Edit: Mặc Đình Phong
Chương 22
Gì cơ? Anh mới nói gì vậy? Anh nói lại giúp tôi với, tôi không nghe rõ. Dường như đọc được tiếng lòng Trình Diệu Vy, Sở Nhân Kiệt thực sự nói lại một lần nữa.
“Tôi… hình như thích em.”
“Cảm ơn. Vậy giờ tôi quay về làm việc được chưa?” Trình Diệu Vy làm bản mặt đơ tới không thể nào đơ hơn được, lạnh nhạt nói.
“Em không nêu cảm tưởng của mình một chút sao?” Sở Nhân Kiệt có chút bất ngờ trước phản ứng này của Trình Diệu Vy.
“Mười tỷ cũng không thể cho, này tính là yêu đương gì. Tránh ra. Tôi còn làm việc kiếm tiền mua nhà.” Trình Diệu Vy đẩy Sở Nhân Kiệt ra.
Sở Nhân Kiệt lại cố tình không buông đặt tay lên cổ cô kéo cô vào càng sát hơn.
“Em… thực sự không có hứng thú gì với tôi sao?”
“Anh lại có hiểu lầm gì với bản thân rồi?” Trình Diệu Vy nhíu mày.
“Tôi có tiền.”
“Tiền của anh liên quan quái gì tới tôi?” Trình Diệu Vy chán nản. Mười tỷ cũng không cho ta.
“Sau này không phải đều là của em sao?” Sở Nhân Kiệt mỉm cười hỏi.
Ừ nhỉ? Không phải đều là của ta sao? Ủa mà khoan.
“Tôi còn chưa đồng ý.” Trình Diệu Vy nhíu mày.
“Tôi phát hiện ra em còn thích tiền của tôi hơn tôi.” Sở Nhân Kiệt cụp đuôi tâm hồn mong manh yếu đuổi hơi tổn thương nhẹ.
( Nghe xạo quá.)
“Tiền thì có nhiều, anh thì chỉ có một.” Trình Diệu Vy nói sau đó lại chợt nhận ra, cô đây là đang gián tiếp thừa nhận mình yêu Sở Nhân Kiệt.
“Vậy thì không phải em càng phải trân trọng tôi hơn sao?” Sở Nhân Kiệt khó hiểu hỏi lại.
“Tiền tiêu ra thì vẫn còn, anh mà chết thì coi như mất.” Trình Diệu Vy buột miệng nói.
“Ngài vẫn là nên bỏ cuộc thì hơn.” Trình Diều Vy thở dài đẩy người ra rồi sau đó rời đi.
Chỉ còn lại một mình, Sở Nhân Kiệt khẽ cười rồi rút điện thoại ra bấm gọi. Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời.
“Sao rồi?”
“Nói cho các cậu biết, cô ấy từ chối tôi rồi. Nói rồi mà, tiền và diện mạo không phải tất cả đâu. Mau trả tiền cho tôi đi.” Sở Nhân Kiệt cười haha.
“Ôi Trình đại tiểu thư này đúng thật là khác người, người như cậu mà cũng không yêu. Mà gửi bản ghi âm đây rồi ông mới chuyển tiền. Ông đã đặt niềm tin vào nhà ngươi rồi vậy mà nhà ngươi lại làm vậy với ông.
“Haha. Dự án lần này có người đầu tư rồi. Cảm ơn Bạch thiếu gia.” Nói xong Sở Nhân Kiệt liền tắt máy, đứng một mình, khế mỉm cười.
Dù là một lần cá cược mà thôi, bị từ chối chính là có lợi cho mình, nhưng mà không hiểu sao, Sở Nhân Kiệt vẫn có chút tổn thương. Để ý em vì thủ đoạn của em, vì em khác biệt tới độ chính tôi cũng không nhận ra. Để ý bóng dáng xinh đẹp của em ở giữa đám người, để ý em vì cách em nhìn tôi không giống với nữ nhân khác, vì lời lẽ sắc bén của em.
Mỗi một lần, em đều hấp dẫn ánh mắt tôi, khiến cho tôi có cảm giác lạ lùng.
Trình Diệu Vy, tôi… có lẽ thực sự thích em…
Đứng ở ngay một góc cạnh đó, Trình Diệu Vy khẽ nhếch môi. Cá cược. Biết ngay mà.
Sở gia cuồng công việc đột nhiên phát tình, ai mà tin? Trình Diệu Vy xoay gót bỏ đi, tung tăng đi làm việc kiếm tiền.
Khúc nhạc đệm với Sở Vĩnh Dương cô hoàn toàn không để trong lòng, cho tới buổi tối cuối tuần hôm đó, khi có hẹn với giám đốc Vũ Lan và giám đốc Dư Tủ ra ngoài ăn tối. Hai người này cũng là người trong tập đoàn Trình gia, cực kì được chú ý tới mặc dù chỉ ở công ty con. Buổi ăn tối cực kì tốt đẹp cho tới khi họ gặp nhóm giám đốc nam trên đường về nhà. Ba vì giảm đốc kia là giám đốc của công ty mẹ, cùng công ty với Trình Diệu Vy. Bốn người quen biết, lại có men say rất nhanh thì rủ đi Karaoke.
Vừa tới nơi thì đụng phải nhóm đối tác đang đi cùng với Sở Nhân Kiệt. Nhân duyên trời định có lẽ là đây. Trình Diệu Vy trong đầu đột nhiên bật ra một câu như vậy, sau đó cô cười cười.
Nhóm người bọn họ cùng vào một phòng riêng, sau đó bắt đầu gọi hoa quả lên ăn cho tỉnh rượu rồi mới bắt đầu chọn bài hát. Vì ngại ồn ào và vì hát dở Trình Diệu Vy nhanh chóng tìm cách chuồn ra ngoài không ngờ Sờ Nhân Kiệt cũng nhanh chóng theo ra.
“Trình tiểu thư? Cô say rồi. Tôi đưa cô về.” Y nói.
“Ai nói tôi muốn về?” Trình Diệu Vy nhướng mày.
“Vả lại anh cũng uống say rồi đừng lái xe.”
Sở Nhân Kiệt hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười.
“Trình tiểu thư đang quan tâm tôi sao?”
“Không. Tôi đang bảo anh đừng phạm luật.” Trình Diệu Vy nhếch môi.
“Nếu không phải quan tâm thì tại sao em lại quan tâm tôi có phạm pháp hay không?”
Sở Nhân Kiệt cũng không phải rất say đầu óc vẫn còn thanh tỉnh. Thấy Trình Diệu Vy bắt đầu mơ hồ, y liền cười cười bắt đầu dụ dỗ.
“Trình tiểu thư, em thấy tôi có đẹp không?”
Trình Diệu Vy nhìn Sở Nhân Kiệt từ trên xuống dưới, sau đó nói.
“Vest 12 triệu, đồng hồ 15 triệu, giày 7 triệu. Đẹp.”
Em thực sự không thích tôi mà chỉ thích tiên của tôi thôi có phải không? Cảm thấy trái tim đau quá. Sở Nhân Kiệt hít sâu, sau đó lại hỏi.
“Em thấy tôi có giỏi không?”
“Có. Một tháng anh làm ra được số tiền hàng tỷ.”
Sở Nhân Kiệt ôm trái tim bị tổn thương tới rỉ máu ra, khẽ hỏi thêm một câu.
“Thể em có thích tôi không?”
“Thích anh sẽ có tiền của anh sao?” Trình Diệu Vy hỏi.
“Có!” Sở Nhân Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói có.
“Kết hôn không?” Trình Diệu Vy đột nhiên hỏi thêm một câu.
Anh run rẩy. Sao lại sang cả vấn để kết hôn rồi.
“Nếu… nếu em muốn... kết hôn.” Sở chủ tịch bị doạ tới độ nói lắp cũng nói luôn rồi.
Trình Diệu Vy cúi đầu, hơi mỉm cười. Sở Nhân Kiệt ôm ngực. Đây… đây là ngượng ngùng sao?
“Kết hôn rồi nếu ly hôn tài sản của anh một nửa sẽ cho tôi. Cộng thêm bất động sản và những thứ khác, đều chia. Tốt. Rất tốt. Chúng ta tới cục dân chính.”
Sở Nhân Kiệt còn chưa kịp mừng rỡ đã bị hiện thực giáng cho một đòn mạnh mẽ vào đầu. Anh đau khổ ôm ngực, mỉm cười bắt lấy phục vụ, nhờ phục vụ bắt xe giúp cô sau đó ôm lấy trái tim tổn thương đi vào trong phòng Karaoke.
Phục vụ nhận mệnh đi tới bên cạnh Trình Diêu Vy, muốn đỡ cô nhưng bỗng Trình Diệu Vy lại đứng thẳng lên sau đó nên từng bước vững vàng ra bên ngoài.
Ánh mắt của cô lúc này hoàn toàn tỉnh táo, bên môi treo nụ cười đầy thoả mãn. Tạm tính là hoà, tha thứ cho anh. Tối hôm đó Trình Diệu Vy ngủ rất ngon.
────────────────────
Lời của editor: Cầu ủng hộ truyện.