Edit: Mặc Đình Phong
Chương 14
Giáo huấn Trình Ngọc
Liếc thấy có kha khá sự chú ý, Trình Diệu Vy nói to lên một chút, vừa đủ lớn để mọi người nghe thấy, lại cũng vừa đủ để mấy người đứng xung quanh không nhận ra là cô cố tình nói lớn.
“Tư thiếu gia, nghe nói anh là du học từ nước ngoài về. Đây là cách mà trường đại học bên đó dạy anh sao? Vô duyên vô cớ vu oan giá hoạ cho người khác?” Trình Diệu Vy nhướn mày, dùng ánh mắt thương hại nhìn Tư Dịch.
Nữ phụ độc ác, khi dễ nữ chính phải không. Cả đời không ai hợp vai này hơn ta.
“Cô nói cái gì?” Tư Dịch nhíu chặt mày.
“Tôi đối xử với em gái tôi thế nào, chính tôi rõ ràng. Tôi không can thiệp, không nói đỡ cho nó là bởi vì đây là chuyện mà bản thân nó gây ra, làm phiền người khác, đó là nó sai. Không phải do nó xin lỗi, vậy thì là tôi sao?” Trình Diệu Vy bật cười.
“Tư thiếu gia, anh nghĩ tôi lần này có thể xin lỗi hộ nó về việc càn quấy lần này, vậy còn lần sau thì sao? Tôi có thể xin lỗi họ cả đời được à?”
“Đó chỉ là chuyện nhỏ.” Dường như Tư Dịch cũng bắt đầu nhận ra là bản thân đuối lý.
“Bây giờ là chuyện nhỏ, sau này là chuyện lớn. Chưa nói những người khác, ở đây có tôi và Sở gia, đã tính là bề trên. Lớn tiếng chen vào cuộc trò chuyện của người khác, đó là một tiểu thư gia giáo? Không những bây giờ tôi không nói đỡ, mà sau khi về tôi còn giáo huấn thêm một lần.” Trình Diệu Vy cau mày.
“Cô quả nghiêm khắc.”
“Nếu không nghiêm khắc, nó còn tưởng là cái gì cũng có thể làm mà không bị ai trách móc gì.” Trình Diệu Vi ý vị thâm trường nói.
Trình Ngọc cúi thấp đầu, bả vai hơi run rẩy. Nhiều người xung quanh cũng nghe ra được ý tứ trong câu nói kia của Trình Diệu Vy, nhỏ giọng thảo luận vị tiểu thư này thực sự đã thay đổi rồi. Nếu là trước kia, không chừng cô sẽ trực tiếp cào cấu cần xé Trình
Ngọc chứ không phải là giáo huấn như hiện tại.
“Chị, em…” Trình Ngọc rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn Trình Diệu Vy.
Bỗng Trình Diệu Vy cảm giác rõ ràng là phía sau đột nhiên có người đẩy một chút, khiến cho cô đứng không vững. Rượu vang đỏ cũng thuận thế từ trong ly dội thẳng lên mặt cùng với váy của Trình Ngọc.
Trình Diệu Vy trợn trắng mặt ở trong lòng rồi quay lại nhìn người phía sau. Là ai? Má nó!
Sở Nhân Kiệt không biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng cô, ánh mắt nhìn về nơi khác như thể mọi chuyện không liên quan tới ta, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.
Bình tĩnh. Người giàu ta không chấp. Rồi Trình Diệu Vy quay lại nhìn Trình Ngọc còn đang sững sờ.
“Cô cướp hôn phu của tôi, người mà cô biết rõ là có hôn ước với tôi, ở giữa buổi lễ đính hôn tôi cùng với vị hôn phu của tôi làm bậy. Hiện tại cô còn ở trong tiệc sinh nhật của tôi làm loạn, rồi ra vẻ cái gì? Trình Ngọc, tôi và Trình gia tự nhận đối xử với cô không tồi, mười tám năm trời chưa từng ngược đãi cô một giây một phút nào. Đây là cách cô trả ơn?” Trình Diệu Vy nhân cơ hội Tư Dịch chưa kịp mắng, lập tức mắng cho một tràng.
“Chị em không phải là cố ý… Em thực sự…” Trình Ngọc vành mắt đỏ hoe, muốn giải thích.
“Không phải cô cố ý? Cô gian díu với vị hôn phu của tôi là tôi ép cô? Hay là hắn ép cô? Hay là cha mẹ tôi ép cô làm vậy?” Trình Diệu Vy cười cười.
Trình Ngọc im lặng, không nói được lời nào nữa. Mà Tư Dịch cũng theo đó lặng người. Anh ta mới về nước, cũng không hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra. Vì trước kia anh ta và Trình Ngọc rất ít khi xuất hiện cùng nhau, cho nên cũng không có ai kể cho anh ta nghe. Hiện tại chính tai nghe, Tư Dịch vẫn còn không tin được.
Trước kia, Trình Ngọc là mối tình đầu của anh ta, là đoá hoa sen trắng mà anh ta lúc nào cũng bảo vệ ở chỗ sâu nhất trong lòng. Lần này trở về, anh ta chính là muốn tỏ tình sau đó theo đuổi Trình Ngọc, thế nhưng hiện tại lại phát hiện, Trình Ngọc, người mà anh ta luôn thầm ngưỡng mộ lại câu dẫn hôn phu của chị gái? Đây là cái kịch bản khốn nạn gì?
“Trình Ngọc, là sự thực sao? Em cùng Sở Vĩnh Dương ở một chỗ?” Không giống như Sở Nhân Kiệt đang nắm cả tập đoàn Sở gia trong tay, Tư Dịch thực sự không đặt Sở Vĩnh Dương chỉ là một thiếu gia vào trong mắt.
“Tư Dịch, không phải như vậy… chị ấy nói bậy. Em không có.” Trình Ngọc giống như thỏ con, hai mắt đỏ bừng lên.
“Không có? Tôi còn vu oan cho cô được à?” Trình Diệu Vy cười cười. Cô tự nhiên dúi cái ly đã rỗng vào tay Sở Nhân Kiệt, rút điện thoại ra, nhấn mở video.
Âm thanh của điện thoại được chỉnh tới mức cao nhất, hình ảnh trong đó cũng cực kì sắc nét, rõ ràng. Tất cả những người đứng xung quanh đó hầu như đều biết chuyện, thực sự là cảm thấy Trình đại tiểu thư thật trâu bò. Em gái có gian díu với vị hôn phu của mình mà cô còn lưu lại video trong điện thoại nữa là lường trước tình huống này à? Nếu là người bình thường không phải là sẽ cảm thấy nhục nhã vì bị đội nón xanh sau đó thương tâm sao?
Tư Dịch nhìn video trước mắt, rõ ràng không phải làm giả, tâm tình trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc. Nơi đó là hành lang trong khách sạn, dù không có camera nhưng vẫn là nơi công cộng. Cô vậy mà dám cùng với Sở Vĩnh Dương làm chuyện như vậy. Đây là đoá sen trắng mà anh ta vẫn thầm ngưỡng mộ sao? Tư Dịch siết chặt tay, sau đó xoay người rời đi.
“Tư Dịch, chờ đã không phải…” Trình Ngọc còn muốn đuổi theo.
“Thế nào? Có một Sở Vĩnh Dương, giờ còn muốn Tư Dịch nữa à? Tim cô cũng nhiều ngăn quá nhỉ?” Trình Diệu Vi cười khẩy.
“Chị! Sao chị có thể làm như thế?”
“Cô có thể ngủ với hôn phu của tôi, tôi có cái gì mà không được làm? Chẳng lẽ địa vị của tôi bây giờ còn không bằng cô à?” Trình Diệu Vi khoanh tay, điệu bộ cực kì phách lối, hoàn toàn là bộ dáng của một nữ phụ độc ác tiêu chuẩn.
Trình Ngọc bị uất ức, thế nhưng cô ta thực sự đuối lý, chỉ có thể lẳng lặng rơi nước mắt, xinh đẹp lại tội nghiệp. Đáng tiếc, một thân rượu vang trên váy khiến cho cô ta trở nên thảm hại vô cùng. Nơi này lại không có nam phụ lẫn nam chính, lần này không ai đứng ra cho cô ta được nữa rồi.
“Sẵn tiện đây tôi nói luôn. Trình Ngọc, trước đây Trình gia đã nuông chiều cô quá khiến cho cô nghĩ là làm cái gì cũng sẽ được tha thứ. Thế nhưng hành động lần này của cô đã vượt quá giới hạn cuối cùng của tôi rồi. Sau này, tôi sẽ không cho cô sắc mặt tốt, cũng như không cần bất kì thứ gì từ cô cả. Đừng mang cái dáng vẻ em gái tốt đó tới tìm tôi, rồi sau đó khi tôi bực mình lên thì lại làm như thể mình là người bị hại. Tôi thực sự KHÔNG THÍCH CÔ!” Trình Diệu Vy nhấn mạnh. Nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình hay có cái trò đấy lắm, cuối cùng người bị thiệt thòi cũng chỉ là nữ phụ thôi. Sống cũng không yên, đời thực là khổ.
────────────────────
Lời của editor: Chăm chưa nè.