Tôi đi được một quãng khá xa mới dừng lại, tìm một thân cây lớn tựa lưng vào. Kế đó, tôi vừa
vuốt vuốt sợi dây óng ánh trên tay vừa hờ hững ngó khoảng không trước
mặt.
Không biết bao lâu sau, Yêu hoàng Cảnh Châu như một con chim gãy cánh sà xuống. Tôi gật đầu xem như chào hỏi, nói ngay: “Tôi có tin
tức cần chuyển về cõi trời. Anh giúp tôi báo tới Đông Hải Long Vương,
dượng ấy tự biết làm gì.” Anh ta khoanh tay, cười bảo: “A, Thịt Viên vừa gặp đã giao việc cho ta làm ư? Thật là lạnh lùng mà.” Tôi nhẹ giọng
nói: “Có ma nhân xuất hiện ở cõi trần.”
Cảnh Châu không có vẻ
sửng sốt trước thông báo của tôi, xoa xoa cằm nói: “Kể ra cũng không có
gì là lạ. Mười mấy năm trước Hỏa Ngục bị hủy đã làm rối loạn ranh giới
giữa các cõi. Ngay cả ở cõi yêu của ta cũng thỉnh thoảng có ma thú hoành hành.” Chuyện này tôi chưa từng được nghe qua, liền chau mày nói: “Nói
như vậy, thế cân bằng của ba cõi tiên – yêu –ma đang lung lay sao?” Cảnh Châu chỉ nhún nhún vai, không đáp. Tôi bèn tiếp tục: “Tuy vậy, hẳn ở
cõi yêu không có tình trạng ma nhân tập hợp lực lượng ma thú chứ? Lúc
nãy tôi thấy một gã ma nhân điều động ma thú tấn công con người, e rằng
nếu để yên sẽ gây hỗn loạn về sau này.”
Cảnh Châu thấy tôi kiên
quyết như vậy, thở dài nói: “Thần tiên luôn nghĩ rằng mình có nhiệm vụ
giữ gìn trật tự trong trời đất. Thế nhưng lúc trời đất sáng lập ra, có
ai định sẵn họ sẽ phải làm những việc đó chăng? Con đừng giận, ta nói
vậy không phải vì ta chê bai hay phản đối thần tiên. Việc con nhờ vả, ta sẽ làm.” Anh ta trưng ra khuôn mặt ngao ngán xong lại hỏi: “Thằng bé
người trần đang gọi con ỏm tỏi bị thương khá nặng đấy. Con không định
quay lại giúp đỡ cậu ta sao?” Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, cứng nhắc trả lời: “Anh ta cũng không chết được.”
Cảnh Châu chợt nở
một nụ cười thần bí, chậc lưỡi nói: “Mới có mười mấy năm, con lại thay
đổi nhiều như thế. Chẳng phải trước đây thấy người khác gặp nạn, con đều không từ nguy giải cứu sao?” Tôi tủm tỉm cười: “Như thế sao? Yêu hoàng
Cảnh Châu hôm nay lại khuyến khích làm việc thiện tích đức?” Anh ta bật
cười hào sảng, khoát khoát tay: “Dĩ nhiên ta không phải là yêu quái bụng dạ từ bi như con nói. Nhắc tới việc thiện lại nhớ lần uống rượu với Ma
Vương Xích Hỏa mấy vạn năm trước, lúc đó hắn còn bàn với ta về giáo lý
nhà Phật kìa! Oái oăm thay, ma nhân là dạng người dù có thấy kẻ khác
chết khô trước mặt, hắn cũng chẳng quan tâm. Thế nhưng đây vốn không
phải vấn đề chính, ta chỉ đang nhắc nhở con đừng để đánh mất bản thân
mình.”
Tôi lẩm bẩm: “Như thế nào là đánh mất chính mình?” Cảnh
Châu xoa xoa cẳm, bắt chước giọng lẩm bẩm của tôi đáp lại: “Ví dụ, ma
nhân hành xử theo cung cách của thần tiên, hoặc ngược lại, thần tiên
hành xử theo lối của ma nhân?”
Tôi phì cười, không cho là phải.
Bởi vì, thần tiên không phải ai cũng tốt. Mà ma nhân, chẳng phải toàn bộ đều là kẻ xấu xa. Tôi cho rằng một yêu quái sống lâu như Cảnh Châu hẳn
hiểu rõ điều này hơn tôi. Hơn nữa, Duyệt Vi và Ma Thiên, một tiên một ma mà tôi từng quen biết, chính là ví dụ điển hình.
Ngẫm lại lời
của Cảnh Châu lúc nãy, tôi giật mình nhận ra tôi của bây giờ đã không
còn giống mấy chục năm trước nữa. Có lẽ sự khác biệt không nằm trong
thân phận thần tiên – con người, mà là ở trái tim thiếu thốn cảm xúc
chân thật đang đều đặn co bóp trong lồng ngực của tôi.
Sau này
tôi vẫn luôn cho rằng, quá trình đánh mất bản thân của tôi thật ra bắt
đầu vào ngày tôi gặp Duyệt Vi hai trăm năm về trước. Lúc đó tôi còn được gọi bằng một cái tên khác: Diệc Vũ.
Chuyện xưa nhắc lại, không khỏi khiến đáy lòng chua xót.
Tới thời điểm đó, vợ chồng Thiên Long Vương vẫn đối xử với tôi hết sức hòa
nhã, từ ái, đến nỗi hình tượng của họ trong lòng tôi trở thành bậc cha
mẹ nuôi dễ gần nhất trong các cha mẹ nuôi. Cho đến một ngày, họ điều tôi đến nơi con trai út của họ trấn giữ: Vùng Trời Tây.
Thân là anh
nuôi trên danh nghĩa của tôi, thế nhưng Duyệt Vi này lại chưa từng quay
về Thiên Long thần điện một lần để gặp gỡ. Nghe nói trước đây anh ta là
một vị công tử ăn chơi trác táng của Thiên Long tộc, cũng vì một lần ăn
chơi trác táng chọc giận tới Thiên Long Vương mà bị ông đá thẳng tới
Vùng Trời Tây. Cũng may, sau đó anh ta lại rất nghiêm túc làm nhiệm vụ
của mình, hình tượng trong mắt người đứng đầu Thiên Long Tộc mới tốt lên ít nhiều.
Tôi nhớ ngày hôm đó mây đen vầng vũ, mấy ánh chớp
không ngừng rạch ngang bầu trời. Tôi lướt mưa mà tới, tà áo trắng mỏng
tang bị mấy luồn gió sắc quật cho tơi bời. Lúc tôi đến được Cung điện
Bạch Sứ ở vách Hoằng Sơn, cả người ướt nhẹp trông vô cùng thảm hại.
Cánh cửa cung điện Bạch Sứ đóng kín, tôi đành dậm chân đi qua đi lại mấy
vòng trước cửa, trong lòng đầy suy tính. Một cánh cửa đóng kín vốn chẳng phải là chuyện to tát gì cả, thế nhưng điều đáng nói là tôi đã truyền
tin cho chủ nhân của nó ngày giờ đến. Vì cửa vẫn đóng kín im lìm trước
mặt, tôi bắt đầu suy xét đến việc có nên quay đầu về Thiên Long Điện
luôn hay không.
Đúng lúc tôi định rời đi thì cửa mở, một người
thanh niên rất đỗi dịu dàng đứng yên lặng ở đó, mỉm cười với tôi. Thật
ra, so với nhiều nam thần tiên hay yêu quái phái mà tôi từng gặp, Duyệt
Vi không có vẻ ngoài quá xuất sắc. Xét về vóc dáng, anh ta thua hẳn Cảnh Châu. Xét về khí chất, anh ta thậm chí không bằng một góc của vị cha
già hiện tại không biết ở cõi nào của tôi. Thế nhưng khi nhìn thấy nụ
cười mỉm quá mức thân thiện của anh ta, tôi cảm thấy lời đồn “ăn chơi
trác táng” gì đó chưa hẳn là đúng. Trước mặt tôi rõ ràng là một người
đàn ông hết sức dễ mến, dễ gần. Đại khái, tôi bị tiếng sét ái tình đánh
trúng mất rồi.
Tôi lấy thân phận phụ tá kiêm em gái nuôi, ở bên
cạnh Duyệt Vi gần chín mươi năm. Chín mươi năm cùng anh ta nếm qua không biết bao nhiêu gian khổ cùng ngọt ngào đó, tuy không dám nói là thời
gian quá dài, nhưng một kiếp của người trần cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau này tôi nghĩ điều thất bại nhất trong tuổi trẻ của tôi không phải là dễ dàng thương yêu một người, mà là sau khi anh ta tát một gáo nước lạnh
vào mặt tôi, tôi vẫn hết sức cố chấp hết sức mụ mị đi theo kẻ đó.
Một lần thần thú trấn giữ Tĩnh Sơn bị sổng mất, Duyệt Vi bảo tôi ở lại vị
trí của nó canh chừng cánh cửa thông tới Ma Giới, còn anh ta nhận nhiệm
vụ đến Thiên Long thần điện gọi cứu binh. Chúng tôi hiểu rằng trong cơ
thể tôi có dòng máu của thần tộc, việc rót một phần sức mạnh vào trận
pháp giữ cửa này không giết được tôi. Dù vậy, việc trấn giữ cánh cửa ma
giới vốn dĩ không phải việc dễ dàng. Đừng nói tôi, tất cả các loại thần
thú tiên thú khi bị đưa đến đây đều sẽ có lúc bị vắt hết sức lực, kết
cục hết thức thê thảm, do đó mới có chuyện chúng thường xuyên cáu gắt,
một mực muốn trốn đi.
Tôi ngồi canh trước cánh cửa dẫn vào Ma
Giới, mỗi ngày đều phải dùng một lượng lớn thần lực rót vào nó, tu vi
tổn thất rất nhiều. Thế nhưng thời gian trôi qua, tôi tự nhủ mình phải
cố chờ, cố chờ đến lúc Duyệt Vi quay về. Tôi tự nhủ việc đi bắt thần thú là một việc khó khăn biết bao, tốn thời gian biết bao, thế nên dù tôi
có chờ bao lâu nữa, Duyệt Vi cũng sẽ mang nó quay lại thế chỗ cho tôi.
Đến lúc cánh tay tôi không nhấc lên được nữa, anh ta cũng thật sự xuất
hiện. Mà cho tới đó, tôi đã bị nhốt trong Tĩnh Sơn gần ba năm.
Sau này có lúc tôi về Thiên Long Thần Điện chơi, tiện miệng nói ra chuyện
này với Thiên Long Hậu. Bà tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bảo rằng chưa từng
nhận cấp báo về việc thần thú trốn thoát. Nói như vậy, lúc đó Duyệt Vi
đã cố ý ngăn chặn tin tức lên trên, khiến cho tôi khổ sở oan uổng suốt
ba năm trời. Thế nhưng lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng Duyệt Vi là người sĩ
diện, một mực bao che khuyết điểm cho bản thân. Tôi cho rằng một người
có những bản tính trẻ con như vậy, thật ra cũng có nét đáng yêu của
riêng mình.
Cũng lần đó, Duyệt Vi vì giận dỗi tôi báo chuyện với
Thiên Long Hậu mà bỏ đi khỏi cung điện Bạch Sứ mấy ngày. Lúc anh ta quay trở về, trên cổ tay còn vắt một cọng hoa san hô tinh xảo. San hô mọc
dưới đáy biển kết thành hoa, ấy là vật tượng trưng cho hẹn ước tình yêu
của hải long tộc. Lúc ấy tôi cho rằng trong lúc Duyệt Vi giận dỗi đã tự
đeo thứ ấy lên tay để chọc tức tôi, tôi cũng chẳng chấp tính cách trẻ
con. Dù sao, mấy chục năm sau đó cũng chẳng có công chúa hải long tộc
nào tới cung điện Bạch Sứ tìm anh ta, tôi càng yên tâm để sợi hoa san hô đó chìm vào dĩ vãng.
Năm trận chiến Tiên – Ma nổ ra, tôi và
Duyệt Vi được đưa vào đội ngũ tiên phong. Lúc ấy tôi nghĩ mình không còn chọn lựa khác, ai bảo kẻ trấn giữ Vùng Trời Tây là chúng tôi đâu. Sau
này mới biết, đội ngũ tiên phong thường là kẻ dễ toi mạng nhất. Tôi và
Duyệt Vi có thân phận đặc thù, thật ra Thiên Long Vương cũng không đành
lòng để chúng tôi chịu chết. Thế nhưng Duyệt Vi kiên quyết đánh trận
đầu, dĩ nhiên là thỉnh cầu sau lưng tôi, trong lời thỉnh cầu ấy lại có
kèm theo Diệc Vũ xấu số này.
Đại khái, tôi có thần lực, đánh nhau bọn ma thú rất hăng hái. Vì vậy nửa cuộc chiến đầu, cả tôi và Duyệt Vi
không có tổn hại gì nhiều. Nửa trận chiến sau, Duyệt Vi cũng không mải
mai tổn hại, chỉ có tôi mấy lần bị Ma Vương duy nhất tham chiến đánh cho tơi tả.
Ma Giới có bốn Ma Vương sức mạnh phi phàm, mỗi lần chiến tranh Tiên – Ma nổ ra, họ thay phiên nhau ra trận ứng chiến. Lần này Ma Vương ra trận là Ma Thiên, nghe nói là kẻ trẻ tuổi nhất trong số các Ma Vương.
Nếu đứng trên khía cạnh của Ma Thiên này, anh ta cũng
thật là một Ma Vương thất bại. Anh ta sinh ra sau khi Ma Thần vong mạng, lúc đó thực lực ở cõi ma đã bị ba tên đầu sỏ còn lại thâu tóm gần hết.
Anh ta sở dĩ nắm chức Ma Vương cũng chỉ vì sức mạnh của anh ta quá mức
dọa người mà thôi.
Nói về sức mạnh dọa người, phải nhắc đến
chuyện Ma Thiên mạnh nhất trong các Ma Vương nhưng lại là kẻ không có
đầu óc nhất. Thế nên khi mỗi khi trận chiến bắt đầu, anh ta không đứng
một bên điều động ma thú, bày binh bố trận vân vân, mà chỉ một mực nhảy
vào đánh nhau với các thần thiên mà anh ta thấy không thuận mắt.
Thật đáng buồn, hầu hết thời gian của anh ta trong trận chiến này là dành cho tôi.
Tôi tự nhận mình cũng nằm trong đội ngũ các thần tiên pháp lực cao cường,
thế nhưng khi so sánh với Ma Thiên, tôi chỉ như con nhóc ranh mới vắt
mũi mà thôi. Dù thế, anh ta nhất quyết không chịu tìm những vị tiên chỉ
huy trận chiến mà đánh, cứ thấy tôi là nhào lại, càng chứng tỏ sự không
đầu óc của anh ta.
Sau này tôi mới biết, thật ra ấn tượng ban đầu về vị Ma Vương này hoàn toàn sai bét rồi.
Một lần ra chiến trường, tôi né đông né tây, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì
Ma Thiên không phát hiện, thì đã bị anh ta túm ra một góc. Tôi mất hết
kiên nhẫn lẫn tiết tháo, gào lên: “Này này Ma Vương đại nhân, tôi cũng
không phải chủ tướng ở đây đâu! Anh đừng có lần nào cũng nhè tôi mà đánh được không?” Động tác của Ma Thiên dừng lại, anh ta xiêu vẹo đứng trước mặt tôi, khó hiểu nói: “Chẳng phải các cô muốn đánh? Ta cũng đâu có
đánh chết cô, cô khóc lóc cái gì?”
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, tôi khóc, tôi khóc ở chỗ nào, nước mắt tôi đã chảy ra chưa, hả?
Sau đó quả thật anh ta ra tay nhẹ nhàng hơn.
Vì trong chiến loạn, tôi cũng không có thời gian để ý vì sao số lần gặp
Duyệt Vi càng ngày càng hiếm hoi. Cũng chẳng hiểu sao anh ta từ vị trí
quân tiên phong như tôi leo lên chức chủ soái, cho nên mỗi lần Ma Thiên
đến tìm tôi gây sự, cũng không thấy bóng dáng anh ta nữa.
Một
trận chiến Tiên – Ma kéo dài mười mấy năm, cũng đã sắp đến hồi kết.
Những trận chiến trước, chúng tôi đều rút đi trong im lặng. Thế nhưng
lần này, Duyệt Vi đề xuất một biện pháp giải trừ chiến tranh về sau:
tiêu diệt toàn bộ Ma Vương ở Ma Giới.
Đây là chuyện kinh thiên
động địa cỡ nào, nguy hiểm tới cỡ nào! Vậy mà Duyệt Vi dám làm, anh ta
quả thật là chủ soái liều lĩnh nhất trước giờ của giới tiên. Thế nhưng
trong cái gọi là kế hoạch vĩ đại của Duyệt Vi, anh ta phụ trách giết hai Ma Vương, hai Ma Vương còn lại do tôi xử lý.
Nếu tôi lúc đó là
tôi của bây giờ, tôi sẽ nhảy dựng lên mà rằng: “Cõi trời cũng đâu thiếu
nhân tài, vì cớ gì anh cứ phải nhè tôi mà sai sử?” Hoặc rằng: “Anh điên
sao? Ma Vương muốn giết là có thể giết? Anh tự tay giết trước cho tôi
xem?” Thế nhưng đáng buồn thay, đầu óc tôi lúc đó mộng mị trong lý tưởng tình yêu, cho rằng Duyệt Vi phân công như vậy cũng đã rất công bằng với tôi rồi.
Hình như lúc đó anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng
muôn thuở, rót vào tai tôi mấy lời đại khái như: “Nếu thành công, địa vị của hai chúng ta sẽ có lên chứ không xuống. Sẽ có lúc ta và nàng, Diệc
Vũ, hai người chúng ta cùng nhau cai trị cõi trời.” Lúc đó tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ giống như Thiên Long Vương và Thiên Long Hậu, chúng tôi sẽ trở thành tình sử đẹp biết bao.
Có người từng nói với tôi rằng,
ngu ngốc mới là tình yêu. Khi không còn yêu, nghĩa là không còn ngu ngốc nữa. Lúc đó tôi cũng không lý giải nổi việc bản thân có thể không mệt
mỏi nghĩ ra hàng vạn lời biện giải khác nhau cho những hành động quái
đản của Duyệt Vi. Tôi luôn nhìn thấy một mặt không tốt của anh ta, sau
đó lại tự bảo rằng đó thật ra cũng không phải là xấu. Vậy nên, tôi vẫn
có thể nghe theo lời anh ta sắp đặt, tin anh ta vô điều kiện. Chỉ cần
anh ta mở lời ngon ngọt, tôi nhất định sẽ một mực làm theo.
Vì lý tưởng đó, tôi nhiệt huyết tràn trề đột nhập vào sào huyệt của Ma Vương
đầu tiên, thành công đầu độc lão ta, đốt cháy thêm một đám lâu la thuộc
hạ không hề nhỏ. Lần thứ hai ra tay, Ma Vương tôi phải xử lý không ngờ
lại là Ma Thiên, tình huống không hề dễ dàng như vậy.
Tôi đánh
với Ma Thiên một trận long trời lở đất. Cũng như những lần trước, tôi
luôn luôn bị anh ta áp chế, khả năng chiến thắng gần như bằng không. Vậy mà, giữa lúc chúng tôi đánh nhau hăng say, một luồng sáng chói lòa đột
ngột kéo tới, tôi và Ma Thiên đều không trở tay kịp, bị hút vào trong
một vùng không gian cực kỳ nóng bức, ngột ngạt.
Cõi trời có một
loại thần khí thượng cổ, khi nhốt ai vào thì kẻ đó nhất định không toàn
thây quay ra. Thần khí này là công cụ trừng phạt những kẻ mang tội
nghiệp nặng nề, ví như Ma Thiên rơi vào đó, thậm chí sẽ có người vỗ tay
bôm bốp khen hay.
Thế nhưng, tôi từ lúc sinh ra tới giờ, ngoài
hơi kiêu ngạo một chút, trẻ con một chút, cũng chưa từng thương hại tới
thần tiên nào. Vậy thì, cớ gì trong Hỏa Ngục này lại nhốt thêm cả tôi?
Trước lúc bị rơi vào Hỏa Ngục, tôi vô tình trông thấy bóng dáng quen thuộc
của Duyệt Vi ở phía xa. Kẻ có ánh mắt âm trầm và đầy dã tâm như thế, làm sao có thể là Duyệt Vi hết sức dịu dàng mà tôi quen biết? Tôi chợt nhớ
mấy ngày trước, mặt dây chuyền đỏ thẫm bị anh ta mượn đi. Mặt dây chuyền đó vốn là một giọt máu của Cổ Long Thần cha tôi, từ nhỏ được tôi đeo
lủng lẳng trên cổ như một lá bùa hộ mệnh. Duyệt Vi nói rằng thứ này đối
với tôi không có nhiều công hiệu, thế nhưng lại có thể cứu mạng anh ta.
Lời nói ấy làm tôi chấn động sâu sắc, lập tức cho anh ta mượn mà không
có thêm thắc mắc gì. Đại khái, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta sẽ chơi
xỏ, cái bùa hộ mệnh lẽ ra là của tôi bây giờ lại không hiện diện để bảo
vệ cho chủ nó khỏi lửa trời trong Hỏa Ngục khốc liệt này.
Tôi
từng nghĩ rằng, Duyệt Vi sẽ không bao giờ hại tôi, nhưng tôi đã sai. Tôi cũng từng cho rằng Ma Thiên là kẻ thù, nhưng tôi cũng sai nốt.
Hỏa Ngục không giết được tôi, nhưng làm thân thể tôi tổn thương nghiêm
trọng. Sau này Ma Thiên vì cứu tôi mà bị lửa trời thiêu chết, lúc tôi
biết chuyện thì bản thân cũng đã ngủ vùi được mấy chục năm. Còn Duyệt
Vi, anh ta không hề đến thăm tôi. Cho lúc tôi xuống trần lịch kiếp, cũng chưa từng gặp lại.
Tôi cho rằng, đã từng bị lừa một vố đau như
thế, cả cuộc đời sau này cũng không thể tin tưởng ai. Mười mấy năm qua,
tôi vẫn luôn tự do tự tại sống cuộc đời ích kỷ của mình. Cho đến hôm
nay, Cảnh Châu nói rằng tôi đã thay đổi. Sau một hồi nghiêm túc suy
nghĩ, tôi cay đắng nhận ra tâm tính lương thiện của mình đã bị những ký
ức không đẹp đẽ kia làm vẩn đục biết bao nhiêu.
Tới lúc tôi hoàn
hồn, Cảnh Châu cũng lủi đi mất dạng. Tôi đứng tựa vào gốc cây giữa khu
rừng rậm rạp, khóe miệng giăng nụ cười khổ.
Tôi vòng trở lại chỗ
ban nãy, thì thấy Phụng ca đang uể oải nằm bẹp dí trên mắt đất, tình
cảnh có chút đáng thương. Anh ta nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Chẳng phải cô đã bỏ đi sao?” Tôi chống nạnh lên hông cười lớn:
“Này anh bạn, tôi ‘đi’ xong rồi, bây giờ trở lại băng bó vết thương cho
anh bạn đây…”
Phụng ca tròn mắt nhìn lại tôi, dám cá anh chàng đáng thương đó còn đang nghiền ngẫm xem “đi” và “đi” khác nhau cái khỉ gì…