Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 3: Chương 3: Nữ vương tận thế (03)




Nếu như cô đoán không sai, thời điểm cô tiến vào chính là lúc nguyên chủ đang phát sốt, qua ba ngày nữa là gặp được nữ chính Tiêu Vũ Đồng. Tất cả những bất hạnh và oán khí của nguyên chủ có vẻ đều là do cô ta mang đến. Đương nhiên Tô Lăng cũng cảm thấy cực kì khinh thường Tiêu Vũ Đồng.

Nếu Tiêu Vũ Đồng thật sự có tâm báo ân, thì tại sao cô ta không chăm sóc bệnh tình của nguyên chủ cẩn thận một chút, tốt một chút. Thế nào cũng phải kéo dài nửa tháng? Còn việc cướp vị hôn phu sau này… cho dù họ có yêu nhau thì cô ta cũng chỉ là kẻ thứ ba.

Về phần tên Vu Hạo Dương kia, một tên ăn cháo đá bát điển hình, thật không biết hắn suy nghĩ thế nào lại cư có thể cho rằng, cha mẹ của nguyên chủ này sở dĩ giúp đỡ hắn là muốn giúp nguyên chủ tìm chồng. Rõ ràng cha mẹ Tô Lăng luôn cho hắn cơ hội để cự tuyệt, nhưng hắn một bên ra vẻ chán ghét nguyên chủ, lại cố tình tự chấp nhận mà chẳng thèm nói. Xem ra hắn không chỉ lạnh lùng, lãnh đạm mà còn rất vô tình. Thật đúng là cha mẹ Tô đã nhìn lầm người.

Tô Lăng biết cha mẹ nguyên chủ không phải là người xấu, vì theo như trong trí nhớ của nguyên chủ thì hai người Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh vốn là quân nhân đã xuất ngũ, qua nhiều năm như vậy rồi họ vẫn còn nhớ thương và tôn kính cha mẹ Tô. Tuy rằng cuối cùng hai người này đều bị nữ chính hấp dẫn và yêu nữ chính nhưng cũng không vì vậy mà làm điều gì gây tổn thương cho cha mẹ nguyên chủ. Có lẽ tất cả oán hận, bọn họ đều đặt hết trên người nguyên chủ vì họ nghĩ rằng tất cả đều là do chính nguyên chủ hại chết cha mẹ Tô, nghĩ đến đây Tô Lăng mới bừng tỉnh.

Thật ra, bỏ đi oán niệm của nguyên chủ, chính là giúp thực hiện những chuyện mà cô mong muốn.

Nhưng mà cô ấy mong muốn những điều gì? Theo toàn bộ câu chuyện thì cô ấy không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Tiêu Vũ Đồng, cô chỉ muốn bảo vệ cha mẹ và căn cứ của họ, không muốn bị mọi người khinh thường.

Mặc dù sau này cô ám sát nữ chính, nhưng cũng là do bọn họ, vốn là hai người mà cô thích nhất, yêu nhất phản bội nên oán hận mới lớn đến thế. Sau khi ám sát thất bại, nhìn cha mẹ mình chết đi, cô mới giật mình tỉnh ngộ.

Cũng may nguyên chủ mặc dù yêu nam chính nhưng trước mặt hắn vẫn ra vẻ không thích, nếu không… chắc Tô Lăng nhảy sông luôn quá.

Hiểu rõ được mọi chuyện, Tô Lăng liền ngất đi không còn biết gì nữa.

Đợi đến lúc Tô Lăng tỉnh lại bọn họ đã đến một nơi xa lạ, nhìn bốn phía xung quanh có thể thấy được nơi này rất rộng lớn, giống như một cái lễ đường lớn, nếu không phải nhìn đến một đám người ăn mặc nhếch nhác, nghèo túng đứng ở phía xa ngoài lễ đường, Tô Lăng không nghĩ bây giờ chính là tận thế.

Bên trong lễ đường có Nghiêm Cảnh Phong, Diêu Gia Minh, đương nhiên còn có Diêu Mỹ Mỹ. Bởi vì biết được tình tiết truyện, nên hiện tại Tô Lăng không cảm thấy bối rối. Tận thế thì tận thế, tận thế cô cũng phải sống sót, hơn nữa còn phải hoàn thành tâm nguyện cho nguyên chủ. Những thây ma này xuất hiện khiến thời đại đang hòa bình bỗng trở nên thật đáng sợ, nhưng đã xem hết câu chuyện nên cô cũng cảm thấy bớt sợ đi một chút, huống hồ cô Tô Lăng là loại người nào chứ? Chính là người chỉ cần có mục tiêu thì mặc kệ cái gì cũng không thể ngăn cản được.

Muốn đứng dậy nhưng lập tức liền cảm giác được toàn thân mềm như bún, không chỉ vậy cô còn cảm thấy lưỡi khô rát, vừa đói, vừa khát, giờ mới nhớ ra là cô đang bị cảm.

“Cô tỉnh?” Nhìn ra phía sau Tô Lăng mới phát hiện bên cạnh mình còn có một cô gái bộ dạng khá thanh tú, chính là trong mắt để lộ ra rất nhiều mệt mỏi, Tô Lăng biết cô gái này là người học chung trường với các cô, tên là Ngô Kiều.

Ngô Kiều đối với nguyên chủ không thích cũng không ghét, nhưng sau này lại vì thức tỉnh dị năng hệ băng, sức chiến đấu tăng mạnh nên được nữ chính coi trọng và trở thành trợ thủ đắc lực. Cuối cùng cũng là nàng ở giây phút cuối cùng, quyết đinh đá nguyên chủ đến trước mũi dao của Vu Hạo Dương.

Tô Lăng nhíu mày, lúc này cô đã đặt mình vào nguyên chủ, nên đối với Ngô Kiều tự nhiên cũng không thích.

“Tôi đã mê man bao lâu rồi?” Giọng nói cất ra rất khàn, nói xong cô lại cảm thấy đầu óc mình choáng váng, đưa tay lên sờ đầu mình, cảm thấy lạnh cả người, nóng đến nhiệt độ này cũng có thể luộc trứng được rồi.

“Một ngày một đêm” Ngô Kiều nhìn vị thiên kim tiểu thư này bởi vì sốt mà mặt đỏ, tai hồng, trên người là làn váy lấm lem, đôi chân vốn trắng trẻo xinh đẹp giờ lại dính đầy tro bụi.

Ngô Kiều nhíu mày, nhìn vị đại tiểu thư hết sức yếu ớt, cô thấy tán thành lời nói của Diêu Mỹ Mỹ, bọn họ chắc là sẽ bỏ lại cô, trước đó cô đã là gánh nặng rất lớn của bọn họ, bây giờ lại bị bệnh, bên ngoài thì đầy thây ma, ở vùng này lại không có thuốc, sớm muộn gì cũng sẽ chết.

Tô Lăng cảm thấy khó khăn, hít thở mạnh “ Có thức ăn với nước không?”

Tô Lăng nhìn sâu vào con ngươi trong mắt Ngô Kiều thấy được bộ dạng hiện tại của mình, cười khổ một cái. Lúc trước trời bất ngờ đổ mưa làm ướt hết cả quần áo, nguyên chủ sợ mọi người bảo mình lại phát tính tiểu thư sai bảo mọi người lấy quần áo cho mình nên cứ im lặng mặc quần áo ướt như vậy làm bệnh cảm càng thêm nặng.

“Có thể cho tôi một bộ quần áo ấm để thay không?”

Ngô Kiều nhìn Tô Lăng, trong mắt có chút không vui, quả nhiên cẩu không đổi được ăn thỉ(*), mới có vài ngày tính tiểu thư của cô ta lại tái phát, nghĩ bây giờ vẫn còn là thời gian trước tận thế ư? Cô ta muốn cái gì thì bọn họ sẽ đưa cho cô ta cái đó?

Tô Lăng nhìn Ngô Kiều ngồi bất động cả nửa ngày, hơn nữa ánh mắt của cô ta nhìn là biết đang suy nghĩ cái gì. Thật đúng là buồn cười, lúc này có thể thấy được, mặc kệ nguyên chủ có kiềm chế thế nào, đối với bọn họ mà nói thì tính cách vẫn không thay đổi.

Đến cuối cùng, dù như thế nào cũng không ai thích cô sao?

Vậy thì cô cần gì phải kiềm chế tính cách của mình? Nói cho cùng thì mọi người đều là một đội, Tô Lăng lại không có thức ăn, nước uống, bệnh tình lại nghiêm trọng, Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh có thể đối xử với con gái của ân nhân mình như vậy sao?

“Tôi nói, bây giờ tôi cần một chút đồ ăn và nước, thuận tiện cho tôi một bộ quần áo ấm, có thể lấy giúp không?” giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có chút nghiêm khắc.

Ngô Kiều híp mắt nhìn Tô Lăng nâng cao đầu ra vẻ kiêu ngạo, khóe miệng xoẹt qua một nụ cười châm chọc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi tới chỗ bọn Nghiêm Cảnh Phong. Tô Lăng nhìn theo bóng dáng cô ta liền biết là cô ta đem chuyện nhỏ này nói lại với bọn họ, quả nhiên, chỉ một lúc sau tất cả bọn họ đều quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy sự chán ghét.

Diêu Mỹ Mỹ tức giận đến đỏ mặt, nếu không bị Diêu Gia Minh ngăn cản thì nói không chừng đã muốn xông đến đánh Tô Lăng rồi.

Tô Lăng nhìn cô ta mà thấy buồn cười, nếu cô nhìn không lầm, một nửa phụ nữ ở đây đều không có năng lực tiêu diệt thây ma hoặc tìm thực phẩm. Bọn họ không phải chỉ toàn dựa vào đám đàn ông Nghiêm Cảnh Phong hay sao? Bọn họ chẳng lẽ không ăn uống gì? Dựa vào cái gì mà bây giờ chỉ trích cô? Hơn nữa, cứ xem như Diêu Mỹ Mỹ có chút võ đi nhưng thử để cô ta đứng trước mặt đám thây ma xem, coi cô ta có mềm nhũn tay chân ra không, bây giờ cô ta vênh váo được như vậy cũng là nhờ vào chút mặt mũi của anh trai cô ta mà thôi.

Một người có thân hình cao lớn, thong dong bước về phía Tô Lăng, gương mặt thanh tú ngày càng gần, nét mặt có chút cảnh giác. Nghiêm Cảnh Phong nhìn chằm chằm Tô Lăng bằng ánh mắt sắc bén, đến khi Tô Lăng đỏ mặt, hắn vẫn còn dùng ánh mắt kiên nghị đó nhìn cô. Trong mắt anh có vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới nói với những người ở phía sau “Đem cho cô ta thứ cô ta muốn đi”

“Nghiêm đại ca! dựa vào cái gì chứ?” Diêu Mỹ Mỹ đẩy anh trai cô ta ra, lớn tiếng kêu lên: “Thực phẩm là chúng ta cực khổ mới kiếm được, Tô Lăng cô ta không bỏ ra một chút công sức, bệnh làm liên lụy đến chúng ta còn chưa tính, giờ còn muốn ăn uống đồ của chúng ta, thậm chí…”

“Đủ rồi!” Nghiêm Cảnh Phong cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người tứ phía “Tô Lăng là ta yêu cầu mang theo, vậy nên cô ta ăn uống, dùng gì đều tính của tôi”

Lời này vừa nói ra, lễ đường trong nháy mắt im phăng phắc, dù sao Nghiêm Cảnh Phong cũng là người quan trọng trong đội. Lúc này chỉ còn nghe tiếng uống nước của Tô Lăng, sau khi uống xong người cô lại mềm ra, cô gắng gượng nói “Nghiêm Cảnh Phong, tôi không thích nợ anh gì cả, tôi sẽ trả.”

Mặc dù Tô Lăng vẫn trong thân xác nguyên chủ nhưng cũng không thích nợ người khác, nhất là những người không được gọi là người quen hay bạn bè.

(*) cẩu không đổi được ăn thỉ: là câu thành ngữ có nghĩa dạng như cái gì đã là tập quán, thói quen thì không thể thay đổi được. kiểu như: bản tính khó dời. Thỉ: phân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.