Đặt tên cho bé cưng đúng là chuyện tốn nhiều công sức – BY Triệu Thiên Cảnh.
Nghe xong đề nghị của Nguyễn Thần, Tiểu Quế không chút phản đối liền vỗ ngực cam đoan cô chắc chắn sẽ bám lấy Hiệu trưởng, đem chuyện mười tám đời tổ tiên của Vệ Sanh từ miệng Hiệu trưởng lấy ra.
Ai ngờ mới đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Quế đã ỉu xìu quay lại.
“Chị Nguyễn, em…”
Vừa nhìn dáng vẻ của cô đã biết Hiệu trưởng giữ mồm giữ miệng, chuyện gì cũng không đào ra được, Nguyễn Thần không còn cách nào khác hơn là an ủi Tiểu Quế.
“Không sao, chị cũng chỉ muốn hỏi thăm một tí thôi.”
Tiểu Quế chớp mắt, thật ra trong lòng cô cũng rất tò mò đối với việc Vệ Sanh bám theo Nguyễn Thần săn sóc quan tâm: “Chị Nguyễn, trước đây chị có quen biết gì với thầy Vệ không?”
Nguyễn Thần lắc đầu: “Không, chắc chắn là không biết.”
Cô còn sợ chính mình nhớ nhầm, còn đi hỏi Trác Linh, dù thế nào thì thời gian học đại học trước đây Trác Linh cũng quen biết rộng rãi, cả trường không có mấy người là không biết, đặc biệt là nam sinh xuất sắc như Vệ Sanh, nếu như có thì nhất định sẽ nhớ rõ.
Trác Linh nói không có, vậy chắc chắn là không có.
Vì chuyện này, Trác Linh không ít lần trêu chọc Nguyễn Thần.
Nói trước đây cô vừa vào đại học thì bị Lâm Hưởng dụ dỗ, những nam sinh có tâm tư khác không dám lại gần , không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim ngây thơ trong trẻo của các đấng nam nhi. Ngược lại tốt nghiệp không tìm được bạn trai, cuối cùng phải xem mắt kết hôn, bây giờ đang mang thai thì một đóa hoa đào to đùng lại xuất hiện.
Nguyễn Thần không còn cách nào khác, đây cũng không phải là việc cô có thể kiểm soát được.
Hơn nữa Vệ Sanh có phải là hoa đào hay không, đến lúc này cũng không thể xác định được.
Trên mặt Tiểu Quế có chút thất vọng, bỗng nhiên hai mắt lấp lánh sáng rực: “Tuy không biết được tại sao trước đây thầy giáo Vệ bị chuyển công tác, nhưng mà em biết anh ta từng làm việc ở vườn trẻ nào, đúng lúc em gái em có một đứa bạn đang thực tập ở vườn trẻ đấy!”
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn cô nàng, chỉ vì thăm dò chuyện ngồi lê đôi mách của Vệ Sanh, Tiểu Quế cô lại muốn lợi dụng đến quan hệ cá nhân hỏi thăm vườn trẻ trước đây Vệ Sanh từng làm.
Có cần phải làm hết trách nhiệm như thế không?
Buổi tối Nguyễn Thần uống canh gà hầm nấm hương mà Triệu Thiên Cảnh đặc biệt nấu riêng cho cô, vừa cùng Trác Linh nói chuyện qua video call.
Trác Linh nôn nghén còn chưa ổn, cả người gầy hẳn đi, sắc mặt tái nhợt không còn màu máu, Tần Lam sốt ruột vây quanh cô, gương mặt cũng gầy đi, ăn mặc không còn chỉn chu lịch sự như trước đây mà có vẻ tùy tiện ngược lại lại có vẻ hấp dẫn không giống trước.
Có người nói đi mua đồ trên phố còn khiến cho các em gái xung quanh xoay quanh anh ta, khiến cho Trác Linh tự nhận sau khi mang thai thân hình biến dạng cực kỳ khó chịu.
Nguyễn Thần cúi đầu ăn canh nhưng trong lòng lại cười đến nghiêng ngả.
Trác Linh vậy mà cũng bắt đầu tức giận, ghen tỵ duyên số đàn bà của Tần Lam, xem ra tình cảm của cô ấy với Tần Lam đã trở nên chuyển biến.
Cũng may Tần Lam cũng thay đổi không ít, chịu trách nhiệm tận tâm chăm sóc Trác Linh, nếu không thì Nguyễn Thần cũng đã không bận rộn tác hợp hai người bọn họ.
“Thôi được rồi, rõ ràng là chồng cậu bây giờ vừa đen vừa gầy nhưng sức hấp dẫn không giảm, đúng không?” Nguyễn Thần cắn thìa cười trộm.
Trác Linh tức giận trừng mắt lườm cô: “Ai là chồng tớ, bọn tớ bây giờ vẫn đang độc thân tự do đấy.”
Nguyễn Thần sửng sốt, còn tưởng rằng hai người này có con đã sớm đi đăng ký kết hôn, vậy mà vẫn bị gạt sang một bên sao?
Trác Linh nhìn thấy Tần Lam đi ra, đứng dậy khóa cửa phòng lại, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng: “Ban đầu dự định tháng trước sẽ về đăng ký kết hôn, nhưng cơ thể tớ không ổn, đi đường xóc nảy cũng không chịu được, cho nên mới…”
Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Trác Linh không nhận lời, xem ra hai người đã hiểu rõ nhau, chỉ là thân thể vẫn còn đang ương ngạnh không chịu nhường nhịn.
“Cậu vẫn còn nôn nghén mà bác sỹ không nói gì sao?”
Trác Linh bày ra vẻ phó mặc cho số phận: “Bác sỹ còn có thể nói như thế nào nữa, không được tự ý uống thuốc, ăn không vào cũng phải tiếp tục ăn, nếu không đứa nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, sau này lại rắc rối.”
Nguyễn Thần thông cảm nhìn bạn tốt, tình trạng mang thai của mỗi người là không giống nhau, tuy rằng cô đã cho một số phương pháp giải quyết tình trạng nôn nghén, nhưng xem ra đối với Trác Linh không có hiệu quả.
Trác Linh lại một lần nữa đứng dậy chạy ào vào phòng tắm, Tần Lam cầm khăn mặt đi theo, vẻ mặt đã thành thói quen, động tác cũng thành thạo, trong mấy tháng này không biết đã làm bao nhiêu lần.
Mang thai và những chuyện gì gì đấy, quả nhiên là không hề dễ dàng…
Triệu Thiên Cảnh vừa bước đến, thấy bộ dạng đầy cảm thán của Nguyễn Thần, lại nhìn video bên kia đã không còn người cũng hiểu ra.
“Trác Linh nôn nghén còn chưa đỡ à?”
“Ừ, nghe nói có chuyển biến tốt, số lần cũng giảm nhưng mà vẫn còn khó chịu.” Nguyễn Thần tắt video, hai người kia đang lộn xộn như vậy, chắc chắn sẽ không để ý đến cô.
Trong lòng Triệu Thiên Cảnh vẫn đang lo lắng, sờ bụng tròn của cô, may là bé cưng của hai người ngoan lắm, chỉ trừ lúc đầu có hơi hành hạ giày vò một chút, bây giờ ăn ngon ngủ ngon, lớn nhanh chờ ngày chào đời.
Nguyễn Thần vừa nhìn đã biết người sắp làm ba này đang nghĩ gì, buồn cười vỗ vỗ cánh tay Triệu Thiên Cảnh: “Được rồi, tên của bé cưng anh đã nghĩ xong chưa?”
Cánh tay của Triệu Thiên Cảnh vẫn còn đang lưu luyến trên bụng cô, không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không phải là vẫn còn đang sớm sao? Lại chưa biết là con trai hay con gái mà…”
“Như thế cũng phải nghĩ trước, không thể đợi đến lúc sinh bé cưng ra mới vội vội vàng vàng nghĩ chuyện đặt tên được.” Lần trước lúc Nguyễn Thần đến bệnh viện khám thai, có gặp một đôi vợ chồng trẻ sinh được một bé gái rất dễ thương.
Lúc y tá hỏi tên của bé, cả hai mới vội vàng đặt tên, luống cuống gọi ba mẹ, ông bà, một nhà đông người thiếu chút nữa làm phòng bệnh đông nghẹt, tay cầm Tân Hoa từ điển, từ hải và Kinh Phật, cảnh tượng đấy đúng là không thể chấp nhận được.
Ngày đó Triệu Thiên Cảnh cũng thấy tình hình trong phòng bệnh, không nhịn được cười: “Đúng là nên nghĩ sớm một tí, một bộ từ điển vẫn có lẽ hơi nặng.”
Nguyễn Thần trừng anh, việc này không phải là việc quan trọng sao!
Triệu Thiên Cảnh ở trong phòng ngủ đi tới đi lui hai vòng, bỗng nhiên hiểu ra: “Không phải nói rằng ‘Minh thiên hội canh hảo’*, hai đứa con trai, một đứa gọi là Minh Minh, một đứa là Thiên Thiên.”
*Minh thiên hội canh hảo: Ngày mai sẽ tốt hơn.
Ngụm canh gà trong nghẹn trong cổ Nguyễn Thần, suýt nữa thì phun ra ngoài, Minh Minh, Thiên Thiên, nghe như tên của bảo vật quốc gia, không phải là Viên Viên* thì cũng là Hỉ Hỉ*.
*Viên: tròn; Hỉ: vui mừng.
“Không được, tên này tuyệt đối không được, anh đừng làm biếng.”
Chờ bé cưng lớn lên, bị người khác chế giễu cái tên này, chắc chắn sẽ oán giận bọn họ.
Triệu Thiên Cảnh cau mày bắt đầu phiền não, anh đối với chữ nghĩa không có thiên phú, bỗng dưng muốn tự mình nghĩ một cái tên hay thực sự rất khó khăn.
“Hay là chúng mình đi hỏi ý kiến ba mẹ?”
Anh im lặng gật đầu, ý định này cũng không tệ.
Tuy rằng Triệu Thanh cũng giống anh học Khoa học tự nhiên, nhưng Ngô Vận là bác sĩ phụ khoa, gặp qua không ít tên của trẻ sơ sinh, có thể tham khảo đôi chút.
Nguyễn Thần đã nhận ra, Triệu Thiên Cảnh vốn tìm lý do để lười biếng, đem chuyện đặt tên ném cho Triệu Thanh và Ngô Vận.
Bố mẹ chồng tuy rằng rảnh rỗi, nhưng việc đặt tên này quá dày vò người khác, trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn.
“Anh là ba của cục cưng, nghĩ ra mấy cái tên hay, rồi chúng mình cùng ba mẹ xem thử được không?”
Nguyễn Thần nói có lý, Triệu Thiên Cảnh không còn cách nào khác đành phải nghe lời.
Ai bảo anh là người sắp làm ba, việc đặt tên tốn công mệt mỏi này tất nhiên phải do mình đảm nhiệm.
Nguyễn Thần cơm nước xong xuôi không được bao lâu, đi lại trong phòng khách hơn mười phút, rồi ngồi trên ghế sofa xem ti vi đã bắt đầu thấy buồn ngủ.
Bình thường Triệu Thiên Cảnh ở cùng cô nhưng hôm nay lại ở trong thư phòng, một hồi lâu vẫn chưa thấy đi ra ngoài.
Nguyễn Thần ngáp hai cái, tự mình về phòng ngủ trước.
Hai giờ tối mơ màng tỉnh dậy, phát hiện ra bên người không có ai, cô nhíu mày, dạo này Triệu Thiên Cảnh rất ít khi thức đêm làm việc, chẳng lẽ mới nhận thêm dự án lớn sao?
Nguyễn Thần rón rén chạy đến cửa thư phòng, lén lút nhìn vào trong liền thấy dở khóc dở cười.
Triệu Thiên Cảnh ôm hai quyển từ điển, mặt mày đăm chiêu vừa lật tìm vừa tiện tay ở trên bàn ghi chép cái gì đấy.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra chữ Trung Quốc bác đại tinh thâm* như vậy, nhìn chữ này ý nghĩa không tồi, nhìn chữ kia đọc lưu loát trôi chảy, cứ như vậy đúng là không thể tìm được cho hai đứa nhưng cái tên dễ nghe.
*Bác đại tinh thâm: Uyên bác, hàm súc
Nguyễn Thần vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa, Triệu Thiên Cảnh lúc này mới ngẩng đầu, bỏ từ điển xuống lại gần: “Sao còn chưa ngủ?”
“Người không ngủ là anh, lúc này đã hai giờ sáng rồi.” Nguyễn Thần tắt đèn trong thư phòng, kéo anh về phía phòng ngủ.
Triệu Thiên Cảnh sửng sốt: “Đã khuya như vậy rồi à?”
Anh cảm giác mình chỉ mới vào trong thư phòng không bao lâu, quả nhiên là lúc đọc sách thời gian sẽ trôi nhanh hơn rất nhiều.
Nguyễn Thần giật lấy quyển sổ ghi chép trong tay Triệu Thiên Cảnh, thuận tay lật một tờ: “Bảo anh đặt tên cho con, chứ không phải là bảo anh ngồi nghĩ cả đêm như thế này.”
Triệu Thiên cảnh cũng biết mình sốt ruột, cười khổ rồi chạy vào phòng tắm đánh răng.
Nguyễn Thần nhìn anh bỏ đi, vừa lật quyển sổ tay vừa che miệng cười trộm.
Cần Cần? Phấn Phấn? Xem ra Triệu Thiên Cảnh rất thích từ láy, Triệu Cần Cần, Triệu Phấn Phấn…
Cái tên trước còn miễn cưỡng nghe được, cái tên sau có cảm giác rất quái lạ…
Thiên Trạch? Thiên Thanh? Tên của con trai, hai cái tên này cũng thông dụng, còn thể thể dùng được.
Như Bảo? Như Hoa? Tên của con gái, xem chừng chờ sau khi hai đứa sinh ra chỉ hận không thể bóp chết ông bố chuẩn mực không đáng tin tưởng này.
Như Bảo cũng được, dù thế nào thì cũng là bảo vật, còn Như Hoa… liệu có ai muốn được người khác gọi như vậy?
Nguyễn Thần có thể chắc chắn, Triệu Thiên Cảnh rất ít khi xem phim ảnh, đối với một ít chuyện luôn hiểu sau người khác, so với người khác chậm một nửa.
Mật Nhi? Đào Nhi? Mật Đào? Sao anh không gọi là Bình Tử*, Lê Tử* luôn đi!
* Ý của Nguyễn Thần là đã đặt tên con gái mà Mật Nhi, Đào Nhi thì sao không gọi con là quả táo, quả lê luôn đi (苹果: Bình Tử - quả táo)
Nguyễn Thần mặt không đổi sắc đóng quyển sổ lại, đối với khả năng đặt tên của Triệu Thiên Cảnh quả thực là không còn gì để nói.
Cô thật sự không nên giao nhiêm vụ khó khăn này cho Triệu Thiên Cảnh, nên tự mình đặt tên thì hơn, nếu khống sau này bé cưng lại oán hận vợ chồng hai người chọn những cái tên kỳ quái như vậy.
Triệu Thiên Cảnh hoàn toàn tiến vào cảnh giới của người sắp làm bố, Nguyễn Thần khuyên bảo mãi cũng không thể làm anh bỏ ý đinh đặt tên con trong đầu, cô càng không cho thì ý chí chiến đấu của Triệu Thiên Cảnh càng tăng thêm không ngừng.
Nhìn anh mỗi ngày ôm theo quyển từ điển nặng như cục gạch là biết…
Nguyễn Thần không khỏi hối hận tối hôm đó nhất thời nhanh miệng, lại có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho Triệu Thiên Cảnh một mình giải quyêt.
Cô có phần không phúc hậu tưởng tượng, sau này bé cưng lớn lên bất mãn với tên của mình, cô sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Triệu Thiên Cảnh!
Dù thế nào thì bọn trẻ trước mười tám tuổi có thể tự mình đổi tên khác, chỉ là thủ tục có phần phiền phức, nhưng thật ra cũng không có gì quan trọng…
Phía sau một ông bố chuẩn mực không đáng tin cậy, quả nhiên còn có bóng dáng của một bà mẹ chuẩn mực cũng chẳng đáng tin tưởng không kém!
Tiểu Quế đúng thật là chạy đi tìm cô bạn của em gái nhà mình kết thân, tiện thể hỏi thăm chuyện của Vệ Sanh.
Cô nàng mang vẻ mặt quái dị kéo Nguyễn Thần ra góc hành lang, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói ra tin tức kinh người:
“Chị Nguyễn, sau này chị đừng nên lại gần thầy Vệ thì tốt hơn đấy.”
“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Thần bị bộ dáng khẩn trương của Tiểu Quế dọa sợ, tim đập rộn ràng, tâm trạng cũng bắt đầu căng thẳng.
“Nghe nói,” Tiểu Quế nói một câu, rồi lại nhìn xung qunh, chắc chắn không có người mới tiếp tục: “Thầy Vệ với phụ nữ mang thai có tình cảm đặc biệt.”
Cô cau mày suy nghĩ một lúc, vỗ trán không biết giải thích thế nào.
“Nếu như trên đời này có chứng luyến đồng*, Thì thầy Vệ lại đam mê phụ nữ có thai!”
*Luyến đồng: Yêu trẻ em, trẻ chưa vị thành niên
“Thích … phụ nữ đang mang thai…” Nguyễn Thần trợn mắt, loại ham muốn quái đản này thực sự có liên quan đến Vệ Sanh rạng rỡ như ánh mặt trời kia sao?