng tin tức trong ba chữ cuối cùng, quả thực khiến mình ngây ngất.
Sự tình bắt đầu bị quy kết cho mất chục bao lì xì dẫn đến huyết án, thì ra kia không phải thanh toán lương, không phải thanh toán lương, không phải thanh toán lương, chuyện quan trọng nhất định nhấn mạnh ba lần.
Mình hỏi Thịnh tiên sinh vì sao không duyên không cớ lại muốn phát hồng bao cho em, chung quy cũng không phải ngày lễ tết gì, không có lý do.
Nếu như mình không nhìn lầm mà nói, Thịnh tiên sinh đương tránh tránh ánh mắt mình, cuối cũng mình nghe được lý do là “Tất cả số liên hệ trên trang ưu tiên đều được.”
Mỗi người đều phát mấy chục cái? Kia cũng thật sự là nhiều tiền, cơ mà, Thịnh tiên sinh vui vẻ thì tốt rồi.
Sau đó, như kỳ tích mình trở về gối ôm giới, sau khi về nhà mình xin lỗi quản gia và trù nương đã lo lắng một đêm, xét thấy mình vi phạm lần đầu thái độ nhận sai thành khẩn, bọn họ rất rộng lượng tha thứ cho mình liều lĩnh và lỗ mãng, thế nhưng còn phải xem biểu hiện về sau của mình, chờ đợi xử lý.
Thịnh tiên sinh suốt đêm từ nước ngoài trở về, bận rộn đến bây giờ đã gân cốt kiệt lực, đầu sỏ gây nên đương nhiên là mình, chỉ có thể là mình, nhất định là mình, đây là tin tức ánh mắt quản gia và trù nương truyền qua, mình xám xịt đi xả nước tắm cho Thịnh tiên sinh.
Thịnh tiên sinh ở trong phòng tắm tắm rửa, di động ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên, không biết bị mình lung tung chạm đến nơi nào một cái, mình điểm mở giao diện liên hệ của của Thịnh tiên sinh, trên trang số liên lạc ưu tiên kia, thình lình, chỉ có duy nhất danh tự của mình.
Đừng nói chuyện, để gối ôm im lặng trên đất một chút nha.