Edit: Mặc Đình Phong
Chương 17
“Tư Dịch, chuyện ngày hôm qua em muốn xin lỗi anh. Chị gái em... em cũng không biết vì sao chị ấy lại như vậy.” Giọng của Trình Ngọc yếu ớt, gương mặt đầy đau khổ, quả thực là khiến cho cánh đàn ông đau lòng.
Nhưng Trình Diệu Vy thì không. Cô không hiểu tại sao cô ta lại có thể vừa mở miệng đã đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu cô một cách mượt mà như thế được. Rốt cuộc đây là loại công phu gì thế? Thần kì, quá thần kì. Nhưng mà loại công phu này, cũng chỉ lừa được nam phụ và nam chính thôi. Quả nhiên, Tư Dịch đã đáp ngay.
“Không sao. Em không cần cảm thấy tội lỗi vì chuyện đó. Tất cả đều là do Trình Diệu Vy úc hiếp người quá đáng.”
Trình Diệu Vy nhướng mày. Mới như thế mà đã gọi là ức hiếp người quá đáng? Có nhầm không đấy? Ta còn có thể ép nhà người thành bã kia, đừng kết luận sớm như vậy.
“Chị em... thực ra chị ấy không phải như vậy đâu... Chỉ là chị ấy còn đang giận em thôi.” Trình Ngọc với vàng phân bua.
Im lặng một hồi, Tư Dịch mới nói tiếp.
“Em... chuyện của em với Sở Vĩnh Dương là thật sao?”
Trình Diệu Vy vểnh tai lên nghe. Trong cốt truyện ban đầu, Trình Ngọc và Sở Vĩnh Dương mãi không công khai, cho nên khiến cho Tư Dịch lúc nào cũng có thể đi loanh quanh bên Trình Ngọc được. Nhưng hiện tại đã khác. Vụ việc đó đã xảy ra và Tư Dịch cũng đã biết. Tin rằng Tư Dịch sẽ không lúc nào cũng loanh quanh bên cạnh Trình Ngọc nữa.
“Phải... Chuyện đó là em có lỗi với chị em trước, cho nên...” Trình Ngọc vẫn cúi đầu.
Trình Diệu Vy vẽ vẽ mấy vòng tròn trên bàn. Cô ta là thực sự không biết Tư Dịch đang ám chỉ cái gì hay là cố tình lảng tránh chủ đề này thế nhỉ? Đúng lúc này, tiếng chuông treo trên cửa vang lên. Có người vào tiệm. Tám chín phần là Hoàng Phụng Hân rồi. Trình Diệu Vy nhìn ra ngoài cửa. Đó là một cô gái tầm 23 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt cũng nhỏ, xếp vào loại tinh xảo. Mái tóc của cô hơi xoăn, được buộc thẳng lại. Cô mặc một chiếc quần jean và áo thun màu đen bó sát, bên ngoài vẫn còn mặc áo của phòng thí nghiệm, tay cầm một tập tài liệu dày.
Hẳn là bị người ép ra ngoài chứ cô ấy vẫn còn đang muốn nghiên cứu. Phụng Hân đi vào, nhìn xung quanh, khi thấy không còn chỗ ngồi, ánh mắt cô rõ ràng có chút mờ mịt. Trình Diệu Vy vẫy vẫy tay với cô. Phụng Hân nhìn xung quanh một chút, sau đó thực sự ngồi xuống. Lúc này, Trình Ngọc lại bắt đầu nói.
“Tư Dịch... sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn phải không?”
Tư Dịch vốn định nói phải, sau đó trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, trong đầu hiện lên những gì những người khác kể lại cho anh và video mà một ai đó lưu truyền trong nội bộ, thực sự là không khác gì một con dao đâm vào lòng. Tư Dịch yếu ớt mỉm cười.
“Hiện tại em và Sở Vĩnh Dương là một đôi, sao tôi có thể không biết xấu hổ đi bên cạnh em được chứ? Không những người ngoài sẽ nghị luận em, mà tình cảm của em và Sở Vĩnh Dương cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh không thể làm thế được.”
“Tư Dịch... anh thực sự vẫn còn giận sao? Anh đừng như vậy được không? Em... thực sự chỉ có anh là bạn...” Giọng Trình Ngọc nghe giống như sắp khóc.
Lông mày Trình Diệu Vi giật giật. Cô gái à? Cô có thể... đừng như thế được không? Bây giờ là thế kỉ XXI rồi, không phải là thời cổ đại đâu. Cô thực sự không ý thức được mình đang nói gì hả? Cô coi người ta là bạn nhưng người ta thì không coi cô như vậy đâu cô gái ơi. Đừng như vậy nữa.
“Trình Ngọc, anh cũng coi em là bạn. Nhưng anh thực sự không muốn ảnh hưởng tới tình cảm của em. Khi đó anh sẽ không thể nào đối mặt với em được.” Tư Dịch lắc đầu.
“Cho nên sau này chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn.”
Ô? Vụ này mới đây. Tư Dịch vậy mà lại chủ động đề nghị giữ khoảng cách? Thực sự là bị vụ clip kia của Trình Ngọc và Sở Vĩnh Dương làm cho hình tượng bông hoa sen trắng trong lòng tan vỡ rồi sao?
Tư Dịch đứng dậy, thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê. Còn lại một mình, Trình Ngọc ngồi đó, tội nghiệp rơi nước mắt, giống như không thể tin được và cũng không muốn tin là Tư Dịch lại đối xử với cô ta như vậy.
Trình Diệu Vy nhún vai. Câu chuyện tới đây hẳn là chưa hết. Với trình độ nhảy nhớt của Trình Ngọc và định luật nữ chính, cô ta nhất định không chấp nhận việc Tư Dịch không lui tới với mình nữa mà hết lòng muốn níu kéo, sau đó nhảy tới công ty của Tư Dịch. Nếu không phải Tư Dịch tới tìm cô ta thì cô ta sẽ đi tìm Tư Dịch, cốt truyện cũng vì đó mà giữ nguyên được tình tiết ban đầu. Nhưng tình tiết và các thứ khác có thể giống, bản chất lại khác hoàn toàn.
Trong truyện, là cô ta bị kẹt giữa hai người đàn ông, không tự dứt ra được. Nhưng ở đây, nếu Trình Ngọc thực sự đi tìm Tư Dịch, cô ta nhất định sẽ là một chân đạp hai thuyền, hoàn toàn khác trước.
Tới lúc đó thì mọi chuyện nhất định sẽ đi theo hướng có lợi với cô. Trình Diệu Vì gật đầu hài lòng, lúc này mới để ý tới Phụng Hân vẫn còn đang ngồi đối diện mình. Cô vốn định nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra Phụng Hân đang chăm chú đọc tài liệu, hoàn toàn không có bất kì hứng thú nào với thế giới xung quanh và câu chuyện vừa đập vào tai.
Trình Diệu Vy thắc mắc. Thực sự không nghe thấy hả? Thế thì câu chuyện phía sau làm sao mà diễn tiếp? Gái ơi em cũng là nữ phụ độc ác đó, dậy diễn đi kìa, sao lại ngồi đó đọc tài liệu thế?
“Xin hỏi.” Trình Diệu Vy quyết định lên tiếng trước.
Phụng Hân lúc này hơi ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to tròn nhìn cô. Tác giả rốt cuộc là có vấn đề gì vậy? Cho một cô gái thế này vào làm nữ phụ. Trông đáng yêu như này cơ mà?
“Cô là vị hôn thê của Tư Dịch sao?” Trình Diệu Vy hỏi.
“Tư Dịch?” Phụng Hân nhíu mày, giống như đang tự hỏi đó là ai.
Im lặng một lát, cô hơi nghiêng đầu.
“Hình như vậy.”
Hình như vậy là cái gì cô gái ơi? Hôn phu của em mà em không biết là thế nào? Mà cũng đúng, thiết lập ban đầu của Phụng Hân là một người cuồng công việc mà.
“Vì sao chị lại hỏi?” Phụng Hân hỏi lại.
“À. Chị tình cờ biết em và Tư Dịch có hôn ước thôi. Người ban nãy vừa đứng dậy rời đi là Tư Dịch đấy, em không để ý à?” Trình Diệu Vy hỏi.
Phụng Hân thành thật lắc đầu, sau đó lại nói.
“Không liên quan tới em.”
“Vì sao? Cậu ta không phải hôn phu của em à? Chẳng lẽ trong nhà lại lập hôn ước mà không có sự đồng ý của em?” Trình Diệu Vì nhíu mày.
Động tác lật giấy tờ của Phụng Hân dừng lại. Sau đó dường như nghĩ ra cái gì, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệu Vy nói.
“Anh ta có gen tốt.”
???!!!
Dường như nhận ra Trình Diệu Vy không hiểu, Phụng Hân lại nói tiếp.
“Em đồng ý hôn sự đó bởi vì anh ta có gen tốt, sinh con ra nhất định sẽ thông minh, thế thôi.”
Bá đạo. Đây chính là lời thoại của nhân vật tổng tài bá đạo mà. Trình Diệu Vy cũng biết cô ấy không muốn nói chuyện nữa, cho nên không nói gì, uống cà phê của mình, sau đó thanh toán rồi tung tăng trở về nhà.
────────────────────
Lời của editor: Chuyện có thiết lập nhân vật kì lạ nhất mà tôi biết. À mà từ giờ tôi không đặt tiêu đề mỗi chương nữa nhá chả biết đặt thế nào nữa đau não.