Thứ Bảy, ngày 18 tháng 6, trời nắng.
Có
lẽ nên có sự gần gũi giữa hai trái tim trước, rồi sau đó mới cố sự tiếp xúc về
thân thể?
Chỉ
có người mình thích, mới đón nhận vòng tay ấm áp của cậu ấy.
Chỉ
có người mình thích, mới đón nhận nụ hôn ngọt ngào của cậu ấy.
Chỉ
có người mình thích, mới đón nhận tất cả mọi thứ thuộc về cậu ấy.
Vậy
thì, liệu có phải là mình có thể cho rằng, vị trí của mình trong trái tim cậu
ấy đã bắt đầu thay đổi?
Tôi không biết mình về đến nhà lúc nào, cũng không
biết cơn hôn mê sau khi say rượu kéo dài bao lâu.
Cho đến khi một tràng âm thanh thật dài đánh thức tôi dậy, theo phản xạ tôi
nhổm người dậy, thần trí vẫn còn mơ màng rồi kêu lên: “Ôi! Muộn rồi à?”.
Cũng theo phản xạ, tôi lấy tay ấn vào chuông đồng hồ để ở đầu giường, nhưng
nhận ra âm thanh không phát ra từ đó, mà từ chiếc điện thoại trên kệ gần
giường.
Tôi dùng gối bịt đầu lại, đấu tranh một lúc rồi mới từ từ với tay nhấc ống nghe
lên.
“Ai vậy? Không biết hôm nay là cuối tuần à? Làm phiền giấc ngủ của người khác,
thật đáng ghét...”
“Hy Nhã...” Một giọng nói quen thuộc nhưng hơi buồn vọng từ điện thoại, “Hóa ra
Thần rất đáng ghét sao! Vậy em ngủ tiếp đi, một mình anh dựng nhà cho lũ cún
đây”.
“Đợi đã!” Sau khi nghe rõ giọng Thần trong điện thoại, tôi như bừng tỉnh, cơn
buồn ngủ bỗng chạy biến đâu mất, “Cún con à? A! Em nhớ ra rồi! Tối qua... anh
chờ em, chờ em chút. Em xuống ngay đây!”.
“Ừ. Xuống thẳng sân nhé.”
Gác điện thoại xong, tôi tức tốc thay quần áo, rửa mặt, vội vội vàng vàng xuống
sân.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy Thần đang ngồi ở một góc sân bận rộn làm gì đó.
Thần, anh đang làm gì đấy?” Tôi bước lại gần.
“Hy Nhã, hi hi, mau lại đây xem này.”
Bị thu hút bởi nụ cười dịu dàng của anh, tôi tò mò nhìn theo hướng tay anh chỉ.
“Ôi! Tìm thấy cún mẹ rồi à?” Tôi mừng rỡ reo lên.
Tối qua ở chỗ bụi cây phát hiện ra ba chú cún con, giờ lại xuất hiện thêm một
cô cún mẹ to lớn. Hình như nó thấy tôi không hề có ý hại cún con nên vẫy vẫy
đuôi với chúng tôi.
“Hôm nay mới sáng ra, anh nghe thấy tiếng nó sủa, thế là bế cún con chạy xuống
lầu. Nó nhìn thấy anh ôm cún con liền sủa và nhảy vào anh.” Nói đến màn mạo
hiểm sáng nay, Thần liền làm động tác giả mô tả đầy khoa trương, tôi không khỏi
lo lắng và nhìn khắp người anh, “Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không
ạ?”.
“Đương nhiên là không sao rồi. Anh còn phải bảo vệ Hy Nhã nữa chứ, làm sao có
thể dễ dàng bị đánh bại chứ?”
“Hi hi.” Nghe anh nói vậy, tôi thấy yên tâm và mỉm cười.
Bú sữa no rồi, lũ cún ngủ yên trong lòng mẹ chúng.
Tôi ngồi im bên cạnh ngắm nhìn chúng, còn Thần không biết đã mang từ đâu đến
vài khúc gỗ, ngồi gần đấy làm gì đó.
“Thần, anh đang làm gì đấy?”
“Dựng cho lũ cún một căn nhà nhỏ.”
“Thật à? Vậy là chúng sắp có nhà rồi." Tôi vui mừng, khi đứng dậy bỗng mặt
mũi tối sầm lại, suýt ngã.
Tôi lắc mạnh đầu, lẽ nào đây là di chứng của bữa say rượu tối qua?
“Có cần em giúp gì không?” Tôi tiến lại gần cạnh Thần.
“Em cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem đi.” Thần cười, rồi quay đầu sang nhìn tôi
và lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Này, em nóng à? Sao mặt đỏ thế?”.
“Thật à?” Tôi không tin rồi đưa tay lên mặt, hình như là hơi nóng, “Chắc là vừa
nãy em chạy xuống lầu nhanh quá đấy mà!”.
“Hi hi, làm gì mà nóng vội thế." Thần quay đầu đi rồi tiếp tục đập đập gõ
gõ tấm gỗ. Nửa tiếng sau, một cái nóc nhà nhỏ đã được làm xong.
“Đẹp quá, Thần, em có thể tô màu lên nó không?”
“Tất nhiên, em muốn vẽ cũng được.”
“Vẽ à?”
Không hiểu sao, tôi đột nhiên nhớ tới hình ảnh Nguyên Triệt Dã đang ngồi ngắm
hoàng hôn ở sân vận động.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Lúc mặt trời từ từ trôi xuống cạnh những đám mây, một ngày coi như cũng dần
dần kết thúc, lúc này chính là lúc tất cả mọi người đang hối hả về nhà... ha ha
ha ha, mặt trời lúc này thật giống như một bức tranh đã từng được xem, của Anthony
gì đó, bức tranh mặt trời lặn mà ông ta vẽ thực sự cũng đẹp như thế này.”
“Bức tranh mà Anthony vẽ là cảnh mặt trời mọc..
“Hả? Dù sao thì... cũng đại loại như thế mà.”
...
Lúc đó, nụ cười khoa trương trên khuôn mặt Nguyên Triệt Dã có thực xuất phát từ
nội tâm hay không? Giờ nghĩ lại, hình như có rất nhiều chỗ đáng nghi, dường như
cậu ấy đang che giấu điều gì đó...
“Thần, em vẽ một bức tranh mặt trời mọc được không? Mặt trời đỏ đỏ, nhảy qua
đường chân trời.”
“Hi hi, được chứ. Nhưng mặt trời mọc... em có chắc là vẽ được không vậy?”
“Thần, anh lại chế giễu em rồi! cẩn thận, em sẽ cắn anh đấy!"
Tôi vờ như tức giận rồi lao vào Thần, nhưng trong tích tắc đó, tôi đột nhiên
hoa mắt chóng mặt, thở dồn dập, trong tai tôi vang lên một thứ âm thanh kỳ quái,
như âm thanh chói tai của băng từ bị hỏng đang chạy trong máy cassette.
Lại phát bệnh rồi sao?
Nhưng lần này sao lại không giống...
“Hy Nhã... anh không sợ...”
Thỉnh thoảng có một hai chữ nhảy múa trong tai tôi, nhưng càng lúc càng nhiều
những tạp âm ồn ào nhốn nháo.
Tôi cố gắng hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.
Phù... phù...
Nhưng, tiếng ồn chói tai đáng sợ đó vẫn ở mãi trong tai tôi, không hề có dấu
hiệu chấm dứt.
Dần dần, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi.
Tại sao tai tôi vẫn không đỡ hơn? Tại sao lần này lại không phải là mất đi toàn
bộ âm thanh, mà toàn nghe thấy những tạp âm chói tai chứ?
Tai tôi sẽ mãi bị thế này sao? Không được... tôi không muốn thế này....
“Thần...”
Tôi gọi Thần, giọng nói bắt đầu run rẩy.
Thần nhận thấy sự khác lạ của tôi, lập tức bỏ tấm gỗ trên tay xuống và đỡ tôi
dậy.
Miệng anh đang mấp máy nhưng tôi chẳng nghe rõ gì hết, chỉ có những âm thanh
hỗn độn vẫn liên tục rót vào tai tôi.
Cả người tôi bỗng lảo đảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị một sức mạnh
vô hình nào đó áp đảo.
“Thần, anh đang nói gì? Em không nghe thấy! Em không nghe thấy..."
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thần..."
Tôi hoảng loạn muốn bịt tai lại, bỗng hai bàn tay mạnh mẽ giữ chặt khuôn mặt
tôi, hướng đầu tôi nhìn về phía người ấy.
Là Thần.
Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng, đầy sự cổ vũ
và an ủi. Tâm trạng tôi dần dần ổn định lại.
Đúng, Hy Nhã, có Thần ở bên thì không phải sợ hãi gì cả.
Tôi nhẹ nhàng dựa vào lòng Thần, trước khi cơn choáng váng cuối cùng ập đến,
trước khoảnh khắc tôi mất đi ý thức, một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi...
Sau khi tỉnh lại, mũi tôi ngửi thấy toàn mùi nước khử trùng quen thuộc.
Tôi từ từ mở mắt ra, và nhìn thấy Thần đang ngồi cạnh giường. Thấy tôi tỉnh
dậy, anh nở nụ cười an ủi, miệng đang mấp máy nói gì đó.
Tôi lắc lắc đầu.
Trong tai giờ vẫn là những tiếng nổ đùng đùng, rung chuyển khiến đầu óc quay
cuồng, khiến tôi không thể nghe rõ anh nói gì.
Thần đi ra ngoài rồi quay lại với một quyển sổ và một cái bút.
“Em đừng lo lắng, chỉ là cảm cúm thôi mà.” Anh viết vào giấy cho tôi xem.
“Vâng.” Tôi gật gật đầu.
“Em còn thấy không khỏe ở đâu không?”
“vẫn tốt mà, chỉ bị hơi ù tai thôi.”
Tôi không muốn làm cho Thần lo lắng, nên trả lời anh là không hề nghiêm trọng,
nhưng thực sự trong lòng tôi rất hoảng sợ.
Tôi sẽ cứ bị thế này mãi sao? Nếu như thực sự không thể nghe được nữa thì quả
là đáng sợ...
Suốt cả ngày, Thần đều ở trong phòng bệnh chăm sóc tôi. Ngày trước cũng thế,
mỗi lần bố đi công tác, Thần lại giống như người anh trai ở bên chăm sóc tôi
rất chu đáo.
Mặc dù tôi đã nhanh chóng hạ sốt sau khi nhập viện không lâu, nhưng Thần vẫn
không cho tôi xuống giường, vẫn bắt tôi ngoan ngoãn nằm nghỉ trên giường. Cho
đến khi mặt trời sắp lặn thì cơ hội của tôi cũng đã đến.
“Ngoan ngoãn nằm đây nhé, anh đi mua cơm.” Thần quay người, viết lên giấy.
“Vâng!” Tôi ngoan ngoãn đồng ý.
Nhưng khi cửa vừa đóng, bóng anh vừa khuất đi, tôi lập tức nhảy xuống giường.
Xin lỗi Thần, em đã lừa anh.
Cái tai đau của tôi hình như càng ngày càng tồi tệ, trước đây đâu có xuất hiện
tình trạng này, mặc dù lúc đó không nghe thấy nhưng cũng hồi phục lại thính
giác ngay sau đó. Còn lần này thì khác, tai tôi đau rất lâu và làm tôi như muốn
phát điên.
Vì anh luôn cũng ở bên trông coi, tôi không muốn anh lo lắng nên lúc nào cũng
cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Hơn nữa...
Tôi bước đi trên hành lang vắng vẻ, thế giới ầm ĩ huyên náo thật xa lạ, chỉ có
một mình tôi ở trong thế giới này.
Trong đầu tự nhiên bắt đầu hiện ra những hình ảnh tối qua, phòng hát với những
ánh đèn đan xen nhau, nụ hôn mong muốn có được lại bị từ chối, những con đom
đóm phát sáng và lời tỏ tình thất bại, nước mắt đau đớn xót xa cứ đong đầy
trong khoang mắt...
Diệp Hy Nhã, mày đúng là thật thảm hại! Cả hai lần bày tỏ tình cảm đều bị người
ta từ chối... Tôi nhếch môi tự chế giễu bản thân, dừng lại trước cửa một căn
phòng quen thuộc.
Đây là căn phòng mà lần trước tôi ẩn nấp khi chơi trò trốn tìm với Tiểu Anh,
không biết nó dùng để làm gì, bên trong tối thui chẳng bao giờ bật điện.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng dường như còn lưu lại hơi thở quen thuộc, đây chính là nơi mà lần
đầu tiên tôi gặp Nguyên Triệt Dã.
Không ngờ vẫn còn có lần thứ hai quay lại nơi này. Chỉ có điều, người đó không
còn xuất hiện ở đây...
Mũi tôi cay cay, những cảm xúc bị dồn nén trong một đêm giờ đạt đến trạng thái
bão hòa, tôi tựa lưng vào cửa, lấy tay che mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn trào
như vỡ đê.
Tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh này chứ?
Tại sao bạn bè trong lớp đều không thể chấp nhận tôi chứ?
Tôi chỉ muốn cuộc sống bình thường như bao người khác, kết bạn, có tình bạn ấm
áp. Điều đơn giản như vậy, tại sao tôi không thể có được cho dù đã cố gắng thế
nào đi nữa?
Những âm thanh hỗn loạn lại tiếp tục kéo đến, làm tôi thấy kiệt sức và mệt mỏi,
sự giày vò này rốt cuộc còn tiếp tục đến bao giờ đây?
Còn Nguyên Triệt Dã...
Những kỷ niệm về Nguyên Triệt Dã tại sao chẳng thể khiến người ta cảm thấy vui
vẻ chút nào...
“Nguyên Triệt Dã, mình thích cậu.”
Thật sao? Cậu thực sự thích mình sao?”
“Cậu có biết thế nào gọi là thích không? Không phải là những kích động nhất
thời. Coi như bây giờ cậu tự cho là thích đi, nhưng cũng có thể sau này sẽ từ
bỏ không chút lưu luyến. Nếu đã như vậy, thì chi bằng đừng có bắt đầu chẳng
phải sẽ tốt hơn sao? Cậu nói xem, có phải vậy không?”
...
“Cậu đã ghét mình chưa?”
“Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ, lời tỏ tình hôm đó chỉ là giây phút kích động bồng bột
phải không?”
“Ha ha, chẳng phải là cậu nói thích mình sao? Nhưng cậu thấy đấy, cái chuyện
thích này cũng thực sự không thể duy trì lâu dài được! Từ hôm đó đến bây giờ,
chắc còn chưa đến một tuần ấy chứ? Bây giờ, cậu không chịu đựng nổi, nên muốn
từ bỏ cái gọi là thích của cậu, đúng không nào?”
...
“Mình biết cậu thích mình, nhưng, mình không thể thích cậu được...”
“Tại sao lại không thể?”
“Không biết nữa. Có thể... là thiếu khả năng thích một ai đó.”
“Cậu nói dối! Rõ ràng cậu thích mấy người nữ sinh đó, tại sao lại thiếu được
khả năng thích một ai đó cơ chứ?”
“Thật sao? Ha ha, vậy thì có thể là thiếu khả năng thích cậu rồi..."
...
“...Làm bạn nhé... có thể chỉ làm bạn bè được không?”
...
“Nguyên Triệt Dã, chúng mình có thể phá vỡ ranh giới tình bạn, có thể... chính
thức hẹn hò?”
“Không thể được."
“Tại... sao?”
“Mình không thể thích cậu, dù thế nào cũng không thể.”
...
Nước mắt tôi cứ thế trào ra.
Nguyên Triệt Dã...
Đồ đáng ghét!
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu lên, trong giây lát chợt bắt gặp một bóng đen ở
phía rèm cửa.
Bóng đen! Tim tôi giật thót, nín thở.
Căng thẳng đến nỗi chẳng còn nghe thấy những âm thanh ồn ào trong tai.
“Ai?”
Suy nghĩ trong giây lát, tôi run rẩy quát hỏi.
Trong cảnh mơ màng ngược sáng, người đó từ từ quay nghiêng đầu về phía tôi.
Không biết vì sao, dù nhìn còn rất lờ mờ, nhưng tôi lại nhận rõ người đó...
“Nguyên Triệt Dã!”
“Cứ tưởng là tiếng sói khóc cơ. Tiếng khóc của cậu khó nghe muốn chết.”
Giọng nói quen thuộc, quả nhiên là cậu ấy. Giọng nói và cách nói chuyện này tôi
tuyệt đối không thể nhầm được.
Hả?
Tôi thấy rõ ràng có gì đó khác lạ, vừa nãy hình như tôi đã nghe được tiếng nói?
Vậy thì, tai tôi hình như đã trở lại bình thường rồi, những âm thanh chói tai
kéo dài suốt một ngày giờ đây dường như đã bị những giọt nước mắt ban nãy rửa
sạch sẽ, giờ còn lại là một thế giới trong trẻo rõ nét.
Đợi khi mắt đã quen dần với bóng tối, tôi từ từ bước đến bên cửa sổ. Trong ánh
sáng chiếu rọi từ ánh đèn bên ngoài, mái tóc vàng đó ánh lên trông đẹp như mơ.
Thôi chết, vừa nãy cảnh khóc lóc thảm thiết ở đây chắc đã bị cậu ấy nhìn thấy
rồi.
“Làm gì mà ở đây giả ma giả quỷ hù dọa người khác thế?” Tôi nhanh chóng lau
mắt, quyết định lên tiếng trước chặn họng.
“Cậu làm gì mà trốn ở đây một mình khóc lóc vậy?” Nguyên Triệt Dã xoáy thẳng
vào chuyện của tôi, đáng ghét, người ta đã tránh lại cứ cố mà hỏi.
“Ai khóc lóc chứ? Cậu nghe nhầm rồi."
“Không chịu nhận à? Trong tay mình có bằng chứng đấy.” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi
rồi lắc lắc cái MP4 trong tay, “Thật không may, vừa nãy mình lại ghi âm được
tiếng khóc của người đó, sao hả? Có cần mình mở cho cậu nghe không?”.
“Cậu cậu cậu!” Cái đồ rõ là gian manh! Linh hồn ác nhân đội lốt da người!
“Tại sao lại khóc?” Cậu ấy tiếp tục hỏi.
Ôi, xem ra tránh né mãi cũng không nổi nữa rồi.
Nhưng tôi không thể nói rằng vừa nãy mình khóc nguyên nhân một nửa là do cậu ấy
được, hay là cứ tìm bừa một lý do nào đó cho xong...
“À, mình vào nhầm phòng, vì sợ tối nên mới khóc mà.” Tôi do dự một lát rồi trả
lời.
“Thật sao?” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi vẻ nghi ngờ, dưới ánh mắt chăm chú đó, tôi
không khỏi cảm thấy hoang mang: “Ừ thì cũng không hoàn toàn là sợ bóng tối, vì
răng mình cũng hơi đau nữa...”.
“Đau răng à?” Nguyên Triệt Dã cúi sát đầu vào tôi vẻ thăm dò, đôi mắt sáng đó
như muốn nhìn xuyên thấu tim tôi, “Nếu không nói thật, mình sẽ khóa cậu ở trong
này, không cho ra nữa. Nếu sợ thì mau nói thật đi!”.
“Hừ, còn lâu nhé!” Nhìn thấy thái độ thản nhiên của cậu ấy, như thể đã bắt thóp
được tôi rồi, tôi giận dỗi quay người đi về phía cửa.
Thế nhưng...
Cổ tay bị nắm chặt.
Một bàn tay kéo mạnh tôi lại.
Tôi quay đầu, nhờ ánh điện bên ngoài, tôi nhìn thấy rõ bàn tay của Nguyên Triệt
Dã đang kéo tôi lại.
Từng ngón tay trắng dài, hốt hoảng, tôi lại liên tưởng đến khoảnh khắc tối hôm
đó cậu ấy bắt đom đóm và đặt vào tay tôi, ngón tay như đóa hoa tường vi nở bừng
vào ban đêm.
Bây giờ, bàn tay đẹp đẽ đó đang kéo giữ tay tôi, da thịt nơi tiếp xúc man mát,
dường như xen lẫn cảm giác tê dại.
Hương thơm nhè nhẹ của hoa tường vi lặng lẽ lan tỏa, ùa vào hơi thở của tôi.
“Tại sao lại khóc?”
“Hả?”
“Không muốn nói với mình sao?” Ánh mắt dịu dàng của Nguyên Triệt Dã nhìn tôi,
dường như nó đã bắn trúng tim tôi.
“À... không...” Tôi nhìn cậu ấy, thận trọng chọn từ ngữ, “Việc đó...”
“Xem ra, cậu cũng giống bọn họ, không cần đến mình.” Nói đến đây, ánh hào quang
trong đôi mắt cậu ấy từ từ tan biến.
Tôi sững người.
Không cần đến mình? Tại sao lại nói như vậy? Tôi chăm chú nhìn Nguyên Triệt Dã,
dường như có một nỗi đau thăm thẳm đang chảy trong huyết quản của cậu ấy, đó là
nơi tôi chẳng thể chạm tới được.
“Được thôi, không ra thì không ra.” Tôi dừng bước.
Cậu ấy buông lỏng tay tôi ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sồ, không nói lời nào,
dường như cũng không cần quan tâm xem tôi có bỏ đi không.
Tôi chờ một lát, cũng chẳng thấy cậu ấy có động tĩnh gì.
“Này, Nguyên Triệt Dã, thực ra cậu rất sợ sự cô đơn đúng không?” Không hiểu tôi
lấy đâu ra dũng khí để hỏi cậu ấy như vậy.
“Ha ha.” Cậu ấy chợt phá lên cười, quay lại nhìn tôi. Mắt cậu ấy vốn tĩnh lặng,
trong veo, trong mắt như có một luồng ánh sáng đang nhảy múa. Nhưng chỉ một lúc
sau, thứ ánh sáng đó đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt như muốn trêu chọc
người khác.
“Thật sao? Cậu thực sự muốn cùng đợi ở đây với mình à?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Cậu không sợ mình sẽ làm gì cậu à?”
“Cậu... cậu sẽ không làm gì mình mà.” Tôi thầm thì, ai mà biết cậu ấy có cố
tình đùa bỡn tôi giống như lần trước ở đây không.
“Cái đó thì mình không chắc đâu." Không kịp đề phòng, Nguyên Triệt Dã liền
ôm lấy vai tôi, kéo gần khoảng cách giữa hai đứa, cằm tôi gần như chạm vào lồng
ngực cậu ấy.
Thình thịch thình thịch...
Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn!
“Bây giờ thì sao nào?” Nét cười trong đôi mắt cậu ấy ngày càng hiện rõ, nhưng
không biết vì sao tôi lại cảm thấy bên trong đó ẩn chứa điều gì đó xa cách.
Nguyên Triệt Dã, hình như không muốn tôi ở bên cạnh cậu ấy...
Cậu ấy đang dùng cách này để tôi rời xa cậu ấy, thấy khó mà lùi bước...
Thế nhưng tại sao chứ? Tại sao lại cứ từ chối tôi?
Tôi... tôi không muốn rời bỏ!
Tôi ngẩng đầu, tâm trạng ban nãy còn thấy lo lắng không yên giờ đã tan biết
hết: “Mình không sợ!”.
Nguyên Triệt Dã, dù lòng cậu đang nghĩ gì, mình cũng sẽ không chủ động rời xa
cậu đâu. Cho dù cậu có thử thách mình, hù dọa mình, mình cũng sẽ không...
Thế nhưng, những suy nghĩ luẩn quẩn và phức tạp đúng trong khoảnh khắc này cũng
chấm dứt, vì tầm nhìn của tôi bị khuôn mặt áp sát của Nguyên Triệt Dã che
khuất. Trong mắt cậu ấy lóe lên ánh mắt rợn người, tôi thậm chí còn không kịp
phản ứng gì, môi tôi bị lấp kín, ngay cả hơi thở cũng trở nên khô nóng.
Nguyên Triệt Dã, cậu ấy...
Cuối cùng đã hôn tôi!
Thế nhưng...
Tại sao tôi lại thấy được sự tuyệt vọng trong đôi mắt cậu...
Đứng im một lúc lâu, đôi tay ôm chặt lấy tôi rồi cũng buông lơi. Tôi loạng
choạng lùi lại vài bước, mãi mới đứng vững được.
“Cậu làm gì vậy?” Tôi xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng, giọng nói thoáng run
rẩy và ngượng ngùng.
Còn Nguyên Triệt Dã lại có vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, giơ tay vuốt tóc
tôi: “Xem ra cậu đúng là không sợ thật”.
“Điều đó là tất nhiên...”
“Xem ra cậu thực sự rất muốn bị khóa cùng mình ở trong này. Nhưng mà..."
“Nhưng mà gì?”
“Nhưng mà mình nói là muốn khóa cậu ở trong này, khóa một mình cậu ở trong này!
Cho nên giờ mình phải đi đây, một mình cậu ở đây nhé."
Nói xong, cậu ấy bước nhanh ra cửa. Tôi lao lên trước chặn lại: “Này! Cậu định
bỡn cợt mình đấy à! Mình... mình sẽ không để cậu bước qua cái cửa này!”.
“Hả? Thật sao? Nhưng nếu mình cứ nhất quyết đi thì sao?” Nguyên Triệt Dã cười
rồi quay đầu đi về phía cửa sổ.
“Hả? Cậu đi về phía cửa sổ làm gì vậy? Không lẽ định đi ra từ đó hả?”
“Không được sao?” Nguyên Triệt Dã cũng không thèm quay đầu lại để trả lời tôi,
nói rồi cẩn thận bám lên bệ cửa sổ, “Mình đi đây, đồ ngốc”.
“Cậu điên thật rồi!" Tôi nhắc cậu ấy, “Đây là tầng ba đấy. Cậu định nhảy
lầu à?”.
“Ừ, mình biết là tầng ba. Nhưng thế thì sao nào? ở chung một phòng với kẻ ngốc
làm người ta chán muốn nhảy lầu đấy.” Cậu ấy nhún vai rồi mở cửa sổ ra.
“Nguyên Triệt Dã, cậu nói gì? Khốn kiếp!” Tôi tức đến nỗi hét lên với cậu ấy,
“Vậy cậu nhảy đi! Chỉ cần cậu có đủ dũng cảm để nhảy, mình sẽ không quan tâm
cậu sống chết thế nào nữa!”.
“Ừ! Vậy mình nhảy thật đây.”
Nguyên Triệt Dã quay đầu đi, những vệt sáng của đèn đường bên ngoài cứ nhảy múa
trên mái tóc vàng của cậu ấy, làm người khác đến mê mẩn. Luồng ánh sáng trong
đôi mắt cũng như đang nhảy múa, rực rỡ khiến lòng người thảng thốt.
Thình thịch! Tim tôi đập một cách bất an, nhưng tôi vẫn cố tình tỏ ra không
thèm để ý và còn bĩu môi nói: “Có quỷ mới tin...”.
Nhưng khi tôi phát ra từ cuối cùng, tôi kinh ngạc khi thấy cánh tay trái của
Nguyên Triệt Dã nắm lấy bệ cửa sổ, rồi nhảy xuống.
Bóng người cao to giống như con chim đang lao xuống biển khơi, bỗng chốc không
còn tung tích gì nữa.
“Nguyên Triệt Dã!”
Tôi thét lên một tiếng, thế giới trong mắt tôi giờ biến thành một màu đen tuyệt
vọng.
Cậu ấy... cuối cùng đã thực sự nhảy xuống rồi!
Tôi điên cuồng chạy đến bên cửa sổ, vừa chạy vừa khóc: “Nguyên Triệt Dã! Cậu
đừng hù dọa mình...”.
“Hu hu hu... Nguyên Triệt Dã...”
Nước mắt không kìm nổi đã trào ra, tôi khóc còn đau khổ tuyệt vọng hơn ban nãy
khi mới bước vào.
Thế nhưng, khi tôi chạy đến bên cửa sổ, chống tay vào bệ cửa sồ nhìn ra ngoài,
lập tức sững người lại. Đây là...
“Ôi, đồ ngốc!” Một kẻ ngẩng mặt tươi cười đắc ý đang ngồi trên ban công ngoài
cửa sổ, còn vẫy tay về phía tôi.
Đúng vậy! Phía ngoài cửa sổ hóa ra là ban công! Hơn nữa còn tiếp giáp với ban
công của mấy phòng khác nữa.
“Nguyên, Nguyên, Nguyên Triệt Dã! Cậu... cậu hóa ra lại bỡn cợt mình đay!”
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Nguyên Triệt Dã khi trò đùa ác thành công, lúc đầu
tôi còn nghĩ mình sẽ rất tức giận, giận cậu ấy tại sao có thể đùa quá đáng đến
như vậy; lúc đầu tôi nghĩ sẽ túm lấy cổ áo cậu ấy rồi mắng cho một trận, và sẽ
không bao giờ để ý đến cậu ấy nữa!
Vậy mà... không thể.
Lòng tôi càng nhiều cảm xúc hơn, thực sự thấy vui mừng và an tâm.
Cậu ấy không làm sao, vẫn còn sống sờ sờ và ngồi đó, vậy là tốt lắm rồi!
Cậu ấy không bỏ tôi đi, vậy là tốt lắm rồi!
Tôi không kìm nỗi niềm vui sướng, nước mắt cứ tuôn rơi, vừa khóc tay chân vừa
bám lên bệ cửa sổ, “Cậu chờ mình! Mình sẽ xuống đó với cậu!”.
Cảm xúc đã mất rồi nay lại tìm được, trước đây tôi chưa bao giờ cảm nhận được
nó sâu sắc như thế. Vì quan tâm, vì thích, cho nên trong lúc này không thể
không dùng cách chân thực nhất để đối mặt với con tim mình, đối mặt với giây
phút này tôi càng khao khát được ở bên cậu ấy không bao giờ chia lìa hơn tất cả
mọi lần trước đây.
“Cậu đến đây à? Đến đây làm gì?” Nghe thấy tôi nói vậy, Nguyên Triệt Dã có vẻ
căng thẳng và đứng bật dậy, “Mình nói rồi, mình không thích ở cùng với cậu, cậu
đừng đến đây!”.
“Nhưng mà... nhưng mà mình muốn ở bên cậu!” Những giọt nước mắt đua nhau rơi
xuống tay tôi, cuối cùng, tôi đã trèo lên bệ cửa sổ.
“Muốn ở bên mình?”
Nguyên Triệt Dã từ từ bước về phía tôi, ánh mắt cậu ấy như ẩn chứa nỗi đau khôn
cùng, vẻ ưu sầu hòa lẫn cùng ánh trăng màu trắng bạc như được tuôn ra.
Gió thổi từng cơn nhè nhẹ, hương hoa tường vi quen thuộc cứ mặc sức lan tỏa
trong không khí.
Trong ánh trăng dịu dàng đẹp đẽ, giọng nói của tôi chưa bao giờ kiên quyết đến
vậy:
“Ừ, mình muốn ở bên cậu, cậu đi đâu mình sẽ theo đó. Mình sẽ mãi đi theo cậu!”
“Thật sao? Mãi đi theo mình à?”
Không biết có phải do ảo giác của tôi, khi Nguyên Triệt Dã nhắc lại câu nói
này, trong đôi mắt cậu ấy hiện ra ánh hào quang dịu dàng và sâu sắc, chan chứa
tình cảm mà từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
Cậu ấy từ từ giơ tay về phía tôi, như bị mê hoặc, tôi cũng đưa tay đặt vào bàn
tay cậu ấy.
Sức hút là gì vậy?
Hai bàn tay sát lại gần nhau của hai kẻ ngồi dưới ánh trăng, hai trái tim đập
rộn ràng hòa vào làm một, tất cả đều là do sức hút chăng?
Hình như cũng bởi vì thích, xa hơn nữa, bạn cũng vẫn sẽ lựa chọn đến bên người
đó; bởi vì yêu, khó khăn hơn nữa, bạn cũng vẫn muốn đứng trong trái tim của
người đó!
"... Thế nhưng, nếu như nơi đó mình không muốn cậu theo mình thì sao?”
Trong khoảnh khắc bàn tay cậu ấy nắm chặt bàn tay tôi, cậu ấy đột nhiên hỏi câu
hỏi đó.
“Hả?”
“Nếu như có một nơi mà mình không muốn cậu đi cùng, vậy cậu có thể không đi
được không?”
“Mình...” Tôi do dự. Bàn tay bị nắm chặt của tôi có thể cảm nhận được sự run
rẩy của bàn tay Nguyên Triệt Dã, cậu ấy đang sợ hãi chăng?
Cậu ấy sợ điều gì vậy? Tại sao lại phải sợ chứ? Tôi sẽ bên cậu ấy, vậy nên cậu
ấy đâu cần phải sợ hãi...
“Mình sẽ đi. Chỉ cần nơi cậu đi, mình sẽ đi. Mình sẽ không để cậu một mình...”
Tôi nói từng câu từng chữ, nhưng lời tôi chưa kịp nói xong, ánh mắt Nguyên
Triệt Dã đã trở nên lạnh lùng, bàn tay nắm lấy tay tôi cũng dần dần buông ra
như không còn sức lực.
“Nguyên Triệt Dã?” Theo phản xạ, tôi ra sức nắm chặt lấy ngón tay chưa kịp rút
ra của cậu, “Sao vậy?”.
“Buông tay ra!” Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, giọng nói cậu ấy chợt trở nên
lạnh lùng khản đặc, giống như luồng gió lạnh thấu xương, làm đông cứng hành
động của tôi.
“Đừng lại đây nữa!” Cậu ấy hất tay tôi ra, sa sầm mặt, quay người bước đi, đi
men theo ban công thông nhau của mấy căn phòng, không thèm để ý đến tôi vẫn còn
ngẩn ngơ đứng lại phía sau.
Cậu ấy tức giận sao? Sao lại như vậy? Tôi nói sai điều gì sao?
Tôi ngẩn người nhìn theo Nguyên Triệt Dã đang khuất dần, lờ mờ hồi tưởng lại
những phút giây quen biết Nguyên Triệt Dã.
Thái độ của cậu ấy từ trước đến nay đều lạnh lùng khiến tôi không thể hiểu nổi.
Mỗi lần, khi tôi cứ nghĩ rằng đã rất gần gũi với cậu ấy thì cậu ấy sẽ lại cố
gắng đẩy tôi ra xa hơn.
Đến gần, đẩy ra xa.
Sau đó, kéo lại gần, rồi lại đẩy ra xa.
Nếu đã như vậy, chi bằng đừng để tôi lại gần có tốt hơn không? Tại sao phải kéo
tôi lại gần rồi lại đẩy tôi ra xa?
Nguyên Triệt Dã, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?
Đêm càng lúc càng khuya.
Gió cũng bắt đầu trở nên lạnh hơn.
Thế nhưng, tôi chẳng hề cảm nhận được.
Một mình ngồi lặng bên cửa sổ, giống như một con tượng gỗ bị chủ nhân vứt bỏ,
cô độc và bất lực.
“Hy Nhã, em ngồi trên cửa sổ làm gì vậy? Mau xuống đi!”
Sau lưng bỗng vọng lên giọng nói đầy lo lắng, giống như ánh sáng cứ chiếu rọi
thẳng vào tim tôi.
Là ai? Ai đang gọi tôi?
Tôi đưa mắt nhìn lên, liền thấy một bàn tay đã giơ ra bên cạnh tôi.
Bàn tay đó rất lớn, bàn tay được ánh trăng chiếu lấp lánh làm rung động người
khác. Thân thuộc quá, giống bàn tay ngày thơ bé đã không biết bao lần nắm chặt
lấy tay tôi, dắt tôi về nhà.
“Thần, anh đến đấy à...” Tôi đưa tay lên, lập tức bị bàn tay đó nắm chặt.
“Hy Nhã, sao em lại chạy ra đây một mình? Anh tìm em mãi!" Giọng nói toát
lên vẻ lo lắng, nghe xong thấy lòng ấm áp.
“Xin lỗi. Thần, sau này em sẽ không đến nơi nguy hiểm như thế này nữa!” Tôi
nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, kéo tay Thần chạy ra khỏi phòng.
Ở đây... Nguyên Triệt Dã đã không còn ở đây nữa rồi. Vậy nên, tôi cũng không
cần phải ở lại đây làm gì nữa.
“Này? Hy Nhã, em có thể nghe được rồi à?”
“Vâng, vừa mới nghe được thôi ạ.”
“Hi hi, vậy thì tốt rồi." Thần nhìn tôi, giơ tay vuốt tóc tôi, “Đói chưa?
Em vẫn chưa ăn chút gì đấy nhé. Anh mua cho em cơm thịt bò cà ri mà em thích ăn
nhất đấy”.
Tay anh thật ấm áp.
Lời anh nói cũng thật gần gũi.
Cứ như chạm đến nỗi lòng tôi, từng chút một, rất đỗi dịu dàng.
“Vâng !” Tôi gật gật đầu, vì không muốn để anh lo lắng, tôi lại ngoan ngoãn trở
thành mèo con tham ăn trước mặt anh, “Có cả bánh bơ không vậy?”.
“Có.”
“Thế còn trân châu thì sao ạ?”
“Đều có hết, tất cả những thứ em thích đều có hết.”
“Hi hi, thế này thì em phải ăn hết mới được! Để nhét đầy dạ dày!”
Đúng vậy, phải ăn hết, để lấp đầy chỗ trống trong cơ thể.
Thế nhưng...
Dạ dày có thể dùng thức ăn để lấp đầy, còn trái tim thì sao? Nơi trống rỗng đó,
ngoài người đó ra, mãi mãi chẳng thể nào lấp đầy được...
“Thần, giúp em làm thủ tục xuất viện nhé." Sau khi ăn xong, tôi nói với
Thần.
“Tại sao? Tai em đã khỏi chưa?” Thần nhìn tôi lo lắng.
“Em khỏi rồi mà." Tôi gật gật đầu.
“Thật không? Hay là để kiểm tra thêm ít lâu nữa đi.”
“Không! Thần. Em rất khỏe! Thật đấy!
Em muốn về nhà. Em... không muốn ở đây thêm nữa..."
Câu nói cuối cùng rất nhỏ, nhưng Thần vẫn có thể nghe được, anh nhìn sâu vào
mắt tôi, không nói gì, quay người bước ra khỏi phòng bệnh, làm thủ tục xuất
viện cho tôi.
Đêm nay, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ xinh ở nhà, nằm mơ thấy một giấc mơ y
như nhau, đến nỗi cứ trở mình liên tục. Trong giấc mơ, có một bóng người cứ lúc
gần lúc xa, tôi cứ đuổi theo người đó, nhưng mãi mãi chẳng thể nào đuổi kịp...