Edit: Mặc Đình Phong
Chương 24
Bảy giờ tối ở nhà hàng Vạn Phúc. Trình Diệu Vy vừa xuống khỏi xe liền thấy Tư Phàm đang đứng ngoài cửa, tay đeo đồng hồ vừa vặn hạ xuống.
“Không chậm trễ thời gian của anh chứ?” Trình Diệu Vy đi tới.
“Vừa đúng, không chậm một giây.” Tư Phàm nhếch môi, dường như cảm thấy rất hài lòng.
Trình Diệu Vy cười cười, sau đó cùng anh đi vào trong nhà hàng. Tư Phàm năm nay hai mươi chín tuổi là một nam nhân thuộc hàng tinh anh trong hàng ngũ phú nhị đại. Học thức có, ngoại hình có, khả năng có, mạng lưới quan hệ cũng có. Trong truyện, lý do duy nhất mà hắn thua Tư Dịch là bởi vì hắn không có hào quang nữ chính chống lưng.
Nếu bỏ qua những tình tiết cẩu huyết máu chó khác thì câu chuyện tranh giành quyền lực ở Tư gia cũng có thể viết ra được một bộ truyện sóng gió thương trường khoảng trăm ngàn chữ đấy. Nhưng vì “Tiểu thư trở về” là truyện ngôn tình, cho nên... Hahaha.
Vào nhà hàng, Tư Phàm nói vài lời với phục vụ. Phục vụ nhanh chóng dẫn bọn họ tới một phòng riêng. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn một chai rượu đắt tiền ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Phục vụ cũng không đưa ra thực đơn mà lập tức rời đi ngay.
“Không biết Trình tiểu thư sao đột nhiên lại quan tâm với người thừa kế của Tư gia?” Vừa ngồi xuống, Tư Phàm đã lập tức vào chủ đề chính, hoàn toàn không muốn lãng phí bất kì một giây phút nào.
“Là hứng thú với lợi ích đi kèm. Quyền thừa kế của Tư gia có ăn được đâu mà tôi hứng thú.” Trình Diệu Vy nhếch mép.
“Ồ?” Tư Phàm mỉm cười, chờ đợi câu nói tiếp theo của Trình Diệu Vy.
“Tôi nếu đã liên lạc với anh, đương nhiên có thể đưa ra được thứ anh muốn. Nhưng trước đó tôi cần phải biết là anh có thực sự cần không, và anh sẵn sàng đánh đổi thứ gì để lấy được thứ mà tôi đang có trong tay.”
“Vậy thì phụ thuộc vào Trình tiểu thư muốn gì và có thể đưa ra những gì.” Tư Phàm nói.
Trình Diệu Vy không đáp. Ngón tay cô từng nhịp gõ xuống bàn giống như đang chờ Tư Phàm đưa ra một cái giá. Cuối cùng sau khoảng năm phút im lặng, Tư Phàm vẫn là người đầu hàng trước.
“Ba phần trăm cổ phần của tập đoàn Ming, ba căn biệt thự ở khu phía Nam, tuỳ Trình tiểu thư lựa chọn.”
Tập đoàn Ming chính là tập đoàn Tư gia. Ba phần trăm cổ phần của tập đoàn này đại khái cũng không phải là một con số nhỏ. Giá cổ phiếu hiện tại của tập đoàn hiện tại đang gấp bảy lần thị trường chung, quả thật là có buff của nam phụ. Còn về phần biệt thự ở khu phía Nam, khu này mới được khai phá, chuẩn bị sắp tới phát triển thành khu đô thị mới. Miếng mồi ngon này do Sở gia và Tư gia chia nhau, Trình gia không chen chân vào được. Mà khu đất phía Nam với đống biệt thự kia chính là khu nhắm vào phân khúc cao, mỗi căn biệt thự khoảng chục tỷ là đang còn ít.
“Tôi muốn năm phần trăm cổ phần.” Trình Diệu Vy rút từ trong túi ra một cái USB.
Tư Phàm khẽ nhíu mày. Năm phần trăm là một con số lớn. Hiện tại trong tay hắn cũng chỉ giữ khoảng bảy phần trăm cổ phần, còn lại đều là cha mẹ hắn và các cổ đông nắm giữ. Thế nhưng nhìn cái USB kia và về chắc chắn của Trình Diệu Vy, Tư Phàm cắn răng.
Gần đây khi Tư Dịch trở về, hắn đã có thể nhìn thấy được, các cổ động kia rõ ràng là bắt đầu chia phe. Ngay cả cha mẹ hắn cũng bắt đầu suy tính đến những chuyện đó. Hắn biết bản thân không phải dạng vừa nhưng hắn cũng hiểu được trình độ của Tư Dịch như thế nào cộng thêm bố mẹ hắn từ trước tới nay có xu hướng thiên vị Tư Dịch nhiều hơn. Từ Phàm bắt đầu cảm thấy địa vị của mình đang bắt đầu lung lay nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì vẫn chưa đủ để hắn bỏ ra cái giá đắt như vậy. Điều đó giống như gián tiếp thừa nhận rằng hắn hoàn toàn không có khả năng đánh bại được Tư Dịch vậy. Dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng đâu đó sâu trong lòng, Tư Phàm vẫn có một cảm giác mơ hồ. Thứ cảm giác đó đã ăn sâu, bén rễ vào trong lòng hắn từ lúc nào, chính hắn cũng không biết. Thế nhưng thứ cảm giác đó hiện tại đang nói cho hắn biết nếu hắn không đánh cược một lần, hắn thực sự sẽ thua.
Đôi khi dù có tài năng, thế nhưng ngươi vẫn chỉ có thể đứng thứ hai. Đó là thứ cảm giác cay đắng, khuất nhục tới độ nào. Vì sao là cùng một mẹ sinh ra, nhưng một người lại được yêu thương, được ưu tiên hơn người còn lại?
“Được.” Tư Phàm giống như mắc nghẹn phun ra một chữ.
Trình Diệu Vy mỉm cười, đặt USB lên bàn kèm theo đó là một tờ hợp đồng.
“Hiện tại tôi muốn một nửa số kia. Ba phần trăm cổ phần và một căn biệt thự. Sau khi anh đạt thành nguyện vọng rồi tôi sẽ lấy số còn lại. Hạn là ba tháng, nhiều nhất là nửa năm, không hơn.” Trình Diệu Vy lấy bút ra.
Tư Phàm liếc nhìn hợp đồng. Điều khoản rất đơn giản, nhưng cũng rất chặt chẽ, này hẳn là thuê người làm. Cô đã chuẩn bị bao lâu? Đọc xong hợp đồng, Tư Phàm cầm bút kí tên. Trình Diệu Vy mỉm cười, đẩy USB qua.
“Trong thời gian này, nếu cần bất kì sự trợ giúp gì, anh có thể liên lạc với tôi. Nếu trong khả năng tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết lòng. Coi như là gói bảo hành. Hợp tác vui vẻ.” Trình Diệu Vy đưa tay ra.
Tư Phàm hơi mím môi sau đó bắt tay với cô.
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau khi đạt thành hiệp nghị Tư Phàm lập tức cầm USB rời đi, dường như cũng không có ý định ngồi lại ăn cơm. Bị bỏ lại một mình, Trình Diệu Vy đến là chán cũng đứng dậy định về nhưng khi vừa ra khỏi phòng, cô lại bắt gặp Sở Nhân Kiệt. Thấy cô, Sở Nhân Kiệt mỉm cười, sau đó lập tức tiến tới, bỏ qua vị khách mà y đang nói chuyện cùng.
Sở Nhân Kiệt ngạc nhiên, sau đó khẽ cười.
“Trình tiểu thư, em vừa tặc lưỡi đấy à?”
“Tôi phát ra tiếng sao? Là anh nghe nhầm rồi.”
Trình Diệu Vy nở một nụ cười cực kì chuyên nghiệp.
“Vậy sao?” Sở Nhân Kiệt đảo mắt.
“Khi nãy tôi thấy Tư Phàm đi ra từ phòng này. Em và cậu ta hẹn nhau?”
“Không. Tình cờ gặp.” Trình Diệu Vy đảo mắt.
Cũng đã chui vào trong phòng riêng rồi, không phải hẹn trước thì là gì? Sở Nhân Kiệt nhướng máy.
“Dường như em không quá muốn nói chuyện với tôi thì phải?”
“Ai không cho tôi mười tỷ tôi đều lười nói chuyện.” Trình Diệu Vy bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Em có chấp niệm với mười tỷ vậy sao? Có phải cho em thì em sẽ đồng ý hẹn hò với tôi không?” Sở Nhân Kiệt tiến lại một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Trình Diệu Vy đảo mắt mắt xung quanh. Nơi này là hành lang của khu phòng riêng, không phải có rất nhiều người qua lại nhưng thi thoảng vẫn sẽ có người. Không thể manh động. Bình tĩnh. Sau khi tự trấn an mình, cô lại tiếp tục mỉm cười.
“Anh không phải còn có việc với người ta sao?” Trình Diệu Vy chỉ người đang đứng ở phía xa vừa bị Sở Nhân Kiệt bỏ rơi.
Sở Nhân Kiệt quay đầu lại. Không hiểu y trừng hay đe doạ người ta bằng ánh mắt mà người đó giật mình một cái, sau đó ngay lập tức cúi đầu với họ sau đó rời đi.
“Không có việc.” Sở Nhân Kiệt quay lại, vô cùng đàng hoàng chững chạc nói.
“Nhưng tôi thì có. Xin phép.” Trình Diệu Vy lùi lại một bước, định quay người rời đi.
────────────────────
Lời của editor: Một chương nữa nè. Tối lại đăng tiếp nhé mọi người.