Edit: Chang phi
Beta: Rine Hiền phi
Thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt ngẩn ngơ, Mặc Nguyệt chỉ cho là chủ tử quá mức vui sướng nên không để ý nữa. Quay ra nhìn An Đức Tử, An Đức Tử liền lập tức hiểu ý, vội ra khỏi Trường Nhạc cung, chạy tới Thương Loan điện báo tin.
An Đức Tử báo cho quản sự Lý Phúc Thăng việc này, Lý Phúc Thăng hơi ngẩn ra, trên mặt cũng mang theo vài phần vui mừng, vội vàng vào trong Thương Loan điện thông báo cho Đại Yến Đế.
Đại Yến Đế sửng sốt, trong chốc lát không kịp phản ứng. Hồi lâu sau, đôi mắt kia mới đột nhiên sáng lên, hỏi một câu: “Chuyện này là thật sao?”
Lý Phúc Thăng liên tục gật đầu: “Là tiểu thái giám An Đức Tử ở Trường Nhạc cung tự mình tới bẩm báo, nói là Hinh Quý tần bị té xỉu, cung nữ mời Lý thái y đến, xác định là hỉ mạch không thể nghi ngờ, còn... “
Lý Phúc Thăng vẫn chưa nói xong liền thấy Đại Yến Đế từ nhuyễn tháp đứng lên, phủi thẳng mấy nếp nhăn trên long bào, lúc này mới chắp tay sau lưng đi đến Trường Nhạc cung.
Một đám cung nữ thái giám đương nhiên đi theo phía sau hắn, mọi người chỉ cảm thấy bước chân của Đại Yến Đế từ ung dung biến thành càng lúc càng nhanh, làm cho bọn họ suýt chút nữa không theo kịp.
Lúc đến đó, Lý thái y vẫn còn chưa rời đi, cung kính đứng hầu ở một bên. Toàn bộ ánh mắt của Đại Yến Đế đều đặt vào cô gái đang trên giường, đi mấy bước tới ngồi ở bên cạnh mép giường, cúi đầu nhìn nàng.
Diệp Linh Sương thấy Hoàng Thượng tự mình đến đây, vội vàng đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Đại Yến Đế kịp thời cản lại, cười với nàng: “Đã mang thai rồi rồi mà vẫn còn nghịch ngợm lộn xộn như vậy, lại động nữa thì trẫm sẽ phạt ngươi đấy.”
Nghe thấy lời này, Diệp Linh Sương ha ha cười một tiếng, quả nhiên không hề lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm xuống.
“Hinh Quý tần đã có thai bao lâu rồi?” Đại Yến Đế nhìn Lý thái y đang đứng một bên hỏi.
“Hồi Hoàng Thượng, đại khái được hơn một tháng, thần đã viết đơn thuốc dưỡng thai đưa cho tiểu thái giám Ngô Đoàn đi lấy, chắc cũng sắp về rồi.” Lý thái y cúi đầu khom người trả lời, tình cảnh vừa rồi khiến hắn nhớ tới lúc trước xem hỉ mạch cho An Mỹ nhân. Hắn vẫn nhớ rõ khi đó Đại Yến Đế căn bản không tới thăm An Mỹ nhân, chỉ để cho Lý công công đi xem tình hình, an ủi rồi đưa rất nhiều đồ ban thưởng qua.
An Mỹ nhân có thai, phản ứng của Đại Yến Đế cũng chỉ bình tĩnh, thản nhiên, không hề có sự vui thích giống như vừa nãy. Lý thái y lúc trước cũng đã gặp qua Hinh Quý tần, biết nàng là người có bộ dáng đẹp, tính tình cũng rất tốt, nhưng trong hậu cung không thiếu những Mỹ nhân như vậy. Không biết Đại Yến Đế rốt cuộc là thích nàng ở điểm nào?
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.” Đại Yến Đế nhìn qua một đám cung nhân, bao gồm cả Lý thái y. Chỉ là, mặc kệ bộ dáng nói chuyện ung dung bình tĩnh cỡ nào, mọi người đều nhìn ra được sự vui sướng mà hắn cố gắng che dấu trong đáy mắt.
Đợi đến lúc trong điện chỉ còn hai người, Đại Yến Đế dùng một tay kéo nữ tử đang ở trên giường vào trong ngực, để cho nàng tựa đầu vào vai của mình, mái tóc dài xoã tung trên cánh tay hắn.Diệp Linh Sương ôm eo hắn, không cách nào ngăn được khoé miệng đang cười vui vẻ: “Hoàng Thượng, vừa rồi người nghe thấy không, thiếp sắp làm mẫu thân rồi, người có cao hứng không?”
“Tất nhiên là cao hứng.” Đại Yến Đế hơi nâng khóe miệng, một tay giữ cằm của nàng, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên cánh môi phấn nộn. Dường như nhớ tới cái gì, vẻ mặt nghiêm lại dặn dò: “Về sau đã là người có thai rồi, không được giống như trước kia, động một chút lại lăn lộn mấy vòng, sẽ làm hài nhi trong bụng mệt mỏi.” Lúc nói lời này thanh âm hắn rất mềm, giống như gió nhẹ lướt qua.
Bị hắn nói đến việc này, trên mặt Diệp Linh Sương dần dần đỏ ửng lên: “Thiếp đã biết, Hoàng Thượng sao lại coi thiếp như một tiểu hài tử không hiểu chuyện vậy.”
“Trẫm nhớ rõ ngươi mới chỉ mười sáu tuổi, vừa qua tuổi cập kê có một năm, ở trong mắt trẫm cũng giống như một hài tử choai choai mà thôi.” Đại Yến Đế nhéo nhéo khuôn mặt nhẵn mịn của nàng, cười trêu nói.
Diệp Linh Sương mất hứng, buông lỏng tay đang đặt trên vòng eo hắn ra, trừng mắt với hắn một cái, oán trách nói: “Nếu như thiếp ở trong mắt Hoàng Thượng chỉ là hài tử choai choai, vì sao Hoàng Thượng lại như vậy, như vậy... đối với thiếp, khiến cho thiếp cả người đều khó chịu, phải rất lâu mới bắt đầu tốt lên.” Nói xong câu đó đã làm mặt nàng đỏ hết cả lên, nhưng lại khiến cho Đại Yến Đế không khỏi cười ra tiếng.
“Nếu không phải ái phi nhắc nhở, trẫm suýt chút nữa đã quên. Hiện tại cách lần vừa rồi mới một tháng mà ngươi đã mang thai, có thể thấy được một phen cố gắng của trẫm cũng không có uổng phí, cuối cùng ở trong bụng của ái phi cũng mang long tự.”
Loại lời nói lớn mật, không chút cố kỵ thế này, Diệp Linh Sương chỉ từng nghe qua lúc cùng hắn ân ái ban đêm, bình thường giữa ban ngày ban mặt ít thấy hắn nói như vậy, nhưng hiện tại... khiến nàng có chút kinh ngạc. Cúi thấp đầu xuống, giấu đi cảm xúc thực trong mắt, thoạt nhìn chỉ làm cho người cảm thấy nàng quá mức xấu hổ và giận dữ nên không dám nhìn thẳng vào nam tử trước mắt.
“Đến, dựa vào trong ngực trẫm.” Thấy nàng thoáng rời khỏi một ít, Đại Yến Đế đưa tay về phía nàng.
Diệp Linh Sương không cam lòng, không muốn dựa vào trong lồng ngực của hắn, hai tay lần nữa ôm eo hắn, ngửa đầu nhìn lên. Đại Yến Đế cũng không nói chuyện, chỉ tinh tế đánh giá khuôn mặt nàng.
“Hoàng Thượng, người thật sự thích hài tử này sao?” Nàng chăm chú theo dõi hắn, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.
Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên cong môi cười cười, đưa tay vuốt mũi nàng, lại hung hăng véo hai cái: “Ngươi lại đang nghĩ ngợi lung tung cái gì, trẫm tất nhiên thích hài tử này, bằng không thì làm gì có chuyện đến thăm ngươi.”
Nghe xong lời này, Diệp Linh Sương giống như được uống thuốc an thần, ngọt ngào cười với hắn, lộ ra hai cái lúm đồng tiền hắn thích nhất, hắn liền đưa tay sờ lúm đồng tiền, tràn đầy trêu chọc.
Hai người ngồi cùng nhau một lúc lâu, Đại Yến Đế mới để nàng nằm lại trên giường, hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: “Ngoan ngoãn ở tại Trường Nhạc cung dưỡng thai cho thật tốt, trẫm sẽ tới dùng bữa cùng ngươi, không được ăn mấy thứ linh tinh bậy bạ, ngày thường chỉ cần ở trong sân đi dạo một chút là được, không được đi quá xa.”
Nàng liền cười gật đầu, thò tay đẩy hắn: “Thiếp biết rõ Hoàng Thượng chính sự bận rộn, người cứ yên tâm đi xử lí đi, thiếp tự biết chăm sóc cho mình. Hơn nữa thiếp còn có một đám cung nhân Hoàng Thượng ban thưởng nữa, mỗi người bọn hắn đều rất tốt.”
Đợi đến lúc Đại Yến Đế rời khỏi Trường Nhạc cung không bao lâu, tin tức Hinh Quý tần mang thai liền truyền ra. Nhất thời, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng mặc kệ họ nghĩ như thế nào cũng đều phải biểu hiện ra ngoài bộ dạng nói nói cười cười.
Chỉ một lát sau, Đại Yến Đế đã ban thưởng xuống Trường Nhạc cung, toàn bộ đều là đồ hiếm có, vô số trân bảo cùng vải vóc đều là phẩm chất cao quý, mỗi một vật đều có giá trị xa xỉ. Sau đó, lại đến Kỳ Quý phi đưa tới một pho tượng Quan Âm tống tử làm bằng vàng ròng. Cung nhân Trường Nhạc cung bận rộn đón tiếp từng cung nữ thái giám ở các cung khác đưa hạ lễ tới. Trong khoảng thời gian này còn muốn náo nhiệt hơn so với Đan Nguyệt cung của Kỳ Quý phi.
Đan Nguyệt cung.
“Không nghĩ tới lại để cho Hinh Quý tần mang thai.” Kỳ Quý phi không mặn không nhạt nói, nhẹ nhàng nghịch ngón tay trắng nõn của mình, giống như đang nhàm chán nên kiếm việc đùa bỡn.
Tú Trúc ở bên cạnh mấp máy môi, không biết có nên nói tiếp hay không.
“Chỉ là không biết Hinh Quý tần này có phải cũng giống như An Mỹ nhân kia, không cẩn thận xảy ra việc ngoài ý muốn nên sảy mất cái thai này hay không?” Đôi mắt đào hoa của Kỳ Quý phi hơi nhíu lại, cười yếu ớt nói, nhưng trong mắt lại là một mảnh tối tăm.
Hinh Quý tần thân phận đê tiện, chỉ ngắn ngủi mấy tháng liền bò đến vị trí Quý tần. Hôm nay lại có thai, có thể nói là đang ở vị trí đầu sóng ngọn gió. Trong hậu cung này, đám nữ nhân ghen ghét hâm mộ nàng ta cũng sẽ không thiếu, chỉ là không biết ai có bản lĩnh có thể tính toán được Hinh Quý tần này.
Hiền phi tâm kế cũng không phải kém, chỉ tiếc ngàn tính vạn tính lại không có tính toán đến tâm tư của Hoàng Thượng, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục bị đày đến lãnh cung. Hôm nay, ở cái hậu cung này cũng chỉ còn Ngạn phi có thể xem được mà thôi, không biết ẩn giấu dưới hình tượng bình tĩnh nhiều năm qua có phải là một mảnh sóng to gió lớn hay không...
“Nương nương!” Ngoài điện một tiểu thái giám chạy chậm vào, thấp giọng gọi một tiếng. Hiển nhiên là hắn vừa dò thăm được tin tức mới, không chờ đợi được muốn nói cho Kỳ Quý phi.
“Nói.” Kỳ Quý phi thản nhiên nói.
“Nương nương, vừa rồi Lý Phúc thăng đi Trường Nhạc cung.” Tiểu thái giám hồi bẩm nói, còn chưa có nói xong liền bị Kỳ Quý phi không kiên nhẫn cắt ngang.
“Lúc trước Tú Trúc đã nói với bổn cung, không phải chỉ là đưa đồ ban thưởng sao, có gì mà ngạc nhiên. Đồ ban thưởng của bổn cung cũng đã kịp thời đưa đi rồi, đưa tượng Quan Âm tống tử bằng vàng qua cũng coi như vui mừng. Dù nàng đã mang thai rồi sau đó bổn cung mới tặng Quan Âm, coi như chậm một bước nhưng chung quy cũng xem là có ý nghĩa.”
“Hồi bẩm nương nương, nô tài muốn nói không phải cái này. Lý công công sau khi trở lại Thương Loan điện lại đi tiếp một chuyến, lúc này trong tay có thêm một đạo thánh chỉ. Nô tài cố gắng tìm hiểu, mới biết được Hoàng Thượng vừa mới phong cho Hinh Quý tần kia làm Hinh phi, chuyển vào ở chính điện Trường Nhạc cung.” Tiểu thái giám vội vàng nói một hơi.
Lời này vừa nói xong, Kỳ Quý phi mạnh mẽ bật dậy từ trên nhuyễn tháp, thanh âm gần như điên cuồng gào thét: “Hoàng Thượng lại phong cho nàng ta làm một trong tam phi sao?”