Edit: Tiểu Sên
Beta: MaMa
Bởi vì im lặng, nên lời nói mềm nhẹ của Tô Lăng truyền hết vào tai những người có mặt ở đây.
“Ha ha, buồn cười, trả? Cô định lấy cái gì mà trả?” Lúc này, Diêu Mỹ Mỹ không chút nể mặt, trực tiếp châm chọc Tô Lăng.
Tô Lăng chỉ nhìn cô ta một cái, không nói thêm, tiếp tục uống nước, trút chỗ nước còn lại lên đầu, việc hạ nhiệt trở nên hiệu quả hơn. Bây giờ bản thân cô phải có thể lực tốt, đồng thời gắng sức để đầu óc không bị cháy hỏng. Có thể nói, hiện tại bệnh của nguyên chủ vốn không nặng đến vậy, cũng chẳng rõ đã xảy ra sự cố gì, lúc này Tô Lăng nếu còn bệnh nữa có lẽ sẽ chết.
Thật rõ ràng hành động lãng phí nước của Tô Lăng khiến không ít người bất mãn, nhưng nể mặt Nghiêm Cảnh Phong, mọi người đều không nói gì, Diêu Mỹ Mỹ thấy mọi người không lên tiếng cũng chỉ đành buông tha ý định nhục mạ Tô Lăng.
Tô Lăng dùng chút thức ăn, sau đó bắt đầu đần người ra, tuy rất nóng nhưng cô vẫn dùng áo bông bọc lấy chính mình, mong rằng sức đề kháng của thân thể nguyên chủ không có vấn đề, nếu không… lần này Tô Lăng thật sự không còn cách nào.
Nửa đêm, Tô Lăng mơ mơ hồ hồ cảm thấy có một cánh tay ấm áp lại cứng ngắc đặt trên trán, cô lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng mở to mắt, nhanh chóng thấy Nghiêm Cảnh Phong cau mày, vừa định nói chuyện, cô bỗng nhận ra ngay cả sức mở miệng cô cũng không có.
Nghiêm Cảnh Phong sửng sốt, tất nhiên không hề dự đoán được Tô Lăng sẽ đột nhiên mở to mắt, “Cô sốt rất nghiêm trọng!”
Tô Lăng rụt cổ, mệt mỏi không chịu nổi. Cô thề, cô chưa từng mắc bệnh quá nặng như thế. Cái loại cảm giác sống không bằng chết này, so với việc cô tông xe mà chết còn khó chịu hơn. Bây giờ ngay cả suy nghĩ muốn tự tử cô cũng không đủ sức để nghĩ tới.
“Lại hôn mê!” Nghiêm Cảnh Phong rút tay về.
“Cảnh Phong!” Diêu Gia Minh vừa gác đêm đã trở lại, đổi ca, đến bên cạnh Nghiêm Cảnh Phong và Tô Lăng, “Cô ấy thế nào?”
Nghiêm Cảnh Phong lắc đầu, “Hôm qua vốn không nghiêm trọng lắm, bởi do mùi máu tươi trên tay cô ấy khiến chúng ta không thể không chạy suốt đêm, hơn nữa lại mắc mưa, vậy nên, nếu không có thuốc, có lẽ không sống được bao lâu.”
Tận thế khốn khổ, một trận cảm nhẹ cũng có thể dễ dàng cướp lấy tính mạng con người ta.
Trên mặt Diêu Gia Minh xuất hiện sự rối rắm, “Chúng ta cũng đâu biết làm cách nào mới có nó, bệnh viện là thiên đường của thây ma, chúng ta không đi được. Thật sự muốn dẫn cô ấy theo, nhưng bây giờ đến đường cô ấy còn không đi nổi, tôi lại không có khả năng cõng cô ấy. Hơn nữa hôm nay vì cô ấy mà chậm mất một ngày. Không ít thây ma trong thành đã ngửi thấy mùi từ đây.”
Nghiêm Cảnh Phong biết, ngày mai bọn họ phải rời khỏi nơi này, nếu không bọn họ sẽ gặp nguy.
“Bỏ cô ấy lại thôi!” Cuối cùng Diêu Gia Minh như đã hạ quyết tâm, “Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đằng sau chúng ta còn nhiều người như vậy, không thể vì một người như cô ấy mà chết hết ở đây!”
Diêu Mỹ Mỹ vốn đã ngủ, nhưng bởi tiếng hai người nói chuyện, nên đã sớm tỉnh dậy, rốt cuộc nghe thấy anh trai nhà mình nói muốn bỏ cô lại, nhịn không được mở miệng đồng ý, “Nghiêm đại ca, ca ca em nói rất đúng, nơi này còn nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh muốn chúng ta chôn cùng cô ấy sao?”
Ngô Kiều vốn chưa ngủ, tuy thật sự mỏi mệt, nhưng do nhạy cảm, khiến cô vốn dĩ không ngủ được, tất nhiên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện. Có điều vẫn chôn đầu giữa hai chân mình, không nói gì, chỉ là cặp mắt kia xuyên qua tóc mái của mình nhìn sắc mặt cô gái vừa đỏ hồng vừa nhễ nhại mồ hôi, mang theo vẻ châm biếm đầy hàm xúc, rõ ràng tâm lý không có lấy nửa điểm thông cảm.
Cuối cùng Nghiêm Cảnh Phong dưới sự khuyên giải của Diêu Gia Minh, vẫn quyết định bỏ lại Tô Lăng.
Lúc này Tô Lăng đần độn không hề hay biết cô đã bị người bỏ quên, cô chỉ thấy cả người như bị thiêu trên lửa lợi hại, ý thức mông lung nhập vào bên trong ôn tuyền nóng bỏng.
Trời dần dần sáng, khóe miệng Diêu Mỹ Mỹ mang theo nụ cười nhìn cái người nằm ở một góc lễ đường kia, người như vậy, giữ lại cũng là tai họa, xoay người nói với đám người Diêu Gia Minh, “Ca ca, chúng ta nhanh đi thôi!”
Tiếng bước chân chậm rãi xa dần, bọn họ bỏ lại một người mắc bệnh nguy kịch cũng không có tí cảm giác áy náy, dù gì cô cũng phải chết, làm gì có chuyện bọn họ đưa cô đi cả quãng đường dài, cô lại dẫn bọn họ vào chốn nguy hiểm?
Một giờ sau, Tô Lăng mới từ từ mở to mắt, lúc này áo bông bọc quanh đã ướt sũng, sợi tóc dán lên trán, sắc mặt đỏ bừng cũng giảm không ít. Thong thả ngẩng đầu, đập vào mắt là lễ đường trống trơn, đầu óc vì phát sốt nên chưa phản ứng kịp, hơi hơi ngẩn người.
Không đến một lát cả người bỗng giật mình, nhanh chóng nhận ra gì đó, bây giờ Tô Lăng thật sự không nhịn được muốn chửi đổng.
Nhưng ông trời cũng không cho Tô Lăng thời gian chửi đổng, bởi cô nhìn thấy cửa lớn đã có vài ba con thây ma bẩn thỉu từ từ lảo đảo đi vào, chảy nước miếng, kéo bước chân, tuy đi chậm chạp, nhưng Tô Lăng lại cảm thấy như tử vong đang đến gần.
“Giỏi thật, ngay cả cửa cũng không đóng lại!” Thây ma có thể tiến vào nơi này, tất nhiên cửa lớn lễ đường đã mở, như vậy rõ ràng là muốn Tô Lăng cô chết. Dù nghĩ thế, nhưng lúc này đầu Tô Lăng trống rỗng, bởi vì sức khỏe đã khá hơn, nhưng lại mềm nhũn vô lực, cho dù bây giờ cô không mắc bệnh, cô cũng vẫn không đối phó được bao nhiêu con thây ma!
Phản xạ có điều kiện quay mặt sang chỗ khác, cô hận cái cảm giác cả người vô lực này, cô thấy không phải cô đang làm nhiệm vụ, mà căn bản là đang tìm chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.
Nghe tiếng bước chân thây ma càng ngày càng gần, không chỉ có vậy, lúc này chúng nó vì phát hiện ra thực vật mà hưng phấn rống một tiếng, không bao lâu sau liền nghe được tiếng bước chân truyền từ bên ngoài đến.
Toi rồi, đây là ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Tô Lăng, bởi vì phía trước cô là bức tường, căn bản không có đường thoát, xoay người đã nhìn thấy có ít nhất ba con thây ma tiến lại gần, bước chân càng ngày càng nhanh, cùng với tiếng gầm rú như dã thú, giống như chúng sắp được cuồng dại trong máu tanh, cảm giác này quả thật rất tuyệt vọng, Tô Lăng cảm thấy mình dù trải qua vài đời, cũng tuyệt đối không có thể gặp được một lần