Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 10: Chương 10: Hoa nhài Tố Hinh




Editor: Tiên Thường Tại.

Beta: Mai Thái Phi.

Đại Yến Đế nhìn theo ngón tay ngọc mảnh mai, trên vành tai trắng nõn là đôi khuyên tai hình hoa sen làm bằng hồng ngọc khảm vàng ròng óng ánh mà hắn phái người đưa tới. Hoa sen đẹp mắt nổi bật trên vành tai nhỏ nhắn càng tôn thêm vẻ xinh đẹp của nó. Một chút không vui vừa rồi liền tan thành mây khói, khóe miệng chậm rãi phác thảo nụ cười, bàn tay từ tốn vuốt ve vành tai trong suốt.

“Ha ha, Hoàng Thượng, thiếp có chút nhột.” Diệp Linh Sương rụt cổ một cái, bật cười ra tiếng, thanh âm thanh thúy, song trong giọng nói có chút hờn dỗi do bị trêu ghẹo.

Đại Yến Đế cụp mắt xuống, ánh mắt dời khỏi vành tai, rơi vào vùng cổ trắng nõn như ngọc, bèn chậm rãi cúi đầu hôn lên nơi mềm mại nõn nà ấy.

“Hoàng... Hoàng Thượng...” Diệp Linh Sương khẽ khước từ hắn.

“Ái phi làm sao vậy?” Đại Yến Đế bị quấy rầy có chút không vui, ánh mắt khẽ trầm xuống, tuy vậy thanh âm vẫn hết sức nhu hòa.

Diệp Linh Sương đỏ mặt gối đầu lên bả vai hắn, đưa tay chỉ ra cửa nội các, “Hoàng Thượng, hình như là Lý Công công đến.”

Nhìn mỹ nữ yêu kiều dựa dẫm vào mình, trên má một tầng phiếm hồng, làn tóc dài đen nhánh buông xõa hững hờ trên cánh tay hắn, một cổ hương sen dịu nhẹ từ trên người nàng tản mát ra, cảnh này tình này, Đại Yến Đế đột nhiên nghĩ tới bốn chữ: tú sắc khả xan(*). Hắn khẽ nhíu mày nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy bóng người khom xuống. Hắn cúi đầu thoáng sửa sang lại tà áo có chút mất trật tự, rồi hướng về phía người ngoài cửa lạnh lùng nói: “Mang thứ đó vào đi.”

*Tú sắc khả xan: vẻ đẹp xuất chúng xứng đáng được một bữa cơm. Ở đây có nghĩa là chỉ cần ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng là đủ rồi, không cần phải ăn cơm nữa.

Ngoài cửa, Lý Phúc Thăng lau mồ hôi lấm tấm ở thái dương. Vừa rồi hắn vốn dĩ muốn đi vào, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh ám muội nên đành dừng lại ở chỗ này. Thật tốt, Hoàng Thượng chỉ có chút không vui, vẫn chưa nổi giận. Lý Phúc Thăng quay đầu lại, đưa ánh mắt nhìn lần lượt An Đức Tử và Ngô Đoàn của Thúy Hà điện, hai người liền vội vàng khiêng bồn tắm lớn đi vào nội các, mắt nhìn thẳng một đường, sau khi đặt bồn tắm xuống rồi vội vã rời đi. Vân Kiều và Bội Hoàn thì để xuống một rổ cánh hoa lài rồi cũng theo sát lui ra ngoài.

Đầu Diệp Linh Sương đang gối trên vai Đại Yến Đế khẽ nâng lên, len lén nhìn lướt qua bồn tắm uyên ương lớn giữa phòng, lập tức thu hồi ánh mắt, mặt thoáng chốc đỏ bừng e thẹn, vội vàng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi vào trong cổ hắn.

Thu toàn bộ sự ám muội của nàng vào trong đáy mắt, mày kiếm Đại Yến Đế khẽ chau lên, đưa tay nâng cái đầu nhỏ của tiểu nữ nhân này từ trên vai mình lên. Nàng xấu hổ ngại ngùng, đôi mắt lấp lánh như sao, hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, mang theo vài phần bất mãn. Bộ dáng như vậy khiến cho Đại Yến Đế cười ha ha, “Như thế nào, ái phi đây là đang thẹn thùng? Trẫm lại là không phải lần đầu tiên nhìn thấy.”

Ngón tay mảnh khảnh của nàng chọc chọc vào lồng ngực của hắn, nỉ non yếu ớt: “Lần trước Hoàng Thượng và thiếp cùng nhau tắm rửa là thiếp buồn ngủ, căn bản không nhớ rõ, nhưng bây giờ...”Lời còn chưa dứt, Đại Yến Đế đã ôm nàng đến bên cạnh bồn tắm, cười nói: “Không sao, lần này ái phi và trẫm mặt đối mặt cùng nhìn nhau tắm rửa.”

Diệp Linh Sương cúi thấp đầu như muốn che giấu quẫn bách lúc này, trong mắt vụt qua một tia sáng kín đáo. Thấy Đại Yến Đế tự mình cởi áo, Diệp Linh Sương vội vàng vươn tay tới, “Hoàng Thượng, những chuyện này nên để thiếp làm.”

Quan sát bộ dạng nàng đang cúi đầu cởi áo một cách nghiêm túc, giữa hai đầu lông mày Đại Yến Đế đều là sự vui vẻ, thích ý khó có được.

Áo bào màu đỏ sậm thêu hình rồng của Hoàng đế được trút xuống liền lộ ra một thân hình tráng kiện. Bởi vì hàng năm đều sống trong cung nên màu da Đại Yến Đế có vẻ hơi sáng, tuy nhiên so với làn da của nữ nhân thì lại kém một phần mịn màng và sẫm màu một chút, cơ bắp bởi vì thường xuyên tập võ nên cuồn cuộn. Diệp Linh Sương khẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, dường như có chút thẹn thùng. Cằm bị ngón trỏ nâng lên, Diệp Linh Sương đối diện với cặp mắt đã nhuốm mấy phần tình dục.

“Ái phi thật dễ dàng thẹn thùng.” Hắn cười nói, bắt đầu đưa tay cởi áo Diệp Linh Sương.

“Không bằng để thiếp tự làm, để Hoàng Thượng cởi y phục giúp thiếp, trong lòng thiếp thấp thỏm lo âu.” Diệp Linh Sương vội vàng đưa tay ra, do vạt áo rộng che khuất nên trong lúc lơ đãng mu bàn tay vô tình chạm phải vùng cơ bụng rắn chắc của hắn, nàng vội vàng rụt tay trở về, ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế, thấy ánh mắt hắn hàm ý trêu chọc, liền gắt giọng: “Hoàng Thượng, nếu người thích thay thiếp cởi quần áo, thiếp đành sợ hãi đón nhận, kỳ thật trong lòng thiếp đúng là vừa lo lắng vừa mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên đây.”

“A?” Khóe mắt Đại Yến Đế đầy ý cười, lá gan của tiểu nữ nhân này cũng không nhỏ. Xưa nay làm gì có phi tần nào có thể thẳng thắn nói ra cảm giác trong lòng như vậy, mà không tỏ ra e thẹn chút nào? Thấy nàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh tùy ý để mình cởi y phục, Đại Yến Đế thấp giọng ha ha cười ra tiếng, không nhanh không chậm đem cung trang bằng lụa trắng cởi bỏ, lộ ra da thịt non mềm mát lạnh. Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Đại Yến Đế thâm trầm hơn vài phần. Sau khi gỡ cây trâm màu đỏ trên đầu Diệp Linh Sương xuống, tay lại chạm đến đôi khuyên hoa sen hồng ngọc khảm vàng ròng tinh xảo trên vành tai, hắn hơi dừng một chút, động tác chậm dần, tỉ mỉ lấy xuống. Xác định trên người Diệp Linh Sương không còn một mảnh vải che thân, hắn mới tao nhã ôm nàng bước vào bồn tắm.

Hai người va va chạm chạm, khó tránh khỏi phát sinh một chút tình huống ngoài ý muốn. Cho nên, Lý Phúc Thăng nghe thấy trong phòng liên tục truyền đến thở dốc và rên rỉ thì vẫn trấn định như cũ, đứng đợi ở ngoài cửa, chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, liền sai người thu dọn bồn tắm trong phòng. Ngược lại, Vân Kiều và Bội Hoàn lần đầu đứng hầu tại đây nên xấu hổ đỏ mặt. An Đức Tử và Ngô Đoàn trên mặt cũng lộ vẻ lúng túng.

“Ái phi yêu thích tắm rửa bằng cánh hoa lài này?” Đại Yến Đế cúi đầu nhìn nàng, gò má ửng đỏ đang nép trong ngực hắn, cười hỏi. Một tay ôm Diệp Linh Sương tựa dọc theo bồn, một tay đặt trên thành bồn tắm thích thú đùa nghịch với những cánh hoa nhỏ màu trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.”Đúng vậy, mùi thơm nhẹ nhàng lại không nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy tâm hồn sảng khoái, Hoàng Thượng sao lại hỏi như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Sương đỏ bừng, mang theo vẻ thẹn thùng vì ái tình vẫn chưa tan.

Đại Yến Đế đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn kia, khóe miệng mỉm cười, “Không có gì, ái phi thích là tốt. Trẫm vốn nghĩ ái phi có lẽ sẽ thích hương thơm nồng nàn của hoa nhài Tố Hinh, lần sau để Mộc cung đưa ít cánh hoa Tố Hinh đến. Nếu ái phi đã yêu thích hoa nhài này, trẫm tất nhiên không cần lo nghĩ nữa.”

“Tố Hinh?” Diệp Linh Sương ánh mắt sáng lên, thấp giọng hô ra tiếng.

Bàn tay đang vuốt ve cánh hoa nhỏ hơi dừng một chút, Đại Yến Đế mi mắt cụp xuống, mỉm cười nhìn nàng, “Như thế nào, kỳ thật ái phi cũng ưa thích tắm rửa bằng hoa nhài Tố Hinh này?” Trong nụ cười lại hàm chứa vài phần ý tứ khó hiểu.

Diệp Linh Sương cười nhạt, “Thiếp chỉ hiếu kỳ thôi, thiếp nghe ma ma giáo dưỡng nói qua, hoa dùng khi tắm cũng là có chủ ý. Như loại Tố Hinh này, bên ngoài hương thơm thanh lịch nhưng cũng rất nồng đậm, sợ là chỉ có phi tử từ tần vị trở lên mới có thể sử dụng. Hơn nữa, thiếp cũng không đi qua Lê Lạc Viên, đương nhiên cũng chưa từng thấy hoa Tố Hinh này, càng không cần nói đến dùng Tố Hinh làm hoa tắm, cho nên, thiếp cũng chỉ là hiếu kỳ thôi.” Nói đến đây, nàng thoáng dừng một chút, xích vào gần trong lòng Đại Yến Đế, ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Nếu là chuyện chọn hoa tắm, không phải thiếp thích nhất hoa nhài, loài hoa khác lại càng không phải.” Nàng chớp chớp đôi mắt bày ra một vẻ xinh đẹp tuyệt trần, tựa hồ khơi gợi lên sự hứng thú của hoàng đế.

“Ái phi thích gì nhất?” Đại Yến Đế theo lời nàng nói tiếp tục hỏi, thu lại ánh nhìn mơ hồ vừa rồi, mỉm cười nhìn nàng.

“Thiếp thích nhất là hoa sen, chỉ là nếu bởi vì thiếp muốn tắm rửa nên hái cánh sen trong hồ, thiếp chẳng phải thành người lạt thủ tồi hoa(**) hay sao?”

(**)lạt thủ tồi hoa: ý nghĩa là người có bàn tay mềm mại như lạt, nhưng đối với hoa cỏ lại không có nâng niu yêu quý mà đối xử tệ bạc.

Đại Yến Đế rõ ràng sững sờ, sau đó cười ha ha ra tiếng, “Nếu ái phi ưa thích thì cử người đến hái, cả hoàng cung cũng không phải chỉ mỗi mình Thúy Hà điện mới có ao sen.”

“Vẫn chưa thật sự cần thiết, thiếp giữ lại ngắm thì tốt hơn. Thật ra làm hoa tắm thì quá lãng phí, thiếp muốn hái ít cánh sen phơi nắng khô chế thành túi thơm.”

“Chính là cái túi hương khi trẫm tiến vào nhìn thấy phải không?” Ánh mắt Đại Yến Đế nhìn cái bàn gỗ trong phòng, mơ hồ trông thấy hình hoa sen quen thuộc.

Diệp Linh Sương gật đầu, gò má nhìn về thắt lưng nam tử đang ôm nàng, “Nếu Hoàng Thượng ưa thích, thiếp làm thêm một cái túi thơm hoa sen tặng cho Hoàng Thượng, được không?” Nàng nhìn hắn không giống như những nữ tử khác mang theo một loại cầu xin khẩn thiết chờ mong, mà là một loại khẩu khí hòa hoãn thương lượng.

“Ha ha, vì sao ái phi không tặng cho trẫm ngay bây giờ?” Đôi mắt Đại Yến Đế lóe lên, cười hỏi. Nhận ra nước trong bồn tắm đã lạnh đi rất nhiều, hắn vội ôm Diệp Linh Sương ra khỏi bồn tắm bước về giường lớn, ánh mắt vẫn nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng.

Diệp Linh Sương đưa tay vòng qua ôm cổ hắn, tùy hắn ôm mình đến bên giường, trả lời: “Hiện tại thiếp làm cái túi hương này là để luyện tập, Hoàng Thượng nếu có ý thích, dĩ nhiên thiếp muốn làm một chiếc khác tinh tế hơn tặng người.”

“Ái phi suy nghĩ thật chu đáo.” Đại Yến Đế vừa nói vừa buông mành trướng bên cạnh xuống. Ngoài cửa Lý Phúc Thăng không nghe tiếng nước chảy vang lên nữa, liền chỉ huy mấy người nhanh chóng thu hồi vật dụng trong phòng, động tác nhẹ nhàng đến cực điểm, không một chút kinh động đến việc đang diễn ra trong mành trướng giữa hai người.

“Hoàng thượng là nam nhân của thiếp, tất nhiên thiếp phải vì Hoàng Thượng mà cân nhắc mọi việc.” Ý thức được lời nói của mình có chút lộ liễu, Diệp Linh Sương vội vàng che miệng, len lén nhìn về phía Đại Yến Đế, thấy hắn tỏ ra không quá chán ghét, mới thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng sẽ không bị lời nói của thiếp hù dọa chứ?” Đôi mắt sáng lấp lánh hệt như tinh tú trong đêm, thần thái bình tĩnh nhìn đỉnh đầu hắn. Trong phòng đốt đèn men xanh mà Đại Yến Đế sai người đưa tới lần trước, ánh sáng lập lòe, lại làm cho khuôn mặt hắn tăng thêm vài phần mông lung, nhìn không rõ lắm.

Đại Yến Đế cúi đầu cười một tiếng, đè trên người nàng, ghé sát vào vành tai trong suốt khẽ cắn mấy cái, phả ra một luồng khí nóng hổi, “Lời ái phi nói quả thực lớn gan, trước kia cũng như vậy sao?”

Gò má Linh Sương bỗng chốc ửng hồng, nhỏ nhẹ nói: “Không sợ Hoàng Thượng chê cười, trước kia thiếp rất muốn làm đệ nhất hiệp nữ giang hồ, cho nên ngôn từ khó tránh khỏi kinh thế hãi tục một chút. Nếu lúc nào đó không cẩn thận mạo phạm Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng nhắc nhở thiếp, thiếp sẽ sửa lại thật tốt.” Trong giọng nói của nàng mang theo vài phần dè dặt.

Hắn dừng động tác, ngưng đầu một chút, hồi lâu mới thấp giọng: “Về sau cứ như vậy đi...” Không đợi Diệp Linh Sương suy ngẫm ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, cánh môi phấn nộn của nàng liền bị bao phủ bởi đôi môi mát lạnh như băng của hắn, mơn trớn nhẹ nhàng cho đến khi căng mọng đỏ lên.

Lại là một đêm dài lê thê buồn chán... Chỉ có ái ân miên man, quấn quýt không rời, luật động liên tục kéo dài thật lâu, thật lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.