Lúc Tô Diệp nói ra lời này, cô cho rằng Đỗ Hành hoặc là tức giận ngập trời hoặc là kịch liệt phản đối, đây đều là phản ứng bình thường, cô đã chuẩn bị tốt tất cả hậu quả gặp phải.
Nhưng Đỗ Hành chỉ ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô chốc lát, cười lạnh một tiếng nói: "Ngồi tàu lượn đã làm em ngu rồi hả?"
Tô Diệp lập tức cảm giác một kích nặng nề của mình giống như rơi xuống trên bông, không đau không nhột.
Đối với việc ban ngày, cô có xấu hổ trong nháy mắt, chỉ là rất nhanh cô liền trang bị tất cả cảm xúc của bản thân: "Hiện tại em rất tỉnh táo, đặc biệt tỉnh táo, chưa bao giờ em tỉnh táo như vậy. Em suy tính chuyện này rất lâu, em muốn ly hôn với anh, mặc kệ anh đồng ý hay không đồng ý!" Tô Diệp nắm chặt quả đấm lớn tiếng tiếp tục tuyên chiến!
Đỗ Hành để Laptop ở một bên, anh giống như ung dung khoác một cái tay lên trên tay kia, lấy một loại thái độ bề trên nhìn xuống Tô Diệp: "Em cho rằng đây là đang đùa giỡn sao? Tại sao em cho rằng em muốn ly hôn là có thể ly hôn?"
Hai mắt thâm thúy của Đỗ Hành giống như nhìn thấu cô vợ trước mắt, bên môi mang theo nụ cười khinh miệt nói: "Có phải cảm giác được mình cánh cứng cáp rồi hay không, cho nên muốn một cước đá anh rơi xuống? Tô Diệp, em cực kì có khả năng!"
Mặt Tô Diệp đỏ lên, giọng điệu cứng rắn: "Không sai, những năm gần đây anh giúp em rất nhiều, nhưng mà, nhưng ——"
Đỗ Hành nhìn bộ dạng cô khó có thể mở miệng, châm biếm một tiếng: "Em có thể nói tiếp."
Tô Diệp bị anh đả kích như vậy, dứt khoát không quan tâm đến gì cả, trực tiếp nói: "Đỗ Hành, những năm này anh trông coi công ty của cha em, xử lý tài sản của, anh giúp em, nhưng anh cũng lấy được ít ích lợi từ trong đó chứ?"
Vẻ mặt Đỗ Hành cứng đờ, anh chợt giương mắt nhìn chằm chằm Tô Diệp, cắn răng chậm rãi nói: "Tô Diệp, em cho rằng Đỗ Hành anh là người như vậy sao?"
Anh lạnh lùng cười một tiếng: "Anh chưa từng đứng giữa kiếm lợi một xu nào!"
Tô Diệp bởi vì quá mức kích động mà thở hổn hển dồn dập, gương mặt của cô đỏ rực, đôi mắt của cô như lửa nhìn chằm chằm Đỗ Hành, lớn mật nói: "Đỗ Hành, anh căn bản không cần đứng giữa kiếm lợi, không phải sao? Người toàn bộ thế giới đều biết anh là con rể của Tô Mộ Dung, cũng biết anh quản lí tài sản trăm tỷ của nhà họ Tô trong tay, chỉ bằng một điểm này, anh quyết định đầu tư chỗ nào không thuận buồm xuôi gió đây? Bình thường anh lại được bao nhiêu tiện nghi?"
Lời của Tô Diệp cũng không phải tùy tiện nói, mặc dù cô học ở trường đại học đều là thuyết giáo Ivory Tower, nhưng điều này cũng là phương thức tư duy buôn bán quản lý cơ bản nhất mà cô được dạy. Cô biết những năm này Đỗ Hành cực kỳ to gan phát triển lĩnh vực anh vốn kinh doanh, đầu tư một vài hạng mục rất có tương lai. Có lúc lấy được cơ hội nhiều hơn người khác, cũng không đơn thuần dựa vào là tiền, mà là sức mạnh tổng hợp, bao gồm lòng tin của người khác đối với quyết định của mình, bao gồm tài sản bối cảnh của mình.
Cho dù quyết định của Đỗ Hành xuất hiện khó khăn nhất thời, anh vẫn được người tin tưởng như cũ, ngân hàng vẫn sẽ cho anh vay đầy đủ mức độ, chính phủ vẫn sẽ giao hạng mục thật tốt đến trên tay anh. Chỗ này đương nhiên là có nguyên nhân xuất thân của Đỗ Hành, nhưng nhiều hơn, mọi người đều biết Đỗ Hành là con rể của Tô Mộ Dung.
Tô Mộ Dung đã từng là thần tài trên thương trường, đời này Tô Mộ Dung chắc là sẽ không thiếu tiền, vì vậy con rể của Tô Mộ Dung vĩnh viễn sẽ không quỵt nợ.
Tô Diệp đơn thuần, nhưng cô cũng không ngốc, ngược lại vô cùng thông minh, khi liên hệ lý luận mình học được cùng với quá khứ thì Tô Diệp rất nhanh nghĩ rõ đạo lý trong đó. Cho nên hôm nya, cô dám đứng ở trước mặt Đỗ Hành, vô cùng tự tin và khẳng định hỏi:” Đỗ Hành, anh dám nói anh chưa từng có từ được lợi từ đoạn hôn nhân này sao?”
Đỗ Hành nghe đến mấy câu này thì lần đầu tiên trong đời, anh ngây ngẩn cả người ở trước mặt Tô Diệp.
Anh giống như lần đầu tiên biết Tô Diệp, quan sát Tô Diệp, cô vợ nhỏ mảnh mai ngày xưa của mình. Đây là cô gái mà anh nâng ở lòng bàn tay che chở lớn lên, nhưng cũng có một ngày như vậy, ở trước mặt mình, cô gái này lại nói hôn nhân và lợi ích với mình.
Sau khoảnh khắc Đỗ Hành không dám tin, anh rất nhanh tỉnh táo lại.
Cô gái trước mắt này đàm phán giống như khiêu chiến với mình, nhưng rốt cuộc cô quá non rồi.
Bàn đàm phán, luôn luôn là thiên hạ của Đỗ Hành.
Anh nhường một bước, vẻ mặt vốn hơi có vẻ ác độc cũng buông lỏng, sau đó thở dài một cái, lạnh nhạt hỏi Tô Diệp:” Được, nếu em phải nói lợi ích với anh, anh thừa nhận anh đạt được lợi ích to lớn từ trong đoạn hôn nhân này. Hiện tại thế nào, em muốn ly hôn với anh, vậy em định làm gì?” Anh nhíu mày châm chọc mà cười:” Em muốn anh thu hồi chi phí ăn ở sao?”
Tô diệp không ngờ anh lại nói chuyện tốt như vậy, điều này làm cho cả người khẩn trương chuẩn bị làm lớn một hồi của cô cảm thấy một chút mê mang, cô mở trừng hai mắt, lắc đầu mà nói:” Không có, em không cần chi phí ăn ở”
Trên thực tế, chi phí ăn ở này vốn rất kỳ quái. Nói cho cùng anh chăm sóc cô sáu năm, hơn nữa còn có một năm tình nghĩa vợ chồng, bọn họ thế nào cũng không đến nổi phải tính toán chi li chi phí ăn ở.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nói:” Dựa vào tài sản của em có thể làm ra nhượng bộ, chỉ cần anh đồng ý ly hôn với em”
Đỗ Hành “Oh” một tiếng, đôimắt nhìn cô lạnh lẽo hun hút như đầm sâu, sâu không thấy đáy.
Tô Diệp thấy anh như vậy, không biết anh vừa nghĩ ra chủ ý gì, vội hỏi:” Anh có thể đồng ý ly hôn với em sao?”
Đỗ Hành hơi nghiêng đầu, quan sát vợ mình nói, như có điều suy nghĩ:” Tô Diệp, em cho rằng tại sao anh cưới em?”
Tô Diệp sửng sốt một chút, tại sao Đỗ Hành cưới mình đây?
Cô nhớ lại một năm kia, một ngày kia, tỉnh cảnh Đỗ Hành dắt mình mặc áo cưới màu trắng đi vào giáo đường.
Anh đeo nhẫn cho mình, môi kiên nghị cúi đầu khẽ hôn tay mình, anh thề trước mục sư, nói muốn chăm sóc mình một đời một kiếp.
Đỗ Hành thấy Tô Diệp thật lâu không trả lời, khẽ cười mọt tiếng:” Tô Diệp, em nhất định đang nghĩ, anh mưu đồ gia sản của em chứ? Em biết, đã từng có người nói đùa, cưới con gái Tô Mộ Dung, Đỗ Hành anh phấn đấu thiếu một trăm năm”
Tô Diệp lắc đầu theo bản năng:”Không, em không nghĩ như vậy”
Đỗ Hành lại nhìn chằm chằm Tô Diệp không rời:” Em nghĩ chính là như vậy đi, thậm chí em nghi ngờ tai nạn xe cộ của cha em có thể có liên quan tới anh? Phải hay không?”
Sắc mặt Tô Diếp trắng nhợt, cô cuống quít lắc đầu, lớn tiếng nói:” Không, em không nghi ngờ anh!”
Khi câu nói này đi ra, chính cô cũng ngẩn ra. Thật ra thì trước đây, cô lo lắng, cô bắt đầu sợ bắt đầu nghi ngờ, cô không tin tưởng giống quá khứ nữa.
Nhưng hôm nay nói ra trong tình thế cấp bách, lúc này cô mới chợt ý thức được, mình tự nguyện tin tưởng Đỗ Hành.
Người đàn ông dụ dỗ mình ngủ trong đêm sấm chớp, người đàn ông che chở mình đầy đủ sáu năm như một ngày, người đàn ông đã từng hôn lên trán mình, sao lại là hung thủ giết cha đây?
Đỗ Hành cười, anh gật đầu nói:” Rất tốt, Tô Diệp, em không có nghi ngờ anh, em cũng không cho là anh vì tiền tài mới cưới em, như vậy em nói anh cưới em vì cái gì đây?”
Tô Diệp thực sự không trả lời được vấn đề này.
Chuyện tình yêu này, thỉnh thoảng cô cũng suy nghĩ qua, chỉ có điều Đỗ Hành và mình thật sự quá a vời, giống như chai ly nước uống trên bàn hôm nay, một là trà xanh một là nước trái cây, một nhạt đắng chát một thơm mát ngọt đậm, trống đánh xuôi kèn thổi ngược không hề cùng xuất hiện. Điều này hiển nhiên không phải chỗ nhận thức tình yêu của Tô Diệp.
Tô Diệp chợt nhớ tới Thạch Lỗi, chính là cái hôn chỗ khu vui chơi, để cho bây giờ cô nghĩ lại tim đập rộn lên, người con trai kia nói anh yêu mình…..Đây là tình yêu sao?
Đỗ Hành ở bên cạnh không giống như Tô Diệp, nét mặt không có bất kỳ một tia dao động nào, thấy trong mắt Tô Diệp lóe lên mong đợi mơ hồ, trên mặt của anh nổi lên một chút cô đơn.
Anh khẽ nở nụ cười, giống như trêu chọc thú cưng trong nhà, dịu dàng hỏi Tô Diệp:” Ngay cả anh muốn kết hôn vì cái gì em cũng không biết, làm sao có thể cho rằng chỉ cần một câu nói của em thì anh liền đồng ý ly hôn?”
Tô Diệp liền giật mình trong chốc lát, ngẩng đầu lên kiên định nhìn Đỗ Hn\ành:”Em mặc kệ, em muốn ly hôn” Gò má hồng hào của cô khẽ phồng lên, mang theo chút tính trẻ con.
Cô giống như một cô gái nhỏ bốc đồng,đã nhận định một phương hướng, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Nếu như đây là ở trước kia, Tô Diệp chỉ cần làm nũng chút xíu, Đỗ Hành tuyệt đối chịu bỏ dáng vẻ đi dụ dỗ cô. Nhưng dĩ nhiên hôm nay Đỗ Hành sẽ không, hôm nay bên môi Đỗ Hành mang theo nụ cười giống như trào phúng lại không phải là trào phúng, lắc đầu mà nói:” Anh không muốn ly hôn”
Anh gảy nhẹ mày kiếm lần nữa,:” Ban đầu khi kết hôn, em cũng không phản đối,hiện tại em không thích, nói tiếng ly hôn sẽ phải ly hôn sao?”
Tô diệp suy nghĩ một chút cũng thế, liền hòi:” Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào mới đồng ý ly hôn?”
Đỗ Hành nhíu mày:” Để cho anh suy nghĩ một chút” Sau đó cúi đầu trầm tư.
Tô Diệp nháy mắt cũng không nháy mắt nín thở nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành đang trầm tư, khẩn trương gần như nín thở.
Hơn nữa ngày sau, Đỗ Hành rốt cuộc giật giật, bưng lên trà xanh bên cạnh đã sớm lạnh, khẽ uống một hớp.
Nước trà lạnh thấu, quả nhiên là đủ khổ sở.
Đỗ Hành ngước mắt ghé qua Tô Diệp bên cạnh đang chờ đợi câu trả lời cười một cái:” Anh cũng không biết”
Nghe thế, trong mắt Tô Diệp bốc lửa, bông nhiên đứng lên, tức giận nói lớn tiếng:” Đỗ Hành, cho dù có phải anh không muốn, em cũng muốn ly hôn! Em sẽ lập tức đi tìm luật sư nói chuyện này, nếu anh nhất định làm khó em…em không ngại gặp mặt trên tòa án.”Nếu như phải thực sự gặp mặt trên tòa án, đến lúc đó Đỗ Hành tuyệt đối là được một mất mười.
Đỗ Hành thưởng thức một hớp nước trà lạnh thấu lần nữa, mùi vị chát chát lan tràn ở trong miệng, anh chậm rãi nói:” Anh cũng không nói là sẽ không ly hôn”
“Hả?” Đốm lửa trong mắt Tô Diệp có một dấu chấm hỏi.
Đỗ Hành không chút hoangmang giải thích với Tô Diệp:” Ly hôn là chuyện lớn, anh cũng cần thời gian suy tính”
Anh trầm ngâm một lát sau nói:” Em cũng cần thời gian suy tính, lo lắng nên bồi thường anh thế nào đi!”
Bồi thường? Tô Diệp kinh ngạc há to miệng….
Đỗ hành gật đầu:” Đúng, sau khi tin tức chúng ta ly hôn truyền ra, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh, em phải làm ra bồi thường thích hợp đối với anh”
Tô Diệp nhíu chặt chân mày, cô suy nghĩ một chút, khó khăn mở miệng nói:” Được rồi, em sẽ suy nghĩ một chút”