Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 4: Chương 4




Thứ năm ngày 11 tháng 10 năm 20XX, trời nắng.

Buổi sáng lúc tỉnh lại một bên giường khác đã trông không, mình nghĩ tới truyện cười tên hề bởi vì không vui nên đi khám bác sĩ tâm lý, bởi vì tối qua sau khi Thịnh tiên sinh ngủ, mình bi kịch mấy ngủ, mình đứng lên nhìn đồng hồ một chút, đã mười giờ sáng.

Lúc xuống lầu lão quản gia nhìn mình cười có chút quá mức hiền từ “Tiên sinh nói hắn tối hôm qua ngủ rất ngon, cậu làm được phi thường tốt.” Mình nản lòng ngồi trên ghế, mình căn bản chẳng làm cái gì, tiện nghi không chiếm, tay nhỏ cũng không sờ, mình quấy cháo hoa sắp loãng, một chút khẩu vị cũng không có.

Từ chối ý tốt muố giúp mình đem cháo hâm nóng lại một chút, mình quy củ ăn xong bữa sáng, mình hiện tại trở thành một người hoàn toàn nhàn rỗi, không có việc làm, không có bằng hữu, mình ngay cả nơi ở ở chốn nào cũng đều không biết, ra ngoài cũng trở nên cực kỳ không tiện, kỳ thật mình cũng không phải rất muốn ra ngoài, bạn bè trước kia nhân cơ hội cũng đoạn hết, nói muốn một lần nữa bắt đầu thật tốt.

Quản gia sợ mình buồn chán bảo mình đến phòng khách xem TV, mình càng muốn cùng với người làm, trước kia ở Tô gia người làm luôn ức hiếp ta, nơi này bọn họ đều thực khách khí, không ném bạch nhãn với mình cũng không kỳ thị ta, cho dù mình hiện tại chỉ là một gối ôm.

Ban ngày nhàn rỗi qua đi, nháy mắt là chạng vạng, giúp việc đâu vào đấy chuẩn bị bữa tối, Thịnh tiên sinh đúng lại tiếng chuông sáu giờ thì về đến nhà. Mình vừa múc canh vừa lén lút ngắm mặt bên của Thịnh tiên sinh, thiếu chút nữa bị chói mù, ba trăm sáu mươi độ không góc nào không đẹp trai.

“Ở đã quen chưa?” Thịnh tiên sinh lau miệng xong, tư thái ưu nhã, “Rất tốt.” Mình trừ gật đầu không nghĩ ra động tác nào khác, trong cuộc đời lần đầu tiên xuất hiện trạng thái não chết máy, “Cần gì thì nói trực tiếp với quản gia, hoặc là trực tiếp nói với tôi.” Quản gia ở một bên khom lưng hỏi han, mình đáp câu được, Thịnh tiên sinh nói xong lại trực tiếp lên lầu làm việc.

“Hắn một ngày phải làm việc bao nhiêu tiếng?” “Hơn mười bốn tiếng.” Đáy mắt quản gia lướt qua một tia lo lắng, mình hít một hơi lạnh, cứ như vậy xuống, thực dễ dàng lao lực chết đi, vì tránh cho mình thất nghiệp quá sơm, mình quyết định phát huy một chút gối ôm chủ động, mỗi ngày giục Thịnh tiên sinh đi ngủ sớm một chút mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.