Edit: Nguyệt Sung Dung
Beta: Ka Thái Hậu
Những ngày gần đây, hậu cung vừa trãi qua một đợt phiền muộn đã trở nên náo nhiệt hẳn. Chỉ vì mấy ngày nữa chính là sinh thần Hoàng Thượng. Không chỉ triều thần vắt hết óc suy nghĩ đưa lễ vật gì để lấy lòng Hoàng Thượng, mà mỗi nữ nhân hậu cung cũng như vậy.
Văn võ bá quan hết sức chú trọng lễ vật tiến cống, chú trọng tinh, trân, kỳ ba phương diện. Lễ vật đa số là bồn cảnh như ý, trân quý, bình phong, tất khí và các đồ vật thêu dệt tuyệt đẹp.
Nội dung thường là chúc thọ, cát tường, mà đám hậu cung phi tần thì lại càng để ý hơn, muốn làm thật độc đáo, được Hoàng Thượng ghé mắt thì phải tốn rất nhiều tâm tư.
Đêm đã khuya, chính điện Trường Nhạc cung vẫn còn sáng đèn.
“Nương nương, canh giờ không còn sớm, người nên nghỉ ngơi thôi“. Thúy Hoàn là cung nữ mới được Lý Phúc Thăng đặc biệt đưa đến, nàng nhìn nữ tử ngồi trên giường thêu đai lưng, thấp giọng nhắc nhở.
Diệp Linh Sương cười một tiếng, “Không gấp, sắp thêu xong tường long hí châu ở phía trên rồi.” Cắt sợi chỉ cuối cùng, ý cười trên mặt Diệp Linh Sương sâu thêm mấy phần, cầm đai lưng vừa làm xong lật qua lật lại nhìn một chút. Quét mắt nhìn thấy thân mình tỳ nữ thẳng tắp đứng một bên, hết sức cung kính.
Lúc này Diệp Linh Sương mới đưa mắt sang nhìn nàng, trong giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ mang theo một tia vui vẻ trêu chọc nói, “Thúy Hoàn, ngươi tới điện của bổn cung cũng được mấy ngày, không cần cẩn trọng như vậy, bổn cung giống loại chủ tử cứng nhắc sao?“.
Thúy Hoàn căng thẳng thoáng buông lõng, trả lời: “Đương nhiên nô tỳ biết nương nương bình dị dễ gần, nhưng dù sao nô tù vẫn là hạ nhân, quy củ nên có là phải có, không dám tùy tiện vượt qua“.
Ngẩng đầu nhìn đai lưng vừa may xong trong tay Hinh phi, Thúy Hoàn lúc này mới lộ mấy phần tươi cười, khen :“Nương nương quả nhiên tay nghề thực khéo, đai lưng này thủ công cực kỳ tinh xảo, sợ là ma ma ở Thượng Công cục làm cũng kém nương nương“.
“Hoàng Thượng cũng từng khen bổn cung như vậy“. Diệp Linh Sương nói tiếp, trong giọng nói mang theo giai điệu vui sướng, khiến người bên cạnh không khỏi miệng cũng nhếch lên theo.
“Nương nương đưa hạ lễ độc đáo, Hoàng Thượng chắc hẳn nhất định sẽ thích“. Thúy Hoàn cười phụ họa nói.
Lúc trước nàng nghe rất nhiều tin đồn về Hinh phi, hôm nay được Lý công công chọn làm cung nữ Trường Nhạc cung, tận mắt nhìn thấy Hinh phi, cảm thấy cùng người trong tưởng tượng của mình kém rất xa.
Mặt mũi mỹ mạo, dịu dàng nhưng không mất đi phong thái tiểu nữ nhi. Khó trách Đại Yến Đế sủng ái Hinh phi như vậy. Nếu ngày sau Hinh phi sinh hạ hoàng nhi chỉ e đầu gió hôm nay của Kỳ Quý phi đều có thể lấn át.
“Không còn sớm, nghỉ ngơi đi“. Diệp Linh Sương đem đai lưng thêu tường long hí châu tỉ mỉ xếp lại, để ở dưới gối, rồi nói với Thúy Hoàn.
Thổi tắt mấy ngọn đèn bên trong điện, Thúy Hoàn rón rén đi ra ngoài, đến bên ngoài điện nghỉ ngơi.
Đại Yến Đế luôn luôn sẽ đến Trường Nhạc cung nhìn Hinh phi một chút. Trong lòng chúng phi tần dĩ nhiên là chất đống hâm mộ cùng ganh tị. Cũng may Hinh phi là người mang thai, buổi tối Đại Yến Đế sẽ không nghỉ ngơi ở nơi đó, lúc này trong lòng mới cân bằng một ít.
“Nương nương, trà tới“. Vân Kiều đem trà xanh phổ nhĩ mới vừa pha xong đưa tới, chỉ là thời điểm đưa đi còn không quên dặn dò một câu, “Trà này hơi đậm, hôm nay nương nương đã có thai ba tháng, hay là uống ít thì tốt hơn“.
“Biết rồi, bổn cung cũng chỉ cách ba năm bữa mới uống một lần, Vân Kiều ngươi đã nói ba lần rồi“. Diệp Linh Sương ha ha cười một tiếng, lấy nước trà cẩn thận thưởng thức.
“Vân Kiều khẽ cười, dường như sau khi Hinh phi mang thai tính tình trở nên càng nũng nịu hơn rồi, chủ tử như vậy lại khiến cho người khác cảm thấy thêm hiền hòa.
“Hoàng Thượng đưa trà xanh phổ nhĩ này cho bổn cung còn nồng hơn lần trước mấy phần, bổn cung uống có nghiện một chút“. Diệp Linh Sương sau khi cúi đầu uống vài ngụm, liền khen.
“Tuy vậy, nương nương cũng không thể uống quá nhiều“. Vân Kiều lập tức nhắc nhở.
Diệp Linh Sương bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, đang muốn nói gì, lại bị tiếng bước chân quen thuộc ở cửa điện cắt đứt.
Mấy lần gần đây, Đại Yến Đế đến Trường Nhạc cung đều không để cho người thông truyền, nhưng dựa theo tần số bước chân nặng nhẹ, Diệp Linh Sương đã nhớ trong lòng.
Lúc Đại Yến Đế đi vào, liền nhìn thấy cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia của Hinh phi. Nàng đang lười biếng ngồi trên nhuyễn tháp, gì cũng không làm, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hắn từng bước đi tới. Mấy cung nữ hầu hạ trong nội điện thức thời lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người.
“Sao thế? Có phải Sương nhi vẫn luôn đợi trẫm không?” Đại Yến Đế cười nói, bước mấy bước đi qua, ôm vòng eo quen thuộc đang căng tròn của nàng vào trong ngực, thấp giọng lầm bầm một câu, “Quả nhiên lại béo lên một vòng“.
Cặp mắt tức giận của Diệp Linh Sương trợn tròn, bất mãn đẩy cánh tay của hắn ra, nũng nịu hừ một tiếng “Chê thiếp béo thì đừng ôm nữa“.
Động tác của Đại Yến Đế ngừng một lát, cười lanh lảnh, nói: “Không có chuyện đó, trẫm vừa rồi chỉ nói đùa, dạo này tính khí Sương nhi thật là càng lúc càng ngang ngược rồi, cẩn thận trẫm không chịu nổi sau này sẽ không đến Trường Nhạc cung thăm nàng nữa“. Dứt lời tiếp tục ôm nàng trong ngực mình, xem thường dáng vẻ giương nanh múa vuốt của nàng.
Diệp Linh Sương cũng không già mồm, dựa vào ngực hăn, thoải mái vùi vào trong ngực hắn lẩm bẩm: “Hoàng Thượng không đến thăm thiếp thì thôi vậy. Vừa nãy thiếp nghe tiếng bước chân Hoàng Thượng, vốn trong lòng còn vui mừng, lại nghe Hoàng Thượng nói như vậy, đã không còn nữa rồi“.