Edit: Mặc Đình Phong
Chương 7
Phí tổn thất tinh thần
Ý nghĩ phạm pháp vừa xuất hiện trong đầu liền bị Trình Diệu Vy lập tức dập tắt. Cô hưởng Sở Nhân Kiệt, nhẹ giọng nói.
“Sở gia nhầm rồi. Tôi sao có thể là người cầm dao được. Dù sao thì tôi cũng đâu có tình nguyện bị kéo vào cái mớ hỗn độn này.” Trình Diệu Vy khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng hơi tối lại. Sở Nhân Kiệt trong lòng khó hiểu thế nhưng cũng không hỏi thêm.
“Phải rồi.” Trình Diệu Vy đột nhiên ngẩng lên nhìn Sở Nhân Kiệt, bóng tối trong ánh mắt cũng rút mất.
Thay đổi này khiến cho Sở Nhân Kiệt sửng sốt. “Sao thế?”
“Sở Vĩnh Dương vào ngày đính hôn làm ra chuyện như thế, khiến tôi và Trình gia mất mặt, phải chăng ngài Sở đây đã có phương án đền bù? Tổn thất tinh thần của tôi cùng Trình gia… thực sự không nhỏ.” Trình Diệu Vy ôm ngực.
“Tính ra, Trình gia không tính là tổn thất.” Sở Nhân Kiệt nhướng mày.
“Vậy thì tổn thất tinh thần của tôi.” Trình Diệu Vy nói.
“Trình tiểu thư có tổn thất gì? Hôm qua là cô uy hiếp thắng nhãi con kia đi quay phim, rõ ràng cô đã biết trước. Màn phát biểu hôm qua và bản nhạc kia cũng là diễn kịch mà?”
“Tôi ở bên kia vì thằng cha đó mà học hành như điên, bán cả thanh xuân, gã lại ở bên này lên giường với em gái tôi. Anh nói xem có tổn thất không?” Trình Diệu Vy nhíu mày.
“Ồ? Vậy Trình tiểu thư muốn đền bù thế nào?”
“10 tỷ. Chuyển khoản.” Trình Diệu Vy rút điện thoại ra, tư thế sẵn sàng đọc số tài khoản.
Sở Nhân Kiệt chớp chớp mắt, đang loading con số đột nhiên nhảy ra kia. “Trình tiểu thư cũng thật biết nói đùa?”
“Ai đùa?” Trình Diệu Vy nhíu mày.
Trông ta giống đang đùa sao? Ai đọc truyện này cũng biết, Sở gia là cái gia tộc của nam chính, được buff tới độ vứt bỏ tất cả các định luật kinh tế, chính trị, pháp luật. Ngày kiếm vài tỷ là chuyện bình thường. Vậy nên nam chính mới giàu và có nhiều thời gian chơi trò yêu đương với nữ chính như thế. Nếu không thì dù nam chính có bốn chân thì cũng bận tới không có cái nào chạm đất. Vậy nên đòi mười tỷ vẫn đang còn nhẹ nhàng lắm. Chuyển khoản lẹ đi.
“Trình tiểu thư mua sắm vui vẻ.” Sở Nhân Kiệt cười cười, chuẩn bị rút lui.
“Tôi có video lăn giường của cháu anh, anh bước ra khỏi cửa hàng này xem.” Trình Diệu Vy nhếch môi, lắc lắc điện thoại.
Bước chân của Sở Nhân Kiệt quả thực dừng lại. Anh quay sang nhìn Trình Diệu Vy.
“Kế sách hại địch 1000 tự tổn 800 này, Trình tiểu thư cũng làm sao? Uy hiếp ta? Ý ngươi là trong video có mặt của Trình Ngọc, đăng lên làm xấu mặt Sở gia chứ gì?”
“Cũng không phải mặt tôi. Tự tổn cái gì?” Ánh mắt Trình Diệu Vy đầy sự khinh thường.
Huỷ nam chính, huỷ luôn danh tiếng nữ chính. Ta còn cầu mà không được.
“Người đăng cũng không phải tôi, mà là thắng nhóc quay phim tối qua. Anh xem, tại sao tôi lại tự tổn hại mình?” Trình Diệu Vy nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đầy toan tính, ra vẻ ngây thơ không hiểu đời.
“Khách sạn chỗ nào cũng lập camera, tiểu thư không phải không biết.” Sở Nhân Kiệt nói.
“Góc đó khuất camera.” Trình Diệu Vy tự tin nói.
Tưởng ta ngu sao? Uy hiếp cũng phải chọn nơi thiên thời địa lợi, không có thấy ai tức là ta không làm. Vu khống đi, uy hiếp đi. Thách.
Sở Nhân Kiệt bật cười. “Trình tiểu thư cũng thật cao tay.”
“Không bằng Sở gia.” Trình Diệu Vy gật đầu.
“Đọc số tài khoản.” Sở Nhân Kiệt rút điện thoại ra.
Trình Diệu Vy nhướng mày, đọc một dãy số. Sở Nhân Kiệt bấm bấm một hồi, sau đó nhét điện thoại vào túi, thong thả rời đi.
Trình Diệu Vy lấy điện thoại ra, thấy thông báo chuyển khoản. “Số tài khoản XXXXX888 đã chuyển khoản cho quý khách 100.000 đồng.
Lời nhắn: “Tái kiến.”
Số dư hiện tại:.....
Thời gian: 8:17 ngày 18/10/20XX.
Trình Diệu Vy bật cười một tiếng. Cuối cùng cũng tìm được một người thực tế một chút trong cái truyện đầy nhân vật hư cấu này. Nếu là nam chính, hoặc nam phụ, có khi sẽ thực sự chuyển cho cô mười tỷ không chừng.
Sở Nhân Kiệt giàu thì giàu thật, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là y sẽ tiêu tiền theo kiểu đó. Đó là cách mà y và Sở gia làm giàu. Và đương nhiên, một lý do cực kì hiển nhiên nữa, đó là người ta giàu chứ không có bị khùng. Tự dưng có thắng nhảy ra đòi mười tỷ nếu không sẽ phát tán clip lăn giường của cháu nhà ngươi, nếu không gọi cảnh sát mà thực sự cho nó mười tỷ thì trí khôn cũng có trở ngại đấy.
Nhân viên bán vàng sau khi nghe cuộc hội thoại của hai người không bình thường ở giữa tiệm vàng thì thái độ cũng có hơi quái dị. Nhưng sau khi Trình Diệu Vy mua mười cây vàng, thái độ của họ cũng niềm nở trở lại.
Mang theo số vàng này, Trình Diệu Vy thanh thản dạo phố, sau đó vào một quán cà phê sách ngôi.
Quán cà phê sách rất yên tĩnh. Mùi cà phê và bánh ngọt phiếu đăng trong không khí, cực kì thoải mái.
Trình Diệu Vy đi vào, lượn một vòng giá sách sau đó rút một cuốn ngôn tình ra, lấy tư thế ngồi vắt chân thanh lịch đọc truyện.
Câu chuyện với motif cực cũ. Nữ chính là con nhà nghèo thi đậu vào trường quý tộc khắp nơi toàn là tiền. Nữ chính bị tăng động, dính vào nam chính là con trai của gia tộc tài phiệt. Nam chính hất cầm đòi nữ chính đến tiền. Nữ chính không có tiền, còn cho nam chính ăn tát.
Nam chính cảm thấy cô gái này thú vị, bắt đầu khắp nơi trêu chọc làm khó dễ, nhưng cùng lúc đó lại bảo vệ nữ chính khỏi bị người khác bắt nạt. Hai người gặp nhiều trở ngại, lâu ngày sinh tình.
Bắt cóc tổng tiền, nữ phụ uy hiếp, nam phụ ôn nhu. Không có gì mới. Sao không thấy đi học? Đây là truyện vườn trường mà? Kiểm tra 15 phút đâu? Thi giữa kì đâu? Thi cuối kì đâu? Ôn thi đại học đâu? Hoá đâu? Toán Lý Hoá Văn Sử Địa Ngoại ngữ đâu? Combo huỷ diệt đâu?
Đây mà là truyện học đường à? Đây là truyện nam nữ chính vào trường học phát điên thì có. Haizz cái gì mà “Chỉ có tôi mới được bắt nạt cô”. Bạo lực học đường bây giờ phạm pháp rồi đấy anh ơi.
Cái gì mà “Hai người cùng nhau trốn học, tận hưởng buổi chiều yên ả. Trốn tiết Hoá có mà điên à? Trốn tiết không vào sổ đầu bài à?
Rồi còn cái gì mà “Anh phụ đạo cho cô vì điểm toán của cô bị giáo viên mắng?” Nữ chính được học bổng vào trường mà? Sao sau khi gặp nam chính thì IQ tụt về âm thế?
Rồi lại cái gì mà “Anh thẳng tay đấm vào mặt XX vì dám trêu chọc nữ chính. Hai người làm ra một hồi huyên náo, sau đó câu chuyện Vương tử vì nữ chính đánh XX nhập viện được truyện đi khắp nơi.”
Xong có lên báo không? Hay bị đình chỉ học? Bạo lực học đường được bỏ qua dễ thế chỉ vì giàu đó à? Có nhầm không đó? Không giúp ích gì.
Trình Diệu Vy đặt cuốn truyện đó xuống, với một cuốn khác. Lần này lấy truyện tổng tài cho gần gũi. Nữ chính tốt nghiệp bằng hạng ưu, vào làm thư kí tổng tài.
Ngay trước ngày làm, nữ chính ở quán bar gặp nam chính say rượu, bị nam chính cường bạo. Nam chính không nhớ gì, nữ chính thì nhớ rõ.
Ây khoan, nữ chính vào bar trước ngày đi làm làm gì vậy? Uống nước cam à? Rồi nam chính cường bạo? Gì? Cường bạo là đi tù đấy.
Nữ chính đến công ty gặp nam chính thì hoảng sợ, nhưng vẫn làm tốt công việc, được nam chính chủ ý. Thời gian dài, nữ chính cũng chú ý tới điểm tốt của nam chính, biết anh là người ngoài lạnh trong lắm tiền. Ý lộn, ngoài lạnh trong nóng.
Sau đó hai người đi công tác, ở chung một phòng đôi vì hết phòng. Không biết đi tìm khách sạn khác à? Hay nghèo quá không lên được phòng tổng thống?
Sau đó hai người trò chuyện thâu đêm. Nam chính nhớ ra đêm đó. Hai người bắt đầu tiến vào giai đoạn yêu đương. Đúng lúc này xuất hiện “vị hôn thê”. Khuôn sáo cũ rích nhưng vẫn rất hot. Vị hôn thê nơi nơi bám lấy nam chính, làm khó nữ chính. Nam chính bảo vệ nữ chính. Nữ chính tội nghiệp bị bắt cóc. Nữ chính tội nghiệp bị đánh, bị vu oan. Nam chính vẫn bảo vệ nữ chính.
Sau đó nam chính đuổi hôn thế đi, khiến nhà hôn thể phá sản. Cả một gia tộc hơn trăm miệng ăn bị một thằng đàn ông đẩy xuống vũng bùn, vì một đứa con gái. Già trẻ lớn bé trong nhà đó làm gì có tội hả? Muốn đuổi một người phụ nữ đi có thiếu gì cách mà phải làm nhà người ta phá sản. Bị sao vậy? Tưởng làm vậy là trở thành “bá đạo tổng tài” à? Rồi cái gì mà nắm nửa nền kinh tế thế giới trong tay ở tuổi 25.
Haizz rõ ràng cái thằng viết ra cái của nợ này không đi học trường kinh tế. Nước Mỹ còn chưa dám nắm nửa nền kinh tế thế giới đâu. Nhà ngươi ngon vậy sao không lên nóc tủ ngồi luôn đi. Đọc truyện giết thời gian mà đọc xong tức cả cái bộ lòng.
Trình Diệu Vy uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, bỏ hai cuốn truyện vào giá, sau đó đứng dậy rời đi. Hi vọng thắng họ Sở kia đã về nhà rồi.
Chậc. Nhà của ta mà ta cũng không được về rồi.
────────────────────
Lời của editor: cảm thấy nữ chính quá thực tế và nóng tính. Đúng là bà cô 37 tuổi có khác. Nhưng phải công nhận nghe bà ấy nhận xét cũng thấy hài hài.