Trên có chính sách, dưới có đối sách – BY Triệu Thiên Cảnh
Mới sáng sớm, nụ cười rực rỡ của Triệu Thiên Cảnh làm cho cả người Nguyễn Thần phát lạnh, cô hiếm khi dậy sớm nấu bữa sáng, cùng anh chào hỏi mấy câu rồi chạy nhanh như chớp ra khỏi nhà giống như có phía sau có hổ đuổi theo con thỏ.
Lúc này không gặp phải Ngô Vận, Nguyễn Thần thở dài nhẹ nhõm.
Tối hôm qua chắc chắn mẹ chồng lập kế hoạch từ trước.
Nguyễn Thần đứng ở cửa vườn trẻ, cười tủm tỉm đi đến chào hỏi bạn nhỏ và phụ huynh, rồi mới quay về phòng làm việc, mở máy tính lên thì nhìn thấy.
Canh ba ba đủ loại –
Công dụng: Bồi bổ, tráng dương, bổ âm không thể không dùng!
Nguyễn Thần cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyến, tráng dương bổ âm, tối qua cô uống một bát canh lớn, thảo nào miệng lưỡi khô khan, cả người nóng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiếu chút nữa thì bị đốt cháy…
Tất nhiên, đến cuối cùng là bị Triệu Thiên Cảnh ép khô.
Hiệu trưởng vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy màn hình thì mỉm cười.
“Tiểu Nguyễn vừa mới kết hôn được mấy ngày, đã chuẩn bị nấu canh bồi bổ cho chồng sao?”
Bà nghe nói chồng Nguyễn Thần hơn cô bốn tuổi, năm nay cũng chỉ hai mươi sáu, chẳng lẽ đã “bất lực”?
Nguyễn Thần vội vàng thu nhỏ trang web tìm kiếm, vẻ mặt xấu hổ, lại không thể nói cho hiệu trưởng biết, tối hôm qua người uống canh này là cô, chứ không phải Triệu Thiên Cảnh.
Bây giờ, lại còn bị hiệu trưởng nghi ngờ cô quá lạnh nhạt, phải mượn đến lực tác động bên ngoài để chuyện phòng the được thuận lợi – thật đúng là mất mặt muốn chết!
Hiệu trưởng thấy Nguyễn Thần xấu hổ đỏ mặt nên không lên tiếng, không cần tiếp tục đụng chạm vào nỗi đau của người khác, bà liền tự nhiên chuyển đề tài nhắc đến chuyện ngày hôm qua cô đã làm.
Nguyễn Thần tốt nghiệp khoa giáo dục mầm non hệ chính quy, hiệu trưởng rất coi trọng cô, nên vừa vào vườn trẻ dạy học không bao lâu thì được cất nhắc lên làm thư ký hiệu trưởng, hỗ trợ xử lý công việc, không cần giống như các giáo viên khác lên lớp chăm sóc các bạn nhỏ.
Thật ra, trước đây Nguyễn Thần chọn ngành nghề sư phạm ít được chú ý này là do thích trẻ con. Cô nằm mơ cũng muốn chơi với những đứa bé trắng trẻo, mập mạp lại đáng yêu, còn muốn chăm sóc chúng, mỗi ngày nghe giọng nói trẻ con mềm mại yếu ớt gọi “Cô ơi”.
Thật vất vả mới ra trường, thật vất vả nhận lời mời làm giáo viên của một vườn trẻ có quy mô không nhỏ, ai ngờ hiện tại được hiệu trưởng quyết định thăng chức.
Nghĩ đến bàn tay trắng nõn nhỏ bé cứ như vậy mà rời xa cô, Nguyễn Thần lại âm thầm rơi lệ…
Vì vậy, mỗi buổi sáng cô đi theo các giáo viên khác đứng trước cửa vườn trẻ. Nhìn bọn nhỏ đáng yêu hồn nhiên tươi cười, bên tai lắng nghe thanh âm non nớt xem như thỏa mãn cơn thèm muốn.
Hiệu trưởng cùng các giáo viên khác đối với thái độ làm việc của Nguyễn Thần khen ngợi không ngừng, ai biết được thật ra cô chỉ muốn ở cùng với bọn nhỏ thêm một lúc?
Nguyễn Thần vừa bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng thì nhận được điện thoại của Triệu Thiên Cảnh.
Anh rất ít khi gọi điện thoại trong giờ làm việc, chắc chắn là có việc gấp.
Quả đúng là vậy.
“Anh vừa tới sân bay, tạm thời phải đến thành phố G công tác, tối mai mới về. Anh vừa nói với mẹ, hai ngày tới em xuống lầu dưới ăn cơm nhé?”
Nguyễn Thần vừa nghĩ đến bát canh ba ba kia lại thấy buồn bực, Triệu Cảnh Thiên không ở nhà, đến lúc ấy cô đi đâu tìm bình chữa cháy chứ?
“Không cần, cũng chỉ đêm nay thôi mà, em cùng các giáo viên khác ra ngoài ăn vậy.”
Triệu Cảnh Thiên nghe thấy giọng nói giả vờ bình tĩnh của cô liền biết tối qua đã bị bát canh hầm của Ngô Vận làm cho chết khiếp, khóe miệng anh hơi cong lên, giọng nói mang theo ý cười.
“Trước bữa tối ngày mai anh sẽ về, em đói bụng thì ăn trước, không cần đợi anh.”
Triệu Thiên Cảnh dặn dò thêm vài câu, trước lúc lên máy bay mới vội vàng tắt máy.
Bên cạnh có một nữ giáo viên ngưỡng mộ tình cảm đằm thắm của bọn họ: “Mới sáng sớm mà đã không muốn xa nhau, chồng em gọi điện thoại đến sao?”
“Anh ấy tạm thời phải đi công tác, gọi điện báo cho em biết một tiếng.” Nguyễn Thần bị Triệu Thiên Cảnh liên tục ép buộc hai buổi tối, hôm nay có thể một mình chiếm chiếc giường lớn mà ngủ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Giáo viên nữ kia trêu chọc cô: “Đi công tác thôi mà, nói một hai câu thì xong, nói lâu như vậy, chắc là anh ấy không nỡ xa cô?”
Nói đến đàn ông, trong văn phòng có vài người nổi lên hứng thú, chị một câu em một câu.
“Hai người quen nhau thế nào?”
“Nửa năm trước biết nhau qua xem mắt.”
Trong phòng làm việc, có vài giáo viên lớn tuổi đã xem mặt không dưới ba lần liền âm thầm nắm tay, Mr. R quả nhiên xuất hiện cho thế hệ trẻ!
“Chồng Tiểu Nguyễn làm công việc gì vậy?”
“Chơi máy tính.” Ở trong đầu Nguyễn Thần, IT = chơi máy tính.
Trong đầu các cô giáo nảy lên một loạt dấu chấm hỏi, cái này là mê muội internet hay là viết phần mềm, hoặc là… một hacker?
(*Hacker: Hacker là người có thể viết hay chỉnh sửa phần mềm, phần cứng máy tính bao gồm lập trình, quản trị và bảo mật. Những người này hiểu rõ hoạt động của hệ thống máy tính, mạng máy tính và dùng kiến thức bản thân để làm thay đổi, chỉnh sửa nó với nhiều mục đích tốt xấu khác nhau.)
Tiểu Quế giơ tay giành hỏi: “Chồng chị Tiểu Nguyễn dáng vẻ thế nào, đẹp trai lắm không?”
“Tạm được,” Nguyễn Thần suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, “Dáng người rất tốt.”
Triệu Cảnh Thiên thoạt nhìn rất gầy, nhưng bởi vì thường xuyên luyện tập nên tầm vóc không tồi. So với các thầy dạy thể hình thì kém hơn nhưng anh vẫn có cơ ngực.
Có vài cô giáo đỏ mặt, Nguyễn Thần còn trẻ, nhìn đơn thuần, nhưng không ngờ nói chuyện lại táo bạo như vậy.
Gạt hình ảnh không thích hợp cho trẻ em trong đầu ra, Tiểu Quế mặt ửng đỏ hỏi tiếp: “Chị Nguyễn có lén lút kiểm tra tin nhắn và nhật ký trò chuyện trong điện thoại di động của chồng chị không?”
Nguyễn Thần lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Em xem phim truyền hình nhiều quá rồi…”
Cô mua điện thoại di động được ba năm, ngoại trừ gọi điện thoại, nhắn tin và làm đồng hồ báo thức, thì cho đến bây giờ cũng không hiểu rõ các công năng khác. Bảo mình đi kiểm tra Triệu Thiên Cảnh, người hiểu biết rất rõ về cái thứ di động công nghệ cao kia, với Nguyễn Thần mà nói mức độ khó khăn thật sự rất cao.
Tiểu Quế vẫn chưa hết hy vọng hỏi tiếp: “Vậy việc nhà thì sao?”
Chỉ cần Triệu Thiên Cảnh ở nhà, chuyện cơm nước chủ yếu đều là do anh làm. Tiền lương của Nguyễn Thần gửi thẳng vào tiền riêng, chi tiêu trong nhà cô không phải bỏ ra một đồng, vì thế liền gật đầu.
Các cô giáo trong lòng thầm than vãn, đàn ông xem mắt hoặc là tướng mạo vô cùng thê thảm hoặc là keo kiệt đến mức hẹn hò cũng phải tính toán đến hai con số sau dấu phẩy, hoặc là có bệnh kín không tiện nói ra.
Chịu khó kiếm tiền, yêu thương bà xã, còn có tính phúc, sao Nguyễn Thần lại có số mệnh tốt như vậy, trong biển rộng vớt được một người đàn ông xuất sắc thế này!
Có người không phục hỏi: “Bao giờ thì em đưa chồng đến đây cho bọn chị gặp mặt?”
Đàn ông như vậy, nếu chính xác như những gì Nguyễn Thần nói, dùng để xem mặt sao?
“Vừa đúng lúc hai ngày nữa là sinh nhật của cô giáo Lương, bữa cơm tối nhớ đưa vị kia của nhà em đến nhé?”
Trong lòng Nguyễn Thần vô cùng không tình nguyện, Triệu Thiên Cảnh cũng không phải là con khỉ, lại còn phải đưa ra ngoài tản bộ cho người khác nhìn ngắm.
Mặc kệ các giáo viên khác được người kia nhắc đến chuyện ăn uống mà sôi nổi đồng ý, hay Tiểu Quế vẫn đang luyên thuyên không dứt, từ đầu đến cuối cô vẫn không nói một lời.
Ăn cơm cùng Tiểu Quế xong, Nguyễn Thần dây dưa lằng nhằng đến gần mười giờ mới về đến nhà.
Mở cửa, nhìn căn phòng vắng vẻ tối om, nó khiến cô cảm thấy không quen.
Nửa tháng trước, Nguyễn Thần còn ở một mình, mỗi lần tan tầm trở về, mở cửa ra cũng vừa tối vừa vắng vẻ như vậy.
Không nghĩ đến nửa tháng sau, cô lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Nguyễn Thần ôm gối ngồi trên sofa, không chịu nổi im lặng trong phòng cô bèn bật ti vi lên. Giọng nói xúc động của người dẫn chương trình, tiếng vỗ tay của người xem dưới khán đài truyền đến làm cho phòng khách coi như là có chút hơi người.
Cô vẫn để cằm trên gối ôm, không tập trung nhìn vào màn hình.
Nguyễn Thần đem hai chân đang đặt trên ghế cuộn tròn lại, buồn chán đến ngây người.
Mỗi ngày Triệu Thiên Cảnh luôn về nhà trước, sau khi hai người ăn cơm xong, cô luôn chờ xem chương trình truyền hình lúc tám giờ. Anh cũng sẽ ngồi trên sofa, đôi khi cùng nhau xem, có lúc lại đọc tạp chí, thỉnh thoảng còn mở máy tính xách tay ra.
Cả hai không quấy rầy nhau, chỉ cùng nhau ngồi trên ghế sofa dành cho hai người.
Bây giờ bên cạnh bỗng nhiên thiếu đi một người, Nguyễn Thần cảm thấy thật trống vắng.
Nguyễn Thần đứng dậy vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm, rồi tắt ti vi chui vào trong ổ chăn. Giường đôi thiếu mất một người, đúng là rộng rãi giống như trong tưởng tượng của mình vậy.
Nguyễn Thần lăn hai vòng, mở to mắt lại không có cảm giác buồn ngủ.
Cô buồn bực cắn góc chăn, chẳng lẽ cô lại có khuynh hướng tự ngược bản thân, không bị Triệu Thiên Cảnh ép buộc một hồi thì không ngủ được?
Ở trên giường đôi lăn lộn một lúc đã thấy trời hửng sáng, Nguyễn Thần eo đau lưng mỏi mới bắt đầu ngủ, lúc tỉnh lại đã qua bữa sáng và bữa trưa, có thể dùng luôn trà sau khi ăn cơm trưa được rồi.
Cô ôm chăn, bấm ngón tay tính toán.
Triệu Thiên Cảnh nói về nhà trước bữa tối, có nhanh nhất cũng phải đến bảy giờ, bây giờ mới có hai giờ, còn năm tiếng nữa…
Cả đêm không ngủ ngon, Nguyễn Thần cực kỳ bực bội.
Điện thoại di động vừa đổ chuông, cô đã nhảy dựng lên cầm lấy: “A lô, Thiên Cảnh?”
Đầu dây bên kia nở nụ cười: “Tiểu Nguyễn, xuống nhà cùng làm vằn thắn với mẹ?”
Nguyễn Thần xấu hổ đỏ mặt, hóa ra là Ngô Vận.
Đã biết cô không đợi được mà muốn Triệu Thiên Cảnh trở về, chắc chắn sẽ bị mẹ chồng trêu chọc…
Nguyễn Thần vừa đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
“Ai vậy?” Nguyễn Thần không dám hấp tấp, cẩn thận hỏi.
Người ở bên kia im lặng một chút: “… Nhớ anh không?”
Là giọng nói của Triệu Thiên Cảnh.
Nguyễn Thần ngẩn người, có chút không vui: “Anh còn chưa về sao?”
Lời này có hơi chua chát, cô ngượng ngùng mà sờ mũi.
“Mẹ bảo em xuống nhà làm vằn thắn sao?”
Nguyễn Thần vừa nói vừa bước về phía cửa: “Em xuống chỗ mẹ, lúc nào thì anh về…”
Cô mở cửa, thấy Triệu Thiên Cảnh đang đứng bên ngoài cầm điện thoại di động nhìn cô mỉm cười, cô cảm thấy kinh ngạc.
Nguyễn Thần bước lên ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt trở thành vui mừng ngạc nhiên!
“Sao về trước mà không nói với em?”
“Anh nhớ em…” Tim nhảy lên một cái, Nguyễn Thần choáng váng bị Triệu Thiên Cảnh ôm vào phòng.
Chờ cô tỉnh táo lại, nút áo đã được cởi ra toàn bộ.
Nguyễn Thần vội vàng đẩy người đang vùi đầu trước ngực mình: “Chờ, chờ một chút, tuần này đã làm ba lần, chúng ta không thể…”
Triệu Thiên Cảnh đem người ôm lên giường, trong nháy mắt cởi quần dài của cô và áo sơ mi của mình: “Không sao, lần này coi như là tuần sau đi.”
Hai tay Nguyễn Thần đang che lại cái quần lót nhỏ màu hồng phấn đang bị kéo ra, cô giận dỗi, không cho phép bắt nạt người khác như vậy, lại còn dám ghi sổ nợ.
Triệu Thiên Cảnh nhíu mày, hai mắt có ý cười: “Ăn mặc… cũng rất có ý tứ, hóa ra em thích như vậy?”
Nguyễn Thần hấp hối giãy dụa: “Em đã nhận lời mẹ xuống dưới lầu làm vằn thắn…”
“Xuống kịp giờ cơm tối là được, mẹ sẽ không để ý.” Triệu Thiên Cảnh dễ dàng lột mảnh vải cuối cùng trên người cô ném xuống giường, anh cười tủm tỉm bắt đầu suy nghĩ xem bắt đầu hôn xuống từ chỗ nào.
Nguyễn Thần cả người mềm nhũn dựa vào người anh, không dám vươn đầu ngón tay ra tính toán.
Cô bỗng nhiên nhớ đến, buổi tối hình như thường đến bảy giờ rưỡi Ngô Vận mới dọn cơm…