Nhật Ký Từ Thiên Đường

Chương 16: Chương 16: Nỗi nhớ thương tồn tại giống như không khí




Thứ Sáu, ngày 22 tháng 10, trời nắng.



Người đó...



Người mà tồn tại giống như không khí



Người mà khi không có người đó, tôi cảm thấy không thể hít thở nổi



Nay đã quay mặt đi không còn ngó ngàng đến tôi nữa.



Nay đã không còn soi sáng cho tôi nữa



Nay đã không còn quan tâm đến tôi nữa



Rõ ràng lúc này có người làm việc đó còn tốt hơn người đó



Rõ ràng lúc này có người có thể làm cho tôi vui vẻ,



Nhưng dù là như vậy,



Tôi vẫn cứ nhớ thương người đó.



Dần dần, mối nhân duyên của tôi ở trên lớp đã bắt đầu thay đổi.

Tôi và Vy Vy thường xuyên cùng làm bài tập, cùng thảo luận về cách trang điểm và ăn mặc rất kỳ quặc của một số bạn trong lớp, càng vui hơn nữa khi hai đứa cùng hào hứng đi xem nhóm nhạc Fly của học sinh trường Lăng Nam tập luyện biểu diễn một cách tràn đầy hứng khởi.

Cũng có thể do Vy Vy mà nhiều bạn nữ trong lớp gần gũi với tôi hơn, thậm chí thỉnh thoảng còn chuyền tay những mảnh giấy nói những chuyện thầm kín của con gái.

Cuộc đời học sinh của tôi dường như từ bây giờ mới bắt đầu vui vẻ, đầy sắc màu. Nhưng Vy Vy cứ cách vài ngày là lại sang trường Lăng Nam, nói là để xem diễn tập ca nhạc, nhưng thực ra là để gặp gỡ tay chơi guitar của ban nhạc - A Kiệt.

Tôi cũng không biết mối quan hệ đó đã phát triển như thế nào mà mỗi lần sang đó đều thấy Vy Vy quấn lấy A Kiệt, lạnh lùng bỏ tôi lại một mình.

Vì vậy kéo tôi đi xem diễn tập rõ ràng chỉ là cách tung hỏa mù cho tình cảm của Vy Vy mà thôi.

Hứa Dực thì lại luôn cười rất vui vẻ trước vẻ phẫn nộ bất bình của tôi, cậu ấy và Vy Vy luôn tiến hành những cuộc đối thoại ngầm rất ăn ý với nhau.

“Hi, đến thăm Kiệt à?”

“Hi hi, mình mang Hy Nhã đến rồi.”

“Kiệt đang ở đằng kia tập guitar, đang cần người rót nước pha trà.”

“Hy Nhã nói khát rồi, cậu có thể đưa Hy Nhã đi uống trà sữa."

...

Có đến N lần tôi đều bị bán đứng một cách kỳ quặc như vậy.

Như tối nay cũng không là ngoại lệ.

“Thôi cho tớ xin, trà sữa ở quán này loại nào tớ cũng uống rồi.” Tôi nói với Hứa Dực với ngữ điệu đầy bất mãn: “Hai người muốn âm mưu gì với tớ thì dùng cái gì tươi mới hơn một chút được không?”.

“Sao, cậu biết rồi à, ý đồ rõ rệt lắm hả?”

“Khó lắm sao? Hai người người hát người đàn phụ họa cho nhau.”

“Không khó, nhưng với chỉ số IQ của cậu mà nói thì là rất khó.”

“Ý cậu tức là tớ rất ngốc?” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy đầy đe dọa.

“Đúng. Đồ ngốc. Ha ha...”

Tôi đờ người ra, mọi vật trước mắt như ngừng chuyển động.

Trước mắt như một cái đầu tóc vàng đang nhảy múa, người đó phá lên cười vẻ rất vô tâm, lại thêm thái độ đầy giễu cợt của cậu ấy, “Đồ ngốc!”.

Đột nhiên, tôi thấy cổ họng đắng ngắt, tim đập mạnh.

Tôi vội vã cúi đầu xuống, ở đuôi mắt trái có một giọt nước mắt qua ống hút đã chạy xuống cốc trà sữa. Có thể là do tư thế ngồi của tôi, nhưng cũng có thể do mắt trái gần với trái tim hơn mắt phải.

Giọt lệ óng ánh rơi vào trong cốc trà sữa khoai môn, tan ra không một tiếng động.

“Hy Nhã!” - Hứa Dực thấy kỳ lạ trước những phản ứng yên lặng của tôi, lên tiếng khẽ gọi, “Ăn đi, không ăn nhanh là bỏ cậu lại ở đây một mình đó nhé”.

Giọng của tôi buồn buồn.

Vài giây sau, tôi ngước mắt lên bắt gặp Hứa Dực đang nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, ánh mắt ánh lên sự ấm áp và quan tâm, “Vẫn ổn chứ, Hy Nhã?”.

“Tớ ổn. Hứa Dực, cảm ơn cậu!” Tôi nhẹ nhàng nói.

Cảm ơn cậu đã giúp tớ tìm thấy được tình bạn, cảm ơn cậu đã đi ăn bánh ngọt cùng tớ, dù cậu không hề thích ăn đồ ngọt, cảm ơn sự quan tâm và hy sinh của cậu từ trước đến giờ, cảm ơn cậu đã cùng tớ trải qua những ngày tháng nhớ mong Nguyên Triệt Dã...

Có rất nhiều, rất nhiều lời cảm ơn mà tôi không thể nói hết được.

“Thực ra thứ tớ cần không phải là lời cảm ơn của cậu.”

Hứa Dực nhìn tôi chăm chú, ánh mắt chân thành và nghiêm túc.

Ngón tay cuộn tròn đặt trên đầu gối, trái tim đập lỗi nhịp nhưng tôi vẫn không có đủ dũng khí thoát ra khỏi ánh mắt của cậu ấy.

Không khí gượng gạo đó kéo dài trong giây lát.

“Ha ha, tớ phát hiện Hy Nhã thực ra rất giống một loài động vật.” Hứa Dực đột nhiên bật cười.

“Gì cơ?”

“Con nhím”

“Hả? Rõ xấu.”

“Chỉ cần có người tìm cách tiếp cận cậu, cậu sẽ co người lại để phòng thủ, hướng phần gai về phía người đó.”

“Vậy thì tại sao lại có người muốn động đến nhím nhỉ, sẽ đau lắm đấy.”

“Đúng vậy, có người dù cho bị đau, vẫn muốn đến gần.”

“Thật là ngốc.”

“Diệp Hy Nhã, cậu đang cố tình làm tổn thương tớ đúng không?”

“Đâu có, hi hi.”

...

Thời gian giống như những hạt cát nắm trong tay, muốn níu lại cũng không có cách nào níu được, cứ thế trôi qua.

Có một khoảng thời gian, tôi tham gia lớp học vẽ tranh ngoài giờ của trường. Không ngờ, thầy giáo đưa một bức tranh của tôi đi tham gia hội thi, và giành giải đặc biệt.

Ngày trưng bày sản phẩm đoạt giải lại đúng vào ngày cuối tuần, Hứa Dực muốn cùng tôi đi xem triển lãm tranh. Đây hình như là lần đầu tiên cậu ấy chính thức mời tôi. Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lôi Vy Vy cùng đi, và bảo Hứa Dực rủ thêm cả A Kiệt nữa.

Nhưng khi đi dạo trong hành lang triển lãm tranh, lúc tôi quay lại định nói chuyện với Vy Vy, mới phát hiện ra là không thấy bóng dáng hai người Vy Vy và A Kiệt đâu.

“Hi hi, hai người họ đã tách ra đi dạo từ lâu rồi.” Nụ cười của Hứa Dực hơi ám muội, thuận tay đưa cho tôi cốc trà sữa nóng.

“Đồ hám sắc khinh bạn.”

“Cậu ấy muốn tạo cơ hội cho tớ.”

“Ơ.” Tôi lại bắt đầu ậm ừ cho qua chuyện.

“Này, tranh của cậu ở đây này.”

Nghe thấy vậy, tôi dừng lại, quay người lại nhìn thấy cậu ấy đang chỉ một bức tranh rất quen thuộc.

Được trang hoàng trong khung tranh tinh xảo, nhìn xa xa chỉ thấy trên bề mặt bức tranh có những đám mây hồng lửa, giống như đang bùng cháy lên đến rách toác, trên đường thẳng có một vệt trắng tròn như bánh xe được đặt ở đó.

Tâm trí tôi dường như cũng đang bị đốt cháy vậy, lại nhớ đến khoảng thời gian quét dọn vệ sinh cùng Nguyên Triệt Dã, cái bóng cô đơn của cậu cùng giọng điệu hoang vắng ấy.

“Lúc mặt trời từ từ trôi xuống cạnh những đám mây, một ngày coi như cũng dần dần kết thúc, lúc này chính là lúc tất cả mọi người đang hối hả về nhà... ha ha ha ha, mặt trời lúc này thật giống như một bức tranh đã từng được xem, của Anthony gì đó, bức tranh mặt trời lặn mà ông ta vẽ thực sự cũng đẹp như thế này.”

...

Trái tim như bị ai bóp chặt, ngạt thở đến khó chịu.

“Hy vọng?” Cái tên hay quá - Hứa Dực xem rất kỹ phần giải thích ở phía dưới bức tranh.

Hy vọng là tên tôi đặt cho bức tranh này.

Tôi đi về phía bức tranh, ánh nhìn thoáng mơ màng.

“Cậu biết tớ vẽ gì không?”

“Cảnh mặt trời mọc.”

“Tại sao lại không phải là mặt trời lặn?” Cậu ấy hiểu ngay được hàm ý bức tranh của tôi, khiến tôi rất ngạc nhiên.

“Màu vàng cam đậm rõ giống như lửa cháy rực sân khấu.” Hứa Dực dừng lại một chút, “Cho tớ cái cảm giác như một sự bùng cháy của sức sống, giống như cõi Niết bàn của Phượng Hoàng, thể hiện sự tái sinh ở Trái đất”.

Cậu ấy nói rất nghiêm túc, đường nét trên khuôn mặt nhìn nghiêng rất thanh thoát, có khí chất kiên nghị.

“Hi hi, sao, bây giờ mới phát hiện ra tớ đẹp trai à?” Hứa Dực quay đầu lại, thấy tôi đang đờ người ra, không thể nén nổi bông đùa.

Khác với thường ngày, tôi lại không chế nhạo lại cậu ấy, giọng tôi như đã chìm vào một vùng hồi ức rất xa xăm nên trở nên trầm xuống: “Cậu rất giống một người bạn của tớ, nhưng lại không giống như vậy”.

“Ừ?” Đáy mắt của Hứa Dực ánh lên một tia sáng, kiên nhẫn chờ tôi nói tiếp.

“Là người tớ thích, cậu ấy tên là Nguyên Triệt Dã.” Không biết tại sao, lúc này tôi rất muốn kể cho cậu ấy nghe chuyện về Nguyên Triệt Dã, chuyện mà từ trước đến giờ tôi vẫn luôn giữ kín trong lòng.

“Nguyên Triệt Dã à?” Hứa Dực líu ríu nhắc lại cái tên ấy.

“Ừ, hi hi, nếu cậu ấy thấy được bức tranh này thì tốt, như thế cậu ấy có thể cảm nhận được hy vọng.”

Vậy thì cái bóng của cậu ấy sẽ không còn cô đơn như thế nữa? Ồ, chút nữa tôi quên, có lẽ bây giờ cậu ấy không còn cô đơn nữa. Cậu ấy đã trở về bên Giang Thượng Tuyết rồi...

Hứa Dực nghe rất chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh ổn định, cũng có thể biểu lộ của cậu ấy giúp tôi có đủ dũng khí để kể tiếp: “Trước đây tớ bị mắc một dị tật về tai, thường xuyên không nghe thấy được những thứ quan trọng vì bị căng thẳng quá. Rất nhiều người vì thế mà cô lập tớ, nhưng Triệt Dã thì không, cậu ấy luôn mang đến niềm vui cho tớ. Về sau cậu ấy cỗ vũ động viên tớ tiến hành làm phẫu thuật và bảo rằng làm phẫu thuật xong sẽ nói cho tớ biết đáp án của một câu hỏi. Nhưng khi phẫu thuật xong... cậu ấy đã cùng với người bạn gái cũ rời khỏi thành phố này, nhưng tớ vẫn thích cậu ấy...”.

Tôi cứ nói, trước mắt bắt đầu nhòa dần: “Khi cậu ấy chia tay tớ, những lời cậu ấy nói với tớ thực sự tớ không muốn nghe thấy một chút nào, lúc đó tớ ước gì tớ chưa từng làm phẫu thuật, mãi mãi không bao giờ nghe thấy được nữa thì sẽ tốt biết bao...”.

Trong trí nhớ, cảm giác đau lòng ấy vẫn còn, khiến mắt tôi bắt đầu ngân ngấn nước.

“Cậu không nên nghĩ như vậy.” Hứa Dực mỉm cười nói, nụ cười thật đẹp, rất cuốn hút lòng người, “Bởi vì...” Cậu ấy vừa nói vừa nắm lấy tay tôi, bàn tay vừa cầm trà sữa nóng mang theo hơi ấm khiến người khác yên lòng dần dần thấm vào da thịt tôi.

Tôi cố ép bản thân thả lỏng, nói tiếp: “Nhưng sau khi tai khỏi bệnh, có thể nghe cậu hát, lại khiến tớ thấy rất vui vì đã quyết định làm phẫu thuật”.

“Thật sao?” Đôi mắt Hứa Dực lấp lánh ánh nhìn ấm áp, những tình cảm che giấu bên trong gần như cùng ùa ra ngoài.

Tôi ý thức được rằng câu nói vừa nãy dường như có gì đó hơi ám muội, vội vàng chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, đưa tay lặng lẽ rút điện thoại trong túi ra.

Dây đeo di động hình con ếch màu xanh nhạt nhẹ nhàng lay động trong không trung.

“Hi hi, bây giờ tớ rất muốn nói với Nguyên Triệt Dã rằng Hứa Dực tớ quen là một người rất có tiềm năng ca nhạc."

Tôi vừa nói xong, Hứa Dực lập tức hơi rùng mình, ngạc nhiên nhìn tôi chăm chú, “Cậu vẫn giữ liên lạc với cậu ấy à? Cậu đã đi tìm cậu ấy rồi à?”.

“Tìm cậu ấy?” Tôi nhìn Hứa Dực một cách đầy nghi hoặc, sau đó cười đau khổ, “Người cậu ấy thích là người khác, tớ và cậu ấy... chỉ là bạn tốt thôi, hi hi”.

Tôi nghĩ nụ cười của tôi chắc là rất xấu, nhìn sự buồn bã và đau xót trong ánh mắt Hứa Dực là tôi biết.

Hứa Dực dùng tay giữ nhẹ má tôi, nói một cách nhẹ nhàng nhưng cương quyết: “Hy Nhã, tớ thích cậu, tớ nhất định sẽ làm tốt hơn cậu ấy”.

Tôi không biết cậu ấy nói thế có phải là do ghen không, nhưng tôi không ngăn cản hành động này của cậu ấy, có lẽ lúc đó tôi cũng cần một đôi bàn tay ấm áp.

Xem xong triển lãm tranh, vẫn không thấy bóng dáng Vy Vy và A Kiệt đâu. Hứa Dực nói đưa tôi về nhà.

Chúng tôi vừa thảo luận những cảm nhận về buổi triển lãm tranh vừa thong thả tản bộ về phía trước. Mọi người đi đường đều chú ý đến vẻ đẹp trai của Hứa Dực, nhưng cậu ấy dường như hoàn toàn không để tâm đến điều đó, mà chỉ chú ý cười đùa với tôi.

“Hy Nhã, cậu vừa nhìn gì thế? Sao không nhìn tớ?”

“Không nhìn gì cả.”

“ò, bên kia có người bán kẹo bông kìa.”

“Ừ, hồi bé tớ thích ăn kẹo bông nhất.”

“Hi hi, thật là cảm động, tớ lại biết thêm một bí mật nhỏ nữa của Hy Nhã rồi.”

Ôi, cậu ấy thật là trẻ con.

Tôi cũng không buồn để ý đến cậu ấy, đi nhanh lên phía trước, nhưng khi đi qua một đài hoa tôi đột nhiên dừng lại, cái đài hoa này... hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải...

Bất giác ánh mắt lần theo đài hoa tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng lại nhìn chằm chằm vào một vị trí.

Trên nền xi măng màu trắng xám, có một loạt dấu chân to nhỏ không thuần nhất... đây chính là những dấu chân mà hôm tổ chức buổi liên hoan tôi và Nguyên Triệt Dã khi đi qua đây đã để lại.

Tôi từ từ tiến về phía trước, đến đứng trước những vết chân đó, không để tâm đến những ánh mắt kỳ lạ của người qua đường đang nhìn tôi.

“Hy Nhã!" Hứa Dực chạy theo đầy nghi hoặc và lặng lẽ đứng đằng sau tôi.

“Ở đây, đây chính là nơi mà tớ và Nguyên Triệt Dã đã từng đi qua." Tôi dùng đầu ngón tay di di vào các vết chân đó và cảm nhận cảm giác thô ráp gờn gợn, tôi cười và thầm thì với Hứa Dực, “Hôm đó, có rất nhiều đom đóm, giống như tất cả những ngôi sao băng bao phủ khắp bầu trời đều rụng xuống đây vậy. Bọn tớ chơi rất vui!”.

Hứa Dực nghe rất chăm chú, không nói lời nào.

“Triệt Dã còn bắt một con đom đóm thả vào lòng bàn tay tớ... khiến tớ cảm thấy như là tớ đã nắm được hạnh phúc trong tay tớ vậy. Nhưng, kết quả cuối cùng lại...”

Nụ cười ở khóe miệng tôi trở nên gượng gạo dần và biến thành nụ cười chua chát, trái tim bắt đầu thấy đau đớn chua xót.

“Thực ra lúc đó tớ nên hiểu ra rằng đây là điều dự báo trước." Những dấu chân trước mặt lúc thì nhạt nhòa mờ ảo, lúc thì lại rất rõ nét, giống như những ký ức muốn xóa nhòa nhưng lại càng khắc sâu hơn.

“Điều dự báo trước?” Hứa Dực nhắc lại với vẻ băn khoăn.

“Những dấu chân này, chính là những điều dự báo trước..." Giọng tôi không kiềm chế được run rẩy, “Những dấu chân to to này là dấu chân của Triệt Dã, những dấu chân nhỏ nhỏ bên cạnh là của tớ. Khi mới bắt đầu, tớ và Triệt Dã cùng nhau song song đi về phía trước...” Tôi đi thẳng men theo dấu chân lúc đầu, chỉ là người đi bên cạnh tôi lúc này lại là một Hứa Dực trầm mặc không nói câu nào.

“Nhưng khi đi đến đây, tớ quay đầu lại, đi về điểm xuất phát. Dấu chân của Triệt Dã giống như một đường thẳng đơn đi mãi không trở lại...” Tôi không thể kiềm chế nỗi đau trong lòng mình thêm được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt lăn khỏi khoang mắt. “Đây là kết thúc của tớ và Triệt Dã!”

Tôi không quên được đêm đó, nơi đây đẹp đến kỳ lạ, giống như sao băng vừa rơi xuống vậy.

Bây giờ, tuy vẫn đài hoa quen thuộc đó, nhưng đã không còn những con đom đóm bay lượn nữa.

Và hạnh phúc của tôi cũng sẽ rất khó tìm lại.

Tất cả đều đã qua rồi.

Nỗi đau quá lớn, mà thế giới của tôi thì quá nhỏ bé, tôi đã sắp không chịu đựng được sức nặng của nỗi đau...

“Hy Nhã...” Hứa Dực đi lại phía tôi, dịu dàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, nhưng hành động này khiến cho tôi khóc thảm thiết hơn, vì Triệt Dã cũng đã từng lau nước mắt cho tôi như vậy...

Trái tim, trong phút chốc đau nhói đến mức không thể nào thở được nữa.

Người mà tôi yêu như yêu không khí, không có người đó, tôi cảm thấy không thể nào thở được, nay đã quay lưng bỏ đi, bỏ mặc tôi, đã không còn soi sáng cho tôi nữa.

Có thể, không còn quan tâm đến tôi nữa.

Nhưng cho dù như thế, tôi vẫn cứ nhớ đến người đó.

Triệt Dã, bây giờ cậu sống có vui không?

Cậu có hạnh phúc không?

Chắc là cậu sẽ không nhớ mình như mình đang nhớ cậu tha thiết, đúng không?

Triệt Dã, nếu lúc đó mình kiên trì hơn thì liệu cậu có bị lay chuyển không?

Tôi như chìm vào trong biển nước mắt xanh thẳm, tôi dõi theo dấu chân không có hành trình quay lại của Triệt Dã, buồn đến độ không thể thở nổi.

“Rõ ràng là đã cùng cậu ấy đi xa như thế rồi, tại sao không kiên trì đi tiếp? Tại sao mình lại muốn một mình quay đầu trở lại điểm xuất phát? Tại sao đến bây giờ lại chỉ còn lại một mình mình khóc lóc một cách bất lực ở chốn cũ...”

Nếu có cơ hội làm lại, trở về ngày cậu ấy muốn ra đi, liệu mình có bất chấp tất cả để níu chân cậu ấy lại, giữ lại ở thành phố này?

Nhưng đã bỏ lỡ rồi, thì là bỏ lỡ rồi.

I miss you là mình nhớ cậu.

I missed you có phải là hôm đó mình đã bỏ lỡ cậu?

...

“Hy Nhã.” Ôm chặt vai tôi hơn, giọng Hứa Dực dịu dàng khẽ khàng nói: “Để tớ chăm sóc cậu nhé, được không?”.

Tôi hơi co người lại, trái tim cũng khẽ run theo.

“Hãy để tớ chăm sóc cậu, sau này tớ sẽ không làm cho cậu khóc ; tớ sẽ khiến cậu cười một cách vui vẻ, hạnh phúc nhé được không? Hy Nhã, cậu biết mà, tớ thật lòng thích cậu. Cậu đừng khép chặt trái tim mình được không? Quên cậu ấy đi, tớ nhất định sẽ tốt hơn cậu ấy. Hy Nhã, đồng ý nhé, được không?”

Những lời nói dịu dàng như vậy, sự dụ dỗ ngọt ngào như vậy...

Ngón tay tôi thoáng run nhẹ, mở to đôi mắt ướt đẫm nước trên bờ mi.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt chân thành của Hứa Dực, trong đôi mắt đen sáng của cậu ấy dường như chất chứa chỉ có vũ trụ nhỏ nơi tôi tồn tại.

Luôn xoay chuyển không ngừng, không có ngày đêm.

Không ngừng không nghỉ.

Nhưng...

Tôi buồn bã nghiêng đầu, không nỡ nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu ấy, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi... tớ không thể...”.

Trong phút chốc, tôi cảm nhận được vòng tay ôm tôi của Hứa Dực cứng hơn, tôi có thể tưởng tượng được sự thất vọng trong ánh mắt cậu ấy, một loại nỗi đau không gọi thành tên nắm chặt lấy tôi khiến cho tôi không nỡ nói ra thành lời: “Chúng ta...”.

“Ừ?”

“Chúng ta... chỉ làm bạn thôi, có được không?”

“Làm bạn?” Hứa Dực lặp lại lần nữa, thần thái có vẻ thất vọng, nhưng tôi đã rất kiên quyết gật đầu.

Tôi không thể lừa dối lòng mình được, từ trước đến giờ, tôi vẫn rất thích Nguyên Triệt Dã, cậu ấy là người duy nhất tôi yêu. Nhưng bắt tôi phải hoàn toàn buông tay người đứng trước mặt tôi, Hứa Dực, thì tôi lại không làm được.

Cảnh tượng này dường như là đã từng xảy ra. Nhưng nhân vật chính lúc đó là tôi và Nguyên Triệt Dã...

“Chúng mình...”

“... Làm bạn thôi nhé... có thể chỉ làm bạn thôi, có được không?”

Lúc đó, Triệt Dã cũng nói với tôi như thế, vậy thì, tâm trạng của cậu ấy lúc đó liệu có giống tôi bây giờ? Mặc dù không thích người đó nhưng cũng không muốn buông tay; tuy rằng ích kỷ nhưng vẫn lưu lại cho người khác một tia hy vọng tàn nhẫn.

“Vậy thì, làm bạn đi.” Giọng Hứa Dực không còn vẻ ủ ê nữa mà đã trở lại là một giọng nói vui vẻ thoải mái như trước, “Nhưng mà tớ sẽ vẫn tiếp tục thích Hy Nhã đấy nhé. Cho dù Hy Nhã không thích tớ cũng không sao. Vì Hy Nhã tốt bụng như vậy, vì không muốn làm tớ buồn mà tiếp tục làm bạn với tớ. Tớ đồng ý tiếp tục đợi, đợi đến ngày Hy Nhã cũng thích tớ...”.

Thời gian dường như ngừng trôi ở giây phút này.

Quá khứ và tương lai.

Đau thương và hạnh phúc.

Hư ảo và chân thực.

Tiếp tục đi trên con đường về nhà, Hứa Dực như một người bạn dịu dàng nắm tay tôi đi, tôi cũng không phẳn đối.

“Lần sau không được khóc nữa nhé.” Cậu ấy đột nhiên nói.

Tại sao, làm gì có ai hạn chế người khac khóc?”

Tại vì... cậu khóc thật sự là rất xấu, hi hi.”

“Ơ... cậu cũng thế, nói lời tỏ tình thực sự không hợp với cậu.”

“Cậu cố chịu một chút đi, sau này tớ sẽ nói thường xuyên.” Cậu ấy cười một cách lém lỉnh rồi hướng về phía trước hét to: “Diệp Hy Nhã, tớ thích cậu !”.

Trái tim lại nằm phình to ngoài tầm kiểm soát, cảm giác ấm áp tràn vào các sợi dây thần kinh.

“Này, đã bảo bạn không được nói nữa mà.” Tôi giả vờ tức giận, lao nhanh về phía Hứa Dực. Những ánh vàng lóng lánh điểm qua kẽ lá cây bên đường trút xuống.

Chúng tôi chạy qua chạy lại dưới ánh sáng đấy, tiếng cười rộn ràng vương trên mặt đất.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn khoảng không trên đầu, lá cây khẽ lay động trong mắt. Không kiểm soát được tình cảm, tôi lại nhớ đến khung cảnh lúc trước ngồi trên xe của Nguyên Triệt Dã nhìn lên bầu trời...

“Này này này, đi chậm chút đi."

“Yên tâm đi, nếu sợ thì cậu ngẩng đầu lên nhìn bên trên đi.”

“Trên đó có gì hay mà nhìn?”

“Thấy chưa hả? Trong những chiếc lá ở trên đầu cậu ẩn chứa rất nhiều các thiên thần nhỏ. Này, các bạn thiên thần nhỏ, hãy bảo vệ cho Diệp Hy Nhã nhát gan nhé!”

...

“Này, đồ ngốc. Mình đưa cậu đến một nơi.”

“Ừ.”

...

“Không hỏi đưa đi đến đâu sao?”

“Mình tin cậu!”

“Hả?”

“Bởi vì cậu nói, các thiên thần nhỏ trong lá cây sẽ bảo vệ mình."

“Ha ha... cậu quả là ngây thơ!”

...

Lúc đó, tôi ngồi trên xe máy của Triệt Dã đi qua đường Lâm Âm, con đường hai bên toàn màu xanh mướt, thế mà bây giờ, lá cây ở đây đã chuyển sang màu vàng.

Triệt Dã đã ra đi từ rất lâu rồi.

Mùa thu đi qua, mùa đông đang đến gần. Hóa ra trong vô thức, tiết trời đã lặng lẽ thay đổi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.