Giáo viên ở vườn trẻ âm thịnh dương suy thực sự không thể chấp nhận được – BY Nguyễn Thần.
Triệu Thiên Cảnh nhất quyết khẳng định tối qua thực sự cảm thấy cục cưng máy thai, nhưng mà Nguyễn Thần hoàn toàn không có một chút cảm giác nào, lên tiếng bác bỏ.
Vợ chồng son tranh luận từ trước lúc ăn sáng cho đến sau khi ăn xong, vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Thật ra Nguyễn Thần cũng cảm thấy cục cưng nên động đậy rồi mới phải, nhưng mà tại sao cô lại không cảm nhận được?
Lúc Triệu Thiên Cảnh lái xe đưa cô đến vườn trẻ lại càng thêm cẩn thận, tốc độ xe trung bình là ba mươi km, Nguyễn Thần đã sớm quen, thờ ơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe đạp đang vượt qua xe của bọn họ.
Biết lão Cung vì chăm sóc Lý Khiết Nhi mà không thể tới đón Nguyễn Thần, chân mày Triệu Thiên Cảnh nhíu lại, sắc mặt có chút không vui.
Dù lão Cung không thể tự mình đến thì bảo người khác đến giúp cũng được, sao cứ thế để Nguyễn Thần một mình về nhà…
Nguyễn Thần im lặng nghiêng đầu, xem ra hôm nay lão Cung khó có thể tan làm đúng giờ, cô chỉ có thể thầm thông cảm trong lòng một chút với anh ta.
“Buổi chiều xin nghỉ đi, chúng mình đến bệnh viện làm kiểm tra.” Triệu Thiên Cảnh nghĩ đến việc Nguyễn Thần về nhà một mình, không biết có bị va vấp sứt mẻ ở đâu không, hơn nữa bây giờ mang thai đã năm tháng, cô vẫn không cảm nhận được máy thai, thật sự rất không bình thường.
Nguyễn Thần lắc đầu: “Hôm qua có giáo viên mới đến, lúc trước hiệu trưởng có bảo em hướng dẫn vài ngày, để giáo viên mới làm quen với môi trường làm việc. Dù sao các giáo viên hướng dẫn khác cũng quá bận, không có thời gian rảnh.”
Triệu Thiên Cảnh liếc mắt nhìn cô: “Chỉ một tiếng đồng hồ thôi cũng không tranh thủ được sao?”
Nguyễn Thần sợ anh không vui, nhanh chóng nghe lời: “Để em nói với hiệu trưởng một tiếng, sau khi nghỉ trưa xin nghỉ một giờ chắc là được.”
Triệu Thiên Cảnh cùng cô hẹn thời gian xong, vui vẻ lái xe đi.
Nguyễn Thần bất đắ dĩ lắc đầu, cũng sắp làm bố rồi, sao vẫn còn giống như trẻ con vậy?
Nguyễn Thần mới vào đến vườn trẻ, thấy Tiểu Quế đang ghé sát vào cửa nhìn vào trong, cô tò mò lại gần, vỗ lên vai Tiểu Quế khiến cô ấy sợ đến mức nhảy dựng lên.
Thấy cô, Tiểu Quế vỗ vỗ ngực vẫn chưa hoàn hồn: “Chị Nguyễn, chị dọa em.”
“Xin lỗi,” Nguyễn Thần áy náy cười, chỉ vào phía trong, khó hiểu hỏi: “Sao lại không vào, ở ngoài này lén lút nhìn cái gì vậy?”
Tiểu Quế kéo cô vào một góc, nhỏ giọng nói cho Nguyễn Thần nghe tin tức quan trọng mà mình mới nghe được: “Sở giáo dục vừa gửi thông báo cho các vườn trẻ trong thành phố, trong số các giáo viên phải có một giáo viên nam, tránh cho các bạn nhỏ âm dương không cân bằng, bị nữ tính hóa.”
Nguyễn Thần liền hiểu: “Giáo viên mới đến là nam à?”
“Đúng ạ.” Tiểu Quế gật đầu lia lịa, hai mắt sáng lấp lánh: “Hơn nữa lại là một người đẹp trai, lúc cười có hai lúm đồng tiền.”
Giáo viên vừa đẹp trai lại vừa có lúm đồng tiền… Nguyễn Thần thật sự rất khó mà tưởng tượng nổi.
Chờ đến sau khi cô bước vào phòng làm việc, nhìn các giáo viên khác vây quanh một thanh niên trẻ tuổi, Nguyễn Thần mới thấy kì lạ nhíu mày một cái.
Người thanh niên này mặt mũi sáng sủa, nhìn qua ước chừng cao 1m75, tóc cắt ngắn, vẻ mặt trẻ con, lúc cười rộ lên quả thực có hai lúm đồng tiền dễ thương —— bộ dạng trẻ con nhìn thế nào cũng không thấy giống người trưởng thành, hiệu trưởng sao lại tìm một người chưa trưởng thành đến đây làm việc chứ?
Từ xa nhìn thấy Nguyễn Thần, người thanh niên kia quay sang chào hỏi: “Xin chào, cô là Tiểu Nguyễn sao, tôi là Vệ Sênh, bạn bè thích gọi tôi là anh Sênh.”
Vệ Sinh? Lại còn anh Sênh…
Nguyễn Thần ngẩn người, tên gì mà kì quái vậy!
Cô xấu hổ hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: “Tôi là Nguyễn Thần, cậu cứ gọi tôi là cô giáo Nguyễn là được rồi.”
Tiểu Nguyễn, Tiểu Thần đều là cách trưởng bối gọi, bị một người thanh niên chưa trưởng thành xưng hô như vậy thực sự rất kỳ lạ.
“Gọi cô giáo Nguyễn nghe xa lạ lắm.” Vệ Sênh cười híp mắt lắc đầu, bộ dạng như từ trước đến giờ vẫn vậy: “Vừa hay tôi nhiều hơn Tiểu Nguyễn ba tuổi, gọi một tiếng anh Sênh đi.”
Nguyễn Thần nháy mắt, người này vậy mà có thể hai mươi lăm tuổi, đúng là không nhìn ra.
Nếu Vệ Sênh lớn hơn cô, gọi “Tiểu Nguyễn” cũng không sao.
Còn anh Sênh… hay là thôi đi.
Nguyễn Thần đảo mắt nhìn tất cả giáo viên trong phòng làm việc. Nghĩ đến việc phải hướng dẫn “anh Sanh” này làm quen với vườn trẻ, Nguyễn Thần bắt đầu cảm thấy nhức đầu —— tên dở hơi này, phụ nữ có thai như cô dám chắc không đỡ nổi.
Quả nhiên thái độ đối nhân xử thế của Vệ Sanh rất nhiệt tình, buổi sáng sau khi nói chuyện với Hiệu trưởng xong, nghiêm túc đi theo sau Nguyễn Thần nghe cô giới thiệu về cơ sở hạ tầng của vườn trẻ, thỉnh thoảng còn kể mấy chuyện thú vị trong công việc, hai người làm việc với nhau coi như cũng hợp.
Chỉ có điều Vệ Sênh cứ nhìn chằm chằm vào bụng Nguyễn Thần, so với cô còn lo lắng hơn, lúc đi lên cầu thang còn nhịn không được mà đưa tay đỡ một chút, đến chỗ chơi của bọn nhỏ cũng lo lo lắng lắng chỉ sợ cô không cẩn thận dẫm phải đồ chơi để trên đất bị trượt chân, Nguyễn Thần chưa mở miệng đã ân cần thay cô rót nước, lo cô mệt mỏi, đi một đoạn thì dừng lại ngồi nghỉ một chút.
Nhà trẻ vốn cũng không lớn, hai người đi một chút dừng nghỉ một chút, cứ như vậy là hết một buổi sáng.
Vệ Sênh muốn mời Nguyễn Thần ăn cơm trưa, bị cô khéo léo từ chối.
“Không cần, tôi chờ chồng tôi đến đón.”
Nguyễn Thần đã xin Hiệu trưởng nghỉ thêm một giờ, vẫn cùng Vệ Sênh nói một tiếng: “Tôi phải đến bệnh viện làm kiểm tra, tầm hơn ba giờ mới về, anh có việc cần hỏi cứ tìm cô giáo Lương, cô ấy có kinh nghiệm làm việc ở vườn trẻ lâu nhất.”
“Tôi biết rồi,” Thật ra Vệ Sênh càng muốn nói rằng buổi trưa có anh ta ở đây, Nguyễn Thần không cần phải trở về vườn trẻ nữa.
Anh cũng từng làm việc ở vườn trẻ, ngay lập tức có thể tiếp nhận công việc, đứng lớp và cùng chơi với các bạn nhỏ cũng rất quen thuộc, chỉ cần tìm hiểu một chút là được.
Nhưng thấy Nguyễn Thần không muốn trốn việc, Vệ Sênh cũng không nói ra, lại khăng khăng đưa cô đến tận cổng vườn trẻ.
Triệu Thiên Cảnh dừng xe ở đối diện cổng ra vào, từ xa đã nhìn thấy Nguyễn Thần cùng một người đàn ông trẻ tuổi cùng đi đến, hai người còn quyến luyến nói vài câu, Nguyễn Thần mới đi lại đây.
Người đàn ông trẻ tuổi kia còn chưa yên tâm, đi theo sau lưng cô cho đến khi Nguyễn Thần an toàn đến trước cửa xe mới dừng lại, khách khí gật đầu chào hỏi Triệu Thiên Cảnh.
Đã đi đến trước mặt, Nguyễn Thần không thể làm gì khác hơn là giới thiệu sơ qua người bên cạnh mình: “Đây là Vệ Sênh, là giáo viên mới đến vườn trẻ ngày hôm nay, còn đây là Triệu Thiên Cảnh, ông xã của tôi.”
“Chào anh, Triệu tiên sinh.” Vệ Sênh liếc nhìn Nguyễn Thần, sắc mặt có chút không hài lòng: “Đường này xe cộ qua lại không ít, Tiểu Nguyễn lúc qua đường phải cẩn thận nhé.”
Rõ ràng là anh ta ám chỉ Triệu Thiên Cảnh không chăm sóc tốt Nguyễn Thần, để cho cô đang mang thai một mình đi sang đường.
Triệu Thiên Cảnh nhíu mày, một tiếng “Tiểu Nguyễn” làm anh nghe thấy thật chói tai.
Vệ Sênh quay người đi, Nguyễn Thần đang kéo tay Triệu Thiên Cảnh cũng nhăn mặt lại, vị giáo viên nam mới đến này cũng quan tâm quá nhiều rồi.
Thấy Triệu Thiên Cảnh không lên tiếng, Nguyễn Thần cho là anh không vui, cọ cọ bên tay anh lấy lòng: “Đều tại em, không cho anh dừng xe trước cửa vườn trẻ.”
Nguyễn Thần da mặt mỏng, bị đồng nghiệp trêu chọc một chút thôi đã không chịu được, không còn cách nào khác là để Triệu Thiên Cảnh đứng chờ ở phía đối diện.
Không hề nghĩ đến Vệ Sênh lại có thể lấy việc này để nói Triệu Thiên Cảnh, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Triệu Thiên Cảnh chỉ cười cười, lại vỗ nhẹ mu bàn tay cô.
Biết Nguyễn Thần bất bình thay ình, chút buồn bực trong lòng Triệu Thiên Cảnh cũng biến mất trong nháy mắt.
“Không sao, thầy giáo Vệ nói đúng mà, em bây giờ không thể so với trước đây được, cơ thể nặng nề bất tiện, nên để anh đến tận cửa đón em.”
Nguyễn Thần nhìn xung quanh không thấy ai, vui vẻ cười hôn một cái lên mặt anh.
Đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, mẹ con đều khỏe mạnh, trong bụng quả nhiên là bào thai song sinh, cục cưng phát triển rất tốt, bác sỹ Lý cũng mừng thay cho hai người, nụ cười trên mặt cũng không kìm lại được.
“Mấy tháng cuối cũng không thể bất cẩn, Tiểu Nguyễn mang thai song sinh nên bụng cũng khá lớn, bình thường càng phải cẩn thận.”
Nguyễn Thần nghe lời gật gật đầu, bụng cô quả thật rất lớn, bây giờ cô tắm và đi vệ sinh cũng thấy khó khăn.
Nhưng cô nghi ngờ hỏi: “Thiên Cảnh nói bụng của em động đậy, nhưng mà em không cảm nhận được.”
“Mười chín tuần thì sẽ có hiện tượng máy thai, nhưng mà quá trình phát triển của thai nhi không giống nhau, có thể sẽ hơi chậm, lúc nãy kiểm tra thấy rất tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Được bác sỹ Lý cam đoan, lúc này Nguyễn Thần mới thấy bớt lo lắng.
Triệu Thiên Cảnh đỡ cô ra khỏi bệnh viện, nhìn phụ nữ có thai ở xung quanh, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
Chờ mấy tháng nữa, cục cưng của anh và Nguyễn Thần sẽ chào đời, chỉ nghĩ thôi, Triệu Thiên Cảnh đã cảm thấy vô cùng phấn khích.
Một năm trước anh còn không nghĩ đến việc kết hôn, một năm sau, anh không chỉ có Nguyễn Thần, mà còn sắp được làm bố.
Cơ hội để người với người gặp gỡ nhau thật kỳ diệu, ngay ở phút giây đó, bọn họ đã hướng về nhau.
Triệu Thiên Cảnh cực kỳ may mắn, đối tượng hẹn hò ngày hôm đó vốn không đến, người đến là Nguyễn Thần…
Hai người canh đúng giờ về đến vườn trẻ, Triệu Thiên Cảnh cố ý dừng xe trước cổng, lại hôn lên mặt Nguyễn Thần một cái, nhìn cô đi vào mới rời đi.
Vệ Sênh vừa mới cùng một giáo viên lên lớp trở về, nhìn thấy Nguyễn Thần liền nhanh chân chạy đến đỡ cô.
Nguyễn Thần khách sáo cười, nhẹ nhàng nghiêng người tránh đi: “Tôi có thể tự mình đi được, cảm ơn anh.”
Vệ Sênh cảm giác được cô khách khí với mình hơn, biết Nguyễn Thần có thể vì chuyện buổi trưa mà tức giận, ngại ngùng mỉm cười: “Cô không biết, lúc ấy cô không để ý xung quanh đã vội vã đi sang bên kia, làm tôi giật mình, nên tôi mới…”
Anh đắn đo một chút mới nói: “Lời tôi nói không tốt, Tiểu Nguyễn thay tôi xin lỗi Triệu tiên sinh nhé?”
Nguyễn Thần nghĩ đến cô mỗi lần nhìn thấy Triệu Thiên Cảnh thì sẽ không để ý đến mọi việc xung quanh, bây giờ bụng lại to, quả đúng là dọa sợ người khác, trên mặt không tránh khỏi mà ửng đỏ.
“Không sao, là do tôi không cẩn thận.”
Hai người nói vài câu nhã nhặn với nhau, cuối cùng cũng tiêu tan xích mích lúc trưa.
Mặc dù buổi trưa ở bệnh viện không phải đứng nhiều, nhưng đi đi lại lại một chuyến cũng làm cho Nguyễn Thần mệt nhoài.
Cô lau mồ hôi trên trán, lại duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng.
Vệ Sênh âm thầm đưa một tấm đệm dựa đến, cô giáo Lương giúp đặt nó sau lưng Nguyễn Thần, cô mỉm cười nói cảm ơn hai người.
Tiểu Quế chờ Vệ Sênh đi ra ngoài, dựa sát lại nháy mắt khó hiểu: “Trước đây chị Nguyễn có quen biết anh Sênh sao?”
Nghe thấy hai chữ “anh Sênh”, khóe mắt Nguyễn Thần giật giật một cái, không chút suy nghĩ lắc đầu.
“Vậy sao anh ta tốt với chị như thế nhỉ?”
Cô giáo Lương cũng góp lời: “Tiểu Vệ đối xử với em đúng là không tệ, hơn nữa làm việc nghiêm túc lại cẩn thận.”
Mấy cô gái chưa chồng trong phòng trải qua ngày hôm nay đã bắt đầu chộn rộn, hai mắt nhìn chằm chằm vào cục thịt béo Vệ Sênh sáng lấp lánh.
Ai bảo vườn trẻ từ trước đến nay âm thịnh dương suy, bây giờ không những có thêm một thầy giáo, lại còn đẹp trai dịu dàng, sao có thể không động lòng cho được?
Nguyễn Thần lắc đầu: “Em chưa gặp Vệ Sênh bao giờ, có thể do bụng em lớn quá, anh ta mới cẩn thận như thế.”
Thật ra trong lòng cô cũng không yên tâm, Vệ Sênh đối với cô so với các giáo viên khác tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà Nguyễn Thần là phụ nữ đã lập gia đình, lại còn đang mang thai, dù sao Vệ Sênh cũng không thể có ý gì đó với cô được.
Cô phát hiện xung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía mình, trong lòng âm thầm thở dài.
Chỉ mong Vệ Sênh đối xử với mình khác đi, không để cho cô ở trong phòng làm việc bị cô lập mới là điều tốt…