Thứ Năm, ngày 11 tháng 8, trời âm u.
So
với những điều vui vẻ,
Mình
càng thích cậu lau nước mắt cho mình hơn;
So
với việc có một chiếc ô,
Mình
càng thích việc cùng cậu đi trú mưa hơn;
So
với những lời an ủi,
Mình
càng thích một cái ôm nồng ấm hơn;
So
với món quà,
Mình
càng thích những thời khắc được ở bên cậu hơn.
Mặc
dù thường xuyên nhìn thấy cậu,
Nhưng
mình vẫn muốn mong chờ nhiều hơn nữa.
Tôi thản nhiên đồng ý phẫu thuật.
Sự quan tâm của bố và Thần, sự kiên cường của Tiểu Anh, và ý muốn nghe tận tai
đáp án của Nguyên Triệt Dã, tất cả đã cổ vũ tôi. Rất may mắn, ca phẫu thuật
thành công, tật ở tai của tôi được chữa khỏi hoàn toàn, khả năng tái phát sau
này chỉ khoảng hai phần trăm.
Nhưng không biết tên Nguyên Triệt Dã kia có phải cố tình tránh mặt không muốn
trả lời tôi hay không mà từ khi ca phẫu thuật kết thúc, không hề thấy xuất
hiện. Gọi điện, cậu ấy cũng luôn lảng sang chuyện khác, kiểu như nói đến việc
trường tổ chức học thêm vào kỳ nghỉ hè, cậu ấy sẽ chép bài đầy đủ giúp tôi...
rồi vội vàng cúp máy.
Nhưng hôm nay, cậu ấy lại chủ động gọi điện thoại đến, khiến tôi thấy rất ngạc
nhiên.
“Hi, đồ ngốc! Tối nay đi chơi nhé.”
“Mình không rảnh nhé." Tôi giận vì thái độ lạnh nhạt của cậu ấy trong suốt
thời gian qua nên cố tình nói vậy.
“Ô, thế à, thế thì, bye bye..
“Này này, Nguyên Triệt Dã, cậu...”
“Ha ha, đồ ngốc giận rồi à? Hôm nay là ngày xuất viện, phải vui một chút! Thế
tối nay mình đến đón cậu, đưa cậu đến một nơi. Mình đã xin phép bố cậu rồi, cho
nên bọn mình có thể chơi đến rất khuya. Ha ha ha.”
“Ừ.” Tôi do dự một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi, “Cậu quyết định cho
mình biết đáp án của câu hỏi rồi, đúng không?”.
Im lặng...
Sau hồi im lặng là “tút tút tút” - tiếng gác điện thoại.
Đáng ghét! Tên này rốt cuộc đang muốn chạy trốn cái gì vậy? Rõ ràng là đã đồng
ý với mình rồi...
Buổi tối, trăng sáng như gương.
Đường phố rất đông, tôi liếc nhìn các đôi tình nhân bên cạnh, lại nhìn Nguyên
Triệt Dã đang đút tay vào túi đi phía trước. Xì, đúng là một tên không bao giờ
thấu hiểu tình cảm!
Nếu biết trước là đi cùng cậu ấy ba dãy phố mà vẫn chẳng có kết quả gì, tôi thà
đến buổi tiệc liên hoan chúc mừng mà Thần tổ chức cho tôi ăn uống no say còn
hơn.
“Đến rồi.”
Đang lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, Nguyên Triệt Dã đi phía trước đột nhiên dừng
lại, hại tôi không kịp dừng bước, va vào lưng cậu ấy.
“Chỗ mà cậu nói là ở đây hả?” Tôi nhìn về phía trước một cách tò mò, nơi đây có
rất nhiều đèn lồng đỏ rực đang thắp sáng dọc hai bên đường. Từng ngọn, từng
ngọn trông rất nên thơ, đẹp lung linh.
“Hôm nay là ngày gì...” Tôi nghi hoặc chạy về phía một ngọn đèn lồng gần nhất
đọc thơ viết trên đó “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ? Không lẽ... hôm nay là
ngày lễ tình nhân Thất tịch?”
Vốn không cần cậu ấy trả lời, những thứ tôi nhìn thấy trước mắt cũng đủ chứng
minh rồi. Những đôi nam nữ xung quanh gần như đều đi thành đôi, mỗi cặp đôi đều
cầm trên tay chiếc đèn lồng có hình dáng khác nhau rất đẹp.
Thật không ngờ Nguyên Triệt Dã dẫn tôi đi xem hội đèn lồng ngày lễ tình nhân,
điều này phải chăng chứng tỏ, trong trái tim cậu ấy, chúng tôi đã là một đôi
tình nhân, cho nên cậu ấy mới muốn đi chơi cùng với tôi vào một ngày đặc biệt
thế này?
Tôi sung sướng ngoảnh đầu lại nhìn nụ cười trong sáng và ánh mắt long lanh rạng
rỡ của Nguyên Triệt Dã dưới ánh đèn lồng. Thảo nào, từ trước đến giờ cậu ấy cứ
không chịu trả lời câu hỏi đó của tôi, thì ra là do cậu ấy đợi một thời điểm
thật lãng mạn.
“Này, tại sao lại đưa mình đi dạo lễ hội đèn lồng? Có phải là...”
Tôi nở nụ cười bẽn lẽn, dùng cùi tay khẽ huých cậu ấy một cái.
“Mình nói rồi, là để mừng cậu xuất viện mà.”
Dù Nguyên Triệt Dã diễn rất đạt, không hở lộ một chút gì, nhưng nhìn nụ cười
rạng rỡ và ấm áp của cậu ấy, tôi có cảm giác rất hạnh phúc. Hạnh phúc này đến
rất nhanh và bất ngờ lấp đầy trái tim đang đập loạn nhịp của tôi.
Tôi và Nguyên Triệt Dã mua hai chiếc đèn lồng, mỗi người một cái sau đó viết
lên đó một câu ước nguyện của mình.
“Này, cậu viết gì vậy? Có phải là đáp án của câu hỏi đó không?”
Tôi định nhìn trộm xem Nguyên Triệt Dã viết gì, nhưng bị cậu ấy phát hiện.
“Thế cậu viết gì vậy?”
“Cậu cho mình xem trước.”
“Không được, cậu cho mình xem trước.”
Tôi nghĩ một lát: “Ừ, cho cậu xem”.
May mà trời tối, Nguyên Triệt Dã không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ
của tôi. Khi tôi đẩy đèn lồng cho cậu ấy xem, tim tôi đập loạn lên.
“Mãi mãi bên nhau. Ha ha ha.”
Cậu ấy đọc to từng từ từng chữ rồi cười to lên.
“Sao lại cười, mình cho cậu xem của mình rồi, cậu cho mình xem của cậu."
“Ừ, cậu xem đi."
Tôi vội vàng với lấy, nhưng nhìn một lượt rồi một lượt quanh đèn lồng, tôi giận
đến run cả tay.
“Nguyên Triệt Dã!”
“Ha ha ha, cậu bị lừa rồi, mình không viết gì hết."
Nụ cười của cậu ấy như đóa hoa tường vi đẹp nhất trên thế gian này. Nụ cười hút
hồn người ấy trong cảnh đêm đẹp đẽ nhường này đã bắt trái tim tôi làm tù binh.
Nỗi tức giận của tôi lập tức tan biến, trong mắt tôi chỉ còn lại nụ cười của
cậu ấy. Vô số đèn lồng đang thắp sáng bầu trời đêm, giống như vô vàn vì sao
đang sáng lấp lánh.
“Đẹp quá!” Tôi bất giác buột miệng thốt lên.
“Gì cơ?” Nguyên Triệt Dã tò mò hỏi.
“Không nói cho cậu đâu." Tôi cố úp mở, ai bảo vừa nãy cậu ấy bỡn cợt tôi.
Tôi vừa nói xong, Nguyên Triệt Dã lập tức đưa tay ra búng vào trán tôi. Mắt cậu
ấy ánh lên tia nhìn bí ẩn, ngón tay hơi lạnh. Cử chỉ thân mật ấy khiến tôi ngây
người ra.
Nguyên Triệt Dã, cậu biết không?
Mình rất thích cậu như thế này, thích con người cậu lúc gần gũi với mình thế
này. Gần như chỉ cần mình khẽ giơ tay ra là có thể chạm được tới cậu.
“Tạch!” Lại một cái búng vào trán.
“Không nói à? Không nói thì mình búng tiếp.”
“Hừ, lại còn biết dùng vũ lực ép buộc nữa.” Tôi đưa tay chỉ cảnh đèn lồng đang
bay lên, “Cậu nhìn kìa, đèn lồng giống như những cơn mưa sao băng”.
Từng ngọn đèn lồng, đang dần biến thành từng vì sao tuyệt đẹp giữa bầu trời
đêm, sáng rực... giống như cơn mưa sao băng được tạo ra từ lớp thiên thạch trên
tầng khí quyển, trở thành một cảnh đẹp vĩnh hằng trong mắt tôi.
“Một cơn mưa sao băng tĩnh?”
“Ừ, lần sinh nhật trước Thần tặng mình một mảnh thiên thạch nhỏ, mình nghĩ rằng
mảnh thiên thạch rơi từ trên trời xuống có thể tượng trưng cho sự vĩnh cửu.”
“À đúng rồi, sinh nhật năm nay cậu muốn nhận được quà gì?”
“Quà sinh nhật hả? Hi hi, sinh nhật mình còn lâu mới tới, là mùa đông."
“Không sao mà, năm nay mình sẽ đưa cậu đi mua quà...”
“Này này này...”
Tuy tự nhiên không hiểu vì sao cậu ấy lại muốn mua quà sinh nhật cho tôi, nhưng
trái tim tôi đã hoàn toàn bị cảm giác hân hoan vui sướng tràn lên chiếm lĩnh,
cũng không để tâm và cũng không muốn hỏi rõ nguyên nhân.
Cũng có thể, tôi biết trước được đáp án của câu hỏi đó...
“Cậu thích gì?” Nguyên Triệt Dã dẫn tôi đi dạo khắp các đường phố.
“Không biết.” Tôi lắc lắc đầu.
“Dùng cái đầu ngốc nghếch của cậu để nghĩ đi.”
Hứ...
Rõ ràng là tặng quà cho tôi, nhưng thái độ đó thực sự làm người khác khó mà
hiểu được tâm ý của cậu ấy.
Chúng tôi đi vào một tiệm đồ lưu niệm, ở đây có rất nhiều món đồ trang trí rất
đẹp, như các cốc có hình nhân vật hoạt hình, bình tưới cây, còn có cái kẹp ảnh
ngộ nghĩnh, những chiếc vòng tay được trang trí tinh xảo...
“Gương thần ơi gương thần, trên thế gian này ai là kẻ đáng ghét nhất?”
Tôi cầm một cái gương nhỏ có hình dáng giống chiếc gương thần trong chuyện cổ
tích, miệng lẩm nhẩm.
“Đồ ngốc, nó làm sao có thể trả lời cậu được?”
“Ai bảo là không? Cậu nhìn xem trong đây hiện lên này.”
Nguyên Triệt Dã hiếu kỳ lao đến, nhưng chỉ có gương mặt đẹp trai của cậu ấy mà
thôi, khi nhận ra là bị lừa thì đã không kịp nữa rồi.
“Ha ha, kẻ đáng ghét nhất chính là cậu.”
Tôi vừa nói xong liền bị nhận ngay một cái búng vào trán.
“Còn không phải là người đáng ghét nhất...” Tôi bĩu môi nói vẻ oan ức.
Hứ, lát nữa mình sẽ đòi thật nhiều, thật nhiều quà cho cậu ấy viêm màng túi
luôn!
Đột nhiên, ánh mắt tôi bị một món đồ trang trí trên tủ thu hút. Đó là một món
đồ nhỏ bằng gốm sứ rất tinh xảo, một cặp đôi ông lão bà lão cười rất hồn hậu,
ngồi dựa vào nhau trên chiếc trường kỷ, bà lão hơi phe phẩy quạt cho người bạn
già của mình.
Nhìn họ, không khí xung quanh bỗng trở nên ấm áp.
Rất muốn, rất muốn...
Cùng Nguyên Triệt Dã như vậy đến già.
“Chọn được rồi, mình chọn cái này.” Tôi chỉ vật trang trí đó.
Nguyên Triệt Dã ở bên cạnh xúm lại, nhìn một lát: “Cậu chắc chứ? Cái đó chẳng
có gì đặc biệt cả. Đúng là đồ ngốc chọn”.
“...” Tên Nguyên Triệt Dã này, sao lúc nào cũng làm cho tôi bị tổn thương?
Nguyên Triệt Dã tuy miệng nói vậy, nhưng vẫn nhẹ nhàng giúp tôi lấy món đồ gốm
sứ từ trên tủ xuống. Động tác của cậu ấy rất nhẹ nhàng cẩn thận, khiến tôi khẽ
bật cười. Tôi chợt hiểu đôi chút về Nguyên Triệt Dã rồi, cậu ấy thường nói
những lời có vẻ như là không để ý, không quan tâm, nhưng thực ra cậu ấy rất dịu
dàng chu đáo.
Vậy thì, cậu đối với mình có phải cũng như vậy không?
Dù cậu không có bất kỳ lời hứa nào với mình, nhưng trong lòng cậu, có phải cậu
cũng dịu dàng và nâng niu mình giống như món đồ trang trí kia không?
Nhưng ngay sau đó, tôi được nhìn thấy bộ mặt thật của cậu ấy.
Khi tôi xách món quà đó mỏi nhừ cả tay, Nguyên Triệt Dã vẫn thảnh thơi đi bên
cạnh không có chút ga lăng nào.
“Này, cậu không mang giúp mình được một lát à?” Tôi lầu bầu đầy bất mãn.
“Đó là quà sinh nhật tặng cho cậu thì cậu tự đi mà cầm chứ.” Cậu ấy trả lời
tỉnh queo.
Hừ!
Vốn chẳng có chút dịu dàng nào cả! Đúng thật là tàn nhẫn!
Tôi gạt bỏ hoàn toàn tất cả những đánh giá ban nãy của mình về cậu ấy. Thôi
dừng lại cho xong, không đi nữa. Bên cạnh là một quầy bán cá vàng, tôi đứng lại
ngay bên cạnh và ngắm lũ cá.
Trong chiếc bình thủy tinh trong suốt, từng chú cá vàng màu đen vui vẻ bơi đi
bơi lại, vệt đen trên lưng chúng giống như một loại tơ lụa thượng hạng, mềm mại
vô cùng.
“Giận rồi à?” Nguyên Triệt Dã lén lại gần.
“Hứ!”
“Ha ha...”
“Sao lại cười?”
Cậu ấy không trả lời, bắt chước theo điệu bộ tức giận của tôi phồng hai má lên,
sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của tôi, cậu chỉ mấy con cá vàng đen cũng có hai
bên má nhô lên trong bể cá thủy tinh.
“Cậu đang cười mình?”
“Tuyệt đối không hề.”
“Thế ý cậu vừa nãy là gì?”
“Ý là cậu rất giống cá vàng thôi."
“Hứ, thế còn không phải là cười mình hả?”
“Giống cá vàng, nhưng mình không cười cậu.”
Haiz, không bao giờ có thể theo kịp tư duy của cậu ấy được.
“Các cháu có mua cá vàng không?” Lúc này, ông chủ hàng tiến lại gần.
“Loại cá vàng này tên là gì ạ?” Tôi chỉ chú cá vàng màu đen.
“Đây là cá hắc điệp, cháu nhìn xem đuôi của con cá này giống như đôi cánh bướm,
nhìn rất thú vị, cho nên mới có cái tên đó.”
Quả nhiên, đuôi của chú cá hắc điệp xòe ra trong nước, giống hệt như cánh bướm.
“Ông chủ, bán cho một đôi.” Nguyên Triệt Dã đứng cạnh lên tiếng.
“Mình có nói là muốn mua đâu.” Tôi ngây người nhìn cậu ấy.
“Cậu không thích à?”
“Thích, nhưng..."
“Thích là được rồi, đây là món quà sinh nhật năm sau của cậu đấy.”
“A? Năm sau?” Tôi nhìn cậu ấy đầy kinh ngạc, vô cùng băn khoăn, “Sinh nhật năm
nay vẫn còn chưa đến, năm sau thì khỏi đi...”.
“Cậu chỉ cần phụ trách việc chọn quà là được, mình quyết định mua cho cậu quà
sinh nhật trong mười năm tới."
“A!" Tôi giật mình, “Mười năm? Cậu điên rồi à? Hay là đang đùa?”.
Nhưng vẻ mặt của Nguyên Triệt Dã rất nghiêm túc, mắt chăm chú nhìn tôi. Bỗng
chốc, tôi cảm thấy trong lòng vô cớ trào dâng cảm giác bất an...
“Nguyên Triệt Dã...”
“Sao?”
“Có phải cậu bị kích động gì không?”
“Không phải, mình chỉ sợ..." Nói đến đây, Nguyên Triệt Dã chợt ngừng bặt,
trong mắt thoáng lướt qua vẻ u tối, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ,
“Ngốc ạ, dù sao tất cả các món quà, tự cậu phải xách đấy”.
“Hừ! Thì ra cậu đang giày vò mình dưới hình thức khác, có phải không? Bắt mình
xách bao nhiêu đồ như vậy."
Chiêu này cũng đủ thâm độc đấy chứ! Quà sinh nhật, tôi không thể nào không
nhận, mà không lấy thì thiệt à!
Nguyên Triệt Dã không phủ nhận cũng không trả lời, tôi cuối cùng cũng không
cưỡng lại sự cám dỗ, chọn liền một mạch mười món quà sinh nhật.
Điều đáng mừng là, Nguyên Triệt Dã không bắt tôi xách đồ thật, cậu ấy còn chủ
động làm nhân viên khuân vác, và chỉ để tôi cầm bình cá vàng.
Chúng tôi sánh bước cùng nhau trở về nhà dưới bầu trời đêm. Nhìn nghiêng gương
mặt Nguyên Triệt Dã tỏa sáng dưới ánh trăng, thứ cảm giác hạnh phúc và lo lắng
mơ hồ chợt ủa tới.
“Nguyên Triệt Dã, cậu tặng mình quà sinh nhật của mười năm, có phải chứng tỏ,
từ nay về sau, sinh nhật nào của mình, cậu cũng ở bên mình phải không?”
“Cậu hy vọng như vậy sao?”
“Ừ. Cậu có biết, trong lòng mình, cậu có ý nghĩa như thế nào không?”
“Là gì?”
Tôi chỉ vào khoảng không phía trước, trả lời: “Không khí!”.
“Không khí?”
“Đúng vậy, cậu đã trở thành không khí của mình rồi. Nếu không có cậu ở bên
cạnh, mình dần dần sẽ cảm thấy không thể nào thở được.”
“Đồ ngốc!”
“Ha ha, đồ ngốc sẽ thích một ai đó hết đời này sang đời khác, Diệp Hy Nhã thích
Nguyên Triệt Dã hết đời này sang đời khác, đời khác nữa, rất rất nhiều
đời..."
Bước chân Nguyên Triệt Dã thoáng dừng lại, sau đó lại bước tiếp.
“Ha ha, làm gì mà có nhiều đời thế! Có lẽ... có lẽ mình sẽ rời khỏi thế giới
này trước cậu đấy..."
Cậu ấy nói câu này hết sức khẽ khàng, nhưng lại khiến tôi vô cùng lo sợ.
“Không đâu, cậu sẽ cùng mình sống đến già! Nếu như cậu thực sự rời khỏi thế
giới này trước... vậy thì, mình sẽ cùng cậu rời bỏ, giống như trong phim vậy!”
Nguyên Triệt Dã gần như bị lời thề nguyền của tôi làm cho hoảng sợ, đứng sững
lại, không hề lên tiếng.
“Bởi vì mình đã nói, không bao giờ bỏ mặc cậu! Chắc chắn mình sẽ làm
được!" Tôi nhìn chăm chú vào mắt cậu ấy, nói rành rọt từng chữ một.
“Ngốc ạ!” Nguyên Triệt Dã chậm rãi thốt ra hai từ, ánh mắt trong sáng dịu dàng
giống như một chiếc lông chim khẽ khàng vuốt ve trái tim tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy dùng giọng điệu này gọi tôi, cũng
không gọi tôi là đồ ngốc, mà là ngốc ạ.
Thực ra, đồ ngốc và ngốc ạ cũng không khác nhau là mấy nhỉ? Nhưng tôi vẫn luôn
cảm thấy, lần này, hai chữ giản đơn thốt ra từ miệng cậu ấy ẩn giấu thứ cảm xúc
nào đó mà tôi không thể nào nắm bắt được.
Trong thoáng chốc, chúng tôi đã đi đến cổng nhà tôi.
“Ôi, làm nhân viên khuân vác thật không dễ dàng chút nào, mệt chết đi được!”
Nguyên Triệt Dã đặt tất cả các món đồ vào lòng tôi, sau đó khẽ búng ngón tay
vào trán tôi, “Mang vào nhà và giữ gìn cẩn thận đấy, đừng làm mất nhé”.
“Ừ!” Tôi hào hứng gật đầu. Chưa bao giờ tôi nhận được một lúc nhiều quà như
vậy. Đêm nay, chắc chắn ngủ mơ cũng phải bật cười.
Nguyên Triệt Dã bước đi mấy bước, rồi quay đầu lại: “Hy Nhã, chúc ngủ ngon!”.
Nghe thấy lời chào tạm biệt của cậu ấy, tôi ngẩn người mỉm cười.
Lần đầu tiên nghe thấy cậu ấy gọi tên tôi dịu dàng khẽ khàng đến thế.
Lần đầu tiên không mang theo sắc thái bông đùa giễu cợt.
Lần đầu tiên có vẻ như... đang trịnh trọng hứa nguyện sẽ đem lại hạnh phúc cho
tôi.
Không khí xung quanh như đang reo vui nhảy múa. Nhìn bóng lưng cậu ấy quay đi
chuẩn bị rời khỏi đó, tôi chợt nhớ ra việc quan trọng nhất, “Nguyên Triệt Dã,
câu trả lời của câu hỏi đó...".
“Đối với cậu, mình có phải là người đặc biệt hay không?”
Nguyên Triệt Dã quay lại, do khoảng cách khá xa, nụ cười trên mặt cậu ấy trở
nên hơi mờ ảo.
Cậu ấy từ từ tiến lại gần tôi, sau đó ôm chầm lấy tôi.
Tôi và cậu ấy bị ngăn cách bởi những món quà, nhưng tôi có thể nghe rõ tiếng
nhịp đập trái tim của cả tôi và cậu.
Thình thịch!
Thình thịch!
Tiếng nhịp đập con tim hòa lẫn cùng nhau.
Nguyên Triệt Dã ôm tôi thật chặt, thật lâu, khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên đến
nhà cậu ấy, dưới ánh đèn đường cậu ấy đã ôm tôi, cũng ôm chặt như thế này... có
vẻ như lo sợ mất đi thứ gì đó...
Cảm giác bất an bỗng dâng trào trong tôi, trước mắt tôi chợt hiện ra khung cảnh
chúng tôi cùng bắt đom đóm.
Cậu ấy thận trọng thả đom đóm vào lòng bàn tay tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp khép
hai bàn tay lại, con đom đóm đã tung bay đôi cánh mỏng manh, bay vụt đi mất.
Ánh sáng xanh bay lượn giữa không trung, tuyệt đẹp nhưng lại có vẻ không chân
thực...
Thời gian chầm chậm trôi, cuối cùng cậu ấy cũng buông tôi ra. Sau khi nhìn tôi
thật lâu, cậu ấy quay người, vẫn giống như lần đầu ôm tôi, giơ tay lên vẫy chào
khi đã quay lưng lại phía tôi.
“Ngày mai nhé, ngày mai đến trường sẽ nói cho cậu biết đáp án.”
“Lại thế nữa rồi!”
Tôi thấy hơi bất mãn, nhưng bóng cậu ấy đã nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.
Đúng thật là, câu hỏi đó thực sự khó trả lời đến thế sao?
Nhưng khi tôi nhìn thấy đống quà trong tay mình, lập tức trút bỏ hết mọi sự bất
an trong lòng, một lần nữa nở nụ cười ngọt ngào.